Dưới những cú gõ bàn phím của Boling, trang chủ DimensionQuest được tải lên gần như tức thì.
Màn hình nhấp nháy và một hộp thoại chào mừng xuất hiện. Phía dưới có vẻ là kết quả xếp hạng của trò chơi bởi một tổ chức được gọi là ERSB.
…
Vị thành niên
Máu
Đề xuất chủ đề
Rượu
Bạo lực
…
Sau đó, Jon Boling tiếp tục gõ phím một cách đầy tự tin, đưa họ tới Aetheria.
Đó là một trải nghiệm thật lạ lùng. Các nhân vật - một số là những sinh vật tưởng tượng, một số là con người - lang thang trong một khoảng trống nằm giữa một khu rừng đầy những thân cây khổng lồ. Tên của chúng được hiển thị phía trên từng nhân vật. Phần lớn đang giao chiến, nhưng có một số chỉ đang đi bộ, chạy hay cưỡi ngựa hoặc các vật cưỡi khác. Một số tự bay được. Dance kinh ngạc khi thấy tất cả các nhân vật đều di chuyển rất mềm mại và biểu cảm trên khuôn mặt rất sống động như thật. Hình ảnh đồ họa quả là đáng kinh ngạc, với chất lượng gần như của phim ảnh.
Điều đó làm cho những trận giao chiến và những cảnh đổ máu tàn khốc thái quá càng thêm kinh khủng.
Dance chợt thấy mình đang cúi người ra trước, đầu gối nhấp nhổm - biểu hiện đặc thù của căng thẳng. Cô khẽ kêu lên khi một chiến binh chém đầu một người khác ngay trước mặt họ.
“Là những người thật đang điều khiển chúng sao?”
“Một hay hai là nhân vật nội tại - chúng được lập trình sẵn. Nhưng phần lớn tất cả chỗ còn lại là các nhân vật do người chơi ở bất cứ nơi nào điều khiển. Cape Town, Mexico, New York, Nga. Đa số người chơi là nam giới, nhưng cũng có không ít phụ nữ. Và tuổi trung bình cũng không quá trẻ như cô nghĩ đâu. Chủ yếu ở độ tuổi vị thành niên cho tới gần ba mươi nhưng cũng vẫn có rất nhiều người chơi lớn tuổi hơn. Họ có thể là những cậu bé, cô bé hay những người đàn ông trung niên, da đen, da trắng, tàn tật, vận động viên, luật sư, người rửa bát… Trong thế giới ảo, cô có thể là bất cứ ai mà mình muốn.”
Trước mặt họ, lại thêm một chiến binh nữa dễ dàng giết đối thủ của mình. Máu phun lên thành vòi như một nguồn nước nóng.
Boling hầm hừ. “Song tất cả họ không phải đều ngang hàng. Khả năng sống sót phụ thuộc vào việc ai thực hành nhiều nhất và ai có nhiều sức mạnh nhất - sức mạnh cô có được thông qua giao chiến và giết. Một thứ vòng tròn tàn khốc, theo đúng nghĩa đen.”
Dance gõ lên màn hình và chỉ vào sau lưng một nhân vật nữ đang ở ngoài tiền sảnh. “Đó là anh phải không?”
“Một nhân vật mà sinh viên của tôi đang chơi. Tôi đăng nhập qua tài khoản của cô ấy.”
Cái tên phía trên là Greenleaf.
“Cậu ta kia rồi!” Boling nói, họ va vai vào nhau khi anh rướn người ra trước. Anh chỉ tay vào nhân vật của Travis, Stryker, lúc này đang ở cách Greenleaf chừng một trăm foot[1].
[1. Foot: Đơn vị đo độ dài của Anh, 1 foot tương đương 0.31mét]
Stryker là một gã đàn ông mạnh mẽ, cơ bắp. Dance dễ dàng nhận thấy trong khi rất nhiều nhân vật khác có râu hay làn da xù xì thô ráp, nhân vật của Travis lại mày râu nhẵn nhụi và có làn da trơn mượt như da trẻ nhỏ. Cô chợt nghĩ tới mối bận tâm của cậu ta với căn bệnh trứng cá.
Cô có thể là bất cứ ai mình muốn…
Stryker - một “Chiến Binh Sấm Sét”, cô nhớ lại - rõ ràng là chiến binh chiếm ưu thế ở đây. Các nhân vật khác để ý tới hướng đi của cậu ta rồi quay người rời khỏi. Vài nhân vật tiến tới giao chiến - có lần hai người xông vào cùng lúc. Cậu ta dễ dàng giết cả hai. Lần khác cậu ta đánh gục một nhân vật to kềnh càng, một gã khổng lồ hay một con quái vật gì đó tương tự, bằng một tia sét. Tiếp theo, trong lúc đối thủ nằm giật giật trên mặt đất, Travis hướng nhân vật của cậu ta vung dao đâm thẳng vào ngực con quái vật.
Dance há hốc miệng.
Stryker cúi xuống và dường như lục lọi bên trong thi thể.
“Cậu ta đang làm gì vậy?”
“Lột đồ của xác chết,” Boling nhìn thấy đôi lông mày đang cau lại của Dance và nói thêm, “Mọi người đều làm thế. Cô cần phải làm vậy. Các thi thể có thể chứa thứ gì đó có giá trị. Và nếu cô đánh bại đối thủ, cô đương nhiên có quyền đó.”
Nếu đây là những giá trị Travis học được trong thế giới ảo, quả là kỳ diệu khi cậu ta đã không bùng phát sớm hơn.
Người đặc vụ không khỏi băn khoăn: Hiện giờ cậu ta đang ở đâu trong thế giới thực? Ở một cửa hàng Starbucks có kết nối Wifi, đội mũ trùm kín đầu và đeo kính mát để không bị nhận ra? Cách nơi này mười dặm? Hay chỉ một?
Cậu ta không có mặt ở Game Shed. Cô biết thế. Sau khi hay tin cậu thiếu niên từng dành thời gian tại đó, Dance đã cho theo dõi địa điểm này.
Trong lúc cô quan sát, nhân vật của Travis giao chiến và dễ dàng giết chết rất nhiều đối thủ nữa - phụ nữ, đàn ông và động vật - Dance nhận ra cô đang vô thức khởi động các kỹ năng của mình với tư cách chuyên gia ngôn ngữ cơ thể.
Tất nhiên, cô biết phần mềm đang kiểm soát cử động và tư thế của nhân vật. Dẫu vậy, cô vẫn thấy nhân vật của cậu ta di chuyển một cách uyển chuyển và kiêu hãnh hơn phần lớn các nhân vật khác. Khi chiến đấu, cậu ta không ra đòn một cách ngẫu nhiên như một số người. Cậu ta dành thời gian rình rập, lui lại một chút rồi sau đó tấn công khi đối thủ bị mất phương hướng. Thêm vài nhát chém hay nhát đâm nữa – và đối thủ chết hẳn. Cậu ta luôn cảnh giác, luôn quan sát xung quanh.
Có thể đây là một dấu hiệu về chiến lược trong cuộc sống của cậu thiếu niên. Lên kế hoạch tấn công thật cẩn thận, tìm hiểu tất cả những gì có thể về nạn nhân, và tấn công thật chớp nhoáng.
Phân tích ngôn ngữ cơ thể của một nhân vật trong trò chơi điện tử, quả là một cuộc điều tra kỳ lạ.
“Tôi muốn nói chuyện với cậu ta.”
“Với Travis ư? Ý tôi là với Stryker?”
“Phải. Hãy lại gần hơn.”
Boling do dự. “Tôi không biết rõ lắm các lệnh điều khiển. Nhưng tôi nghĩ tôi có thể di chuyển được.”
“Bắt đầu đi.”
Dùng các phím tắt, Boling hướng Greenleaf lại gần hơn chỗ Stryker đang cúi xuống thi thể sinh vật vừa bị cậu ta giết để thu chiến lợi phẩm.
Ngay khi cô vào gần tới cự ly tấn công, Stryker cảm thấy nhân vật của Dance tiếp cận mình và đứng dậy, một tay cầm kiếm, trên tay kia là một tấm khiên cầu kỳ. Đôi mắt Stryker đang nhìn chằm chằm ra ngoài màn hình.
Đôi mắt cũng tối đen như của con quỷ Qetzal.
“Tôi cần làm thế nào để gửi tin nhắn đi?”
Boling bấm vào một nút phía dưới cùng màn hình, và một hộp thoại mở ra. “Bây giờ cũng giống như bất kỳ tin nhắn tức thời nào khác. Gõ lời nhắn của cô rồi bấm ‘Enter’. Hãy nhớ sử dụng chữ viết tắt và ngôn ngữ teen nếu cô có thể. Cách dễ nhất để làm là thay số 3 cho chữ e và 4 cho a.”
Dance hít một hơi thật sâu. Hai bàn tay cô run run trong khi nhìn vào khuôn mặt đồ họa của kẻ sát nhân.
“Stryker, c4u gj0j qu4”, những từ này hiện lên trong một ô thoại hình quả bóng lơ lửng trên đầu Greenleaf trong khi nhân vật này lại gần.
“M4y l4 4i?” Stryker đứng lại, nắm lấy một thanh kiếm.
“Tuj chj l4 m0t t4y k3m c0i thoy”.
Boling nói với cô, “Không tệ, nhưng hãy quên ngữ pháp và dấu đi. Không viết hoa đúng quy tắc, không chấm phẩy. Các dấu chấm hỏi thì được.”
Dance tiếp tục, “th4y u đ4nh roy, u gjoj l3m.”
“Hoàn hảo,” Boling thì thầm.
“may thu0c vu0ng qu0k n4o?”
“Ý cậu ta là gì vậy?” Dance hỏi, không khỏi cảm thấy hơi hốt hoảng.
“Tôi nghĩ cậu ta đang hỏi cô đến từ vương quốc hay lãnh địa nào. Có đến hàng trăm. Tôi không biết bất cứ vương quốc hay lãnh địa nào trong trò chơi này. Hãy bảo cậu ta cô là một newbie”, anh đánh vần từ này. “Nghĩa là một người mới tập chơi nhưng muốn học hỏi.”
“chj l4 newbie, ch0j ch0 vuj thoy, nghj l4j u c0 th3 d4y.”
Tiếp theo là một khoảng ngừng.
“y m4y n0j m4y l4 m0t đu4 th4m h4j”
“Thế có nghĩa là gì?” Dance hỏi.
“Newbie chỉ đơn giản là người mới chơi. Một tay ‘thảm hại’ là một kẻ thất bại, một người tự cao tự đại và kém cỏi. Đó là một lời sỉ nhục. Travis đã bị gọi là đồ thảm hại rất nhiều lần trên mạng. LOL với cậu ta nhưng nói rằng cô không phải vậy. Cô thực sự muốn học hỏi từ cậu ấy.”
“lol, but 0 ph4j, t0j mun h0k.”
“M4y c0 ng0n 0?”
Dance hỏi Boling, “Có phải cậu ta đang tới chỗ tôi không?”
“Tôi không biết. Đây là một câu hỏi thật lạ trong hoàn cảnh này.”
“c0 v4j nguj n0j v0j t0j th3”
“m4y g0 bun cuj th4t”
“Chết tiệt, cậu ta nhận ra có chút thời gian ngừng khi cô gõ bàn phím. Cậu ta đang nghi ngờ. Hãy chuyển chủ đề trở lại về cậu ta.”
“tuj thuk su mun h0k, c4u c0 th3 d4y j cho tuj?”
Lại một khoảng lặng. Sau đó: “1 thu”.
Dance gõ, “j v4y?”
Thêm một lần do dự nữa.
Rồi câu trả lời xuất hiện trong quả bóng lơ lửng trên đầu nhân vật của Travis. “Ch3t.”
Và cho dù Dance theo linh tính muốn bấm vào một phím mũi tên hay lướt bàn di chuột để giơ một cánh tay lên hộ thân, cô cũng không còn thời gian nữa.
Nhân vật của Travis lao tới thật nhanh. Cậu ta vung kiếm lên chém liên hồi, tấn công nhân vật của cô. Ở góc trên bên trái màn hình mở ra một hộp thể hiện hai cột màu trắng: Phía trên cột bên trái là từ “Stryker”, và bên phải là “Greenleaf”.
“Không!” cô kêu thầm trong lúc Travis chém tới lia lịa.
Cột trắng của Greenleaf bắt đầu cạn dần. Boling nói, “Đó là nguồn sống của cô đang bị mất đi. Hãy đánh trả đi. Cô có một thanh kiếm. Kia kìa!” anh chỉ lên màn hình. “Di con trỏ vào đó và bấm chuột trái.”
Chìm ngập trong cơn hoảng loạn hoàn toàn vô lý và hối hả, cô bắt đầu bấm chuột.
Stryker dễ dàng đỡ được những cú đánh lộn xộn từ nhân vật của cô tung ra.
Trong khi năng lượng của Greenleaf cạn dần nhanh chóng trên cột đo, nhân vật này quỵ gối xuống. Thanh kiếm lập tức rơi xuống đất. Nhân vật của cô đã nằm vật ngửa ra, chân tay dang rộng. Bất lực.
Dance có cảm tưởng vô vọng mà cô chưa bao giờ từng cảm thấy ngoài đời thực.
“Cô không còn mấy năng lượng đâu”, Boling nói. “Cô không thể làm gì nữa.”
Khi cột năng lượng đã gần cạn sạch, Stryker thôi không tấn công vào Greenleaf nữa. Cậu ta bước lại gần hơn và nhìn thẳng vào màn hình máy tính.
“m4y l4 aj?” dòng chữ hiện lên trong hộp thoại tin nhắn tức thời.
“t0j l4 greenleaf. S4o c4u gi3t t0j?”
“M4Y L4 AJ?”
Boling nói, “Toàn là chữ viết hoa. Cậu ta đang gào lên. Cậu ta phát điên rồi.”
“t4j s40?” hai bàn tay Dance đang run rẩy, ngực cô nhói thắt. Như thể đây không phải là một chút dữ liệu điện tử mà là những con người thật. Cô đã hoàn toàn đắm mình vào trong thế giới ảo.
Travis sau đó điều khiển Stryker bước tới đâm thẳng thanh kiếm vào bụng Greenleaf. Máu phun ra, và cột năng lượng trong cửa sổ góc trái phía trên màn hình được thay thế bằng thông báo: “BẠN ĐÃ CHẾT”.
“Ôi”, Dance kêu lên. Hai bàn tay đẫm mồ hôi của cô run lẩy bẩy, hơi thở hổn hển ngắt quãng, lướt qua trên đôi môi khô khốc. Nhân vật của Travis trừng mắt nhìn vào màn hình một cách lạnh lùng, sau đó quay đi và bắt đầu chạy vào rừng. Không hề dừng lại, cậu ta vung kiếm lên chém ngang qua cổ một nhân vật khác đang quay lưng lại và chặt phăng đầu nhân vật này.
Sau đó, hoàn toàn biến mất.
“Cậu ta không nán lại để tước đồ xác chết. Cậu ta đang đào tẩu. Travis muốn trốn chạy thật nhanh. Cậu ta nghĩ có chuyện gì đó đang tới,” Boling dịch lại gần Dance hơn - lần này đến lượt chân họ cọ vào nhau. “Tôi muốn xem một thứ,” anh bắt đầu gõ bàn phím. Một hộp thoại nữa xuất hiện. Nó thông báo: “Stryker không có trên mạng”.
Dance cảm thấy một cơn ớn lạnh đau buốt lan toàn thân, dọc sống lưng cô như bị chà lên nước đá.
Ngồi xuống trở lại, vai chạm vào vai Jon Boling, cô thầm nghĩ: Nếu Travis đăng xuất, có thể cậu ta đã rời khỏi nơi vừa vào mạng.
Và cậu ta đang đi đâu?
Lẩn trốn?
Hay cậu ta dự định tiếp tục cuộc đi săn của mình trong thế giới thực?
~*~
Cô đang nằm trên giường, lúc này đã gần nửa đêm.
Hai âm thanh lẫn lộn vào nhau: Gió thổi qua các ngọn cây bên ngoài phòng ngủ của cô, sóng đập lên những bờ đá cách đó một dặm ở Asilomar và dọc theo con đường tới Lovers Point.
Ngay bên cạnh, cô cảm thấy hơi ấm tỷ lên chân, và những hơi thở ra, thật nhẹ nhàng trong giấc ngủ, phả lên cổ cô.
Tuy thế, cô không tài nào chìm được vào giấc ngủ nhẹ nhõm. Kathryn Dance tỉnh táo như thể lúc này đang là giữa trưa vậy.
Trong tâm trí cô, một luồng suy nghĩ không ngừng trôi qua. Một ý nghĩ có thể vụt nổi bật hẳn lên trong một thời gian, rồi lao đi, giống như trong Vòng quay của Vận may[2] vậy. Chủ đề xuất hiện với tần suất cao nhất tất nhiên là Travis Brigham. Trong những năm làm phóng viên đưa tin tội phạm, rồi chuyên gia tư vấn cho bồi thẩm đoàn và nhân viên công lực, Dance đã đi tới kết luận xu hướng ngả về cái ác có thể tìm thấy chứa sẵn trong gene di truyền - như Daniel Pell, tay thủ lĩnh giáo phái và kẻ sát nhân cô vừa truy bắt gần đây - hoặc có thể do tiêm nhiễm từ bên ngoài: J.Doe ở Los Angeles chẳng hạn, với y, xu hướng sát nhân xuất hiện muộn hơn trong cuộc đời.
[2. Weel of Fortune, một chương trình trò chơi truyền hình phổ biến ở nhiều nước. Ở Việt Nam được lấy tên là “Chiếc nón kỳ diệu”.]
Dance tự hỏi Travis rơi vào vị trí nào trong bảng phân loại.
Cậu ta là một thiếu niên bất ổn, nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng là một con người khác, một cậu nhóc vị thành niên khao khát được bình thường - có làn da sạch trứng cá, được một cô gái nhiều người hâm mộ ưa thích. Liệu có phải từ khi mới chào đời, bản chất cậu ta đã gắn liền với cuộc sống đầy căm hận này không? Hay cậu ta đã bắt đầu chẳng khác gì bất cứ cậu con trai nào khác, song đã bị hoàn cảnh xô đẩy - ông bố bạo lực, cậu em có vấn đề tâm thần, vẻ ngoài rụt rè, cá tính cô độc, nước da xấu - đến mức tâm trạng tức giận của cậu không thể tự tan biến đi như ở phần lớn chúng ta, như màn sương mù vào giữa buổi sáng vậy?
Trong một khoảnh khắc dài, nặng trĩu, thương hại và căm ghét giằng co bên trong cô.
Thế rồi cô nhìn thấy nhân vật của Travis trừng trừng nhìn mình quỵ xuống và vung thanh kiếm của cậu ta lên.
tuj thuk su mun h0k, c4u c0 th3 d4y j cho tuj?
ch3t…
Bên cạnh, thân hình ấm áp hơi nhúc nhích, cô tự hỏi có phải mình vừa truyền sang bên ấy chút căng thẳng nho nhỏ làm giấc ngủ đó bị quấy rầy hay không. Cô cố nằm bất động, nhưng là một chuyên gia về ngôn ngữ cơ thể, cô biết điều đó là không thể. Dù ngủ hay thức, nếu bộ óc chúng ta hoạt động, cơ thể chúng ta luôn vận động.
Và vòng quay lại tiếp tục.
Mẹ cô, và vụ điều tra giết người nhân đạo, đến lượt nó nổi lên. Cho dù đã đề nghị Edie gọi điện khi bố mẹ cô về đến nhà trọ, mẹ cô đã không gọi. Cô thấy tổn thương, song không hề ngạc nhiên.
Rồi bánh xe lại quay vòng lần nữa và dừng lại ở vụ J.Doe tại Los Angeles. Phiên tòa điều trần đề nghị miễn truy tố sẽ diễn ra thế nào? Liệu nó có lại bị hoãn nữa không? Và kết quả cuối cùng ra sao? Ernie Seybold rất có năng lực. Nhưng như thế đã đủ chưa?
Thành thật mà nói, Dance không biết.
Dòng suy tưởng sau đó chuyển sang những ý nghĩ về Michael O’Neil. Cô hiểu có những lý do khiến anh không thể đến được tối nay. Nhưng còn việc không gọi điện? Thật bất bình thường.
Vụ điều tra kia...
Dance bật cười trước ý nghĩ đượm mùi ghen tuông.
Thỉnh thoảng cô vẫn thử hình dung ra mình và O’Neil bên nhau, nếu không phải anh đã kết hôn với Anne, một phụ nữ hấp dẫn và kỳ lạ. Mặt khác, chuyện đó quá dễ dàng. Họ đã trải qua nhiều ngày cùng nhau trong các cuộc điều tra, và nhiều giờ trôi qua liền mạch. Những cuộc trò chuyện, những câu pha trò. Dẫu vậy họ cũng đã từng bất đồng, có lúc tới độ nổi nóng. Nhưng cô tin những bất đồng gay gắt đó chỉ làm phong phú thêm những gì hai người có cùng nhau.
Mọi thứ.
Dance tiếp tục suy nghĩ, không tài nào dừng lại được.
Cạch, cạch, cạch...
Ít nhất cho tới khi chúng dừng lại ở giáo sư Jonathan Boling.
Và bên cạnh cô hơi thở nhè nhẹ biến thành tiếng ư ử khe khẽ.
“Được rồi,” Dance nói, lật mình sang phía bên kia. “Patsy!”
Con chó tha mồi[3] lông phẳng ngừng ngáy khi nó tỉnh dậy và ngỏng đầu lên khỏi gối.
[3. Chó tha mồi: một loại chó săn được huấn luyện để tìm và mang những con mồi đã bị bắn hạ về.]
“Xuống sàn,” Dance ra lệnh.
Con chó đứng dậy, nhận ra không có chuyện thức ăn hay chơi bóng ở đây, và nhảy xuống khỏi giường đến bên bạn của nó, Dylan, trên tấm thảm sờn chúng vẫn dùng làm đệm, để Dance một lần nữa đơn độc trên giường.
Jon Boling, cô thì thầm. Rồi sau đó đi đến quyết định tốt hơn hết không nên dành nhiều thời gian nghĩ ngợi về vị giáo sư.
Ít nhất là chưa nên.
Dù sao đi nữa, vào khoảnh khắc ấy dòng suy tưởng của cô tan biến khi chiếc điện thoại di động để trên bàn cạnh giường, kề bên khẩu súng, rung lên.
Cô lập tức bật đèn, đeo kính vào và cười thành tiếng khi nhìn thấy tên người gọi.
“Jon,” cô trả lời.
“Kathryn,” Boling nói. “Tôi rất xin lỗi vì đã gọi muộn thế này.”
“Không sao đâu. Tôi vẫn chưa ngủ. Có chuyện gì vậy? Stryker à?”
“Không. Nhưng có một thứ cô cần xem. Trên blog - Bản tin Chilton. Tốt hơn cô nên vào mạng ngay.”
Mặc bộ đồ nỉ, với hai con chó ở ngay gần, Dance đang ngồi trong phòng khách, tất cả đèn đều tắt, chỉ còn ánh trăng và một luồng sáng từ đèn đường vẽ nên những dải sáng đủ tông màu xanh - trắng lên sàn nhà ván gỗ thông. Khẩu Glock ép sát vào cột sống, khẩu súng nặng nề kéo trễ dải băng chun giãn quanh hông chiếc áo nỉ của cô xuống.
Chiếc máy tính cuối cùng cũng kết thúc quá trình khởi động dài lê thê của nó.
“Được rồi.”
Anh nói, “Hãy xem bài cuối cùng được đăng lên blog”. Boling gửi cho cô đường dẫn URL.
Http://www.thechiltonreport.com/html/june27update.html
Nữ đặc vụ chớp mắt ngạc nhiên. “Cái gì...?”
“Travis đã xâm nhập vào Bản tin,” Boling cho cô hay.
“Bằng cách nào?”
“Bằng cách nào?”
Anh lạnh lùng bật cười. “Cậu ta mới tuổi teen, điều đó giải thích cho câu hỏi của cô.”
Dance lạnh người khi đọc. Travis đã đăng một tin nhắn ngay phần mở đầu blog ngày Hai mươi bảy tháng Sáu. Bên trái là một hình vẽ nguệch ngoạc nhân vật Qetzal trong DimensionQuest. Xung quanh khuôn mặt quái gở, khuôn miệng bị khâu kín đẫm máu là những con số và từ ngữ khó hiểu. Cạnh đó là một tin nhắn bằng chữ cái cỡ to, in đậm. Nó còn đáng ngại hơn bức hình. Nửa tiếng Anh, nửa tiếng Teen.
…
Ta sẽ TÓM t4t c4 c4c ngu0j!
ta = thắng, c4c ngu0j = thua!!
c4c ngu0j s3 ch3t
t4t c4 c4c ngu0j
- d0 TravisDQ đ4ng
…
Cô không cần đến người phiên dịch để hiểu thông điệp này.
Phía dưới lời nhắn là một bức hình nữa. Bức hình màu vụng về thể hiện một cô gái vị thành niên hay một phụ nữ nằm ngửa, miệng há hốc ra kêu gào, trong khi một bàn tay đâm thanh kiếm xuyên qua ngực cô ta. Máu phun vọt lên trời.
“Bức hình đó... Thật ghê tởm, Jon.”
Sau một lát im lặng. “Kathryn,” anh dịu giọng nói, “Cô có nhận ra điều gì ở nó không?”
Trong lúc chăm chú ngắm nghía bức hình vụng về, Dance bất giác khẽ kêu lên thảng thốt. Nạn nhân có mái tóc nâu, buộc đằng sau gáy thành đuôi ngựa, mặc áo sơ mi trắng và váy đen. Trên thắt lưng cô ta có một vùng màu đen ở bên hông, có thể là bao đựng súng. Hình dáng bên ngoài rất giống với trang phục của Dance khi cô gặp Travis hôm qua.
“Là tôi sao?” cô thì thầm với Boling.
Anh không nói gì.
Liệu có phải là một bức hình cũ, có thể là một hình ảnh tưởng tượng về cái chết của một cô hay một phụ nữ từng xúc phạm Travis theo cách nào đó trong quá khứ?
Hay cậu ta vừa vẽ ra nó hôm nay, bất chấp đang phải chạy trốn cảnh sát?
Dance chợt thấy một hình ảnh khiến cô lạnh người về cậu thiếu niên, cắm cúi trước một tờ giấy với bút chì và sáp màu, tạo ra hình ảnh thô kệch này về một cái chết trong thế giới ảo mà cậu ta hy vọng có thể biến thành thật.
~*~
Gió là một đặc điểm không thể tách rời của Bán đảo Monterey. Thường thổi mạnh lồng lộng, đôi lúc hây hây hoặc phe phẩy, song không bao giờ vắng bóng. Ngày và đêm, gió làm mặt đại dương xanh xám gợn sóng, một đại dương chẳng bao giờ phẳng lặng bất chấp tên gọi của nó[4].
[4. Ý nói tới Thái Bình Dương.]
Một trong những nơi lộng gió nhất trong nhiều dặm xung quanh là China Cove, nằm ở tận đầu phía nam của Công viên Tiểu bang Point Lobos. Những luồng gió se lạnh liên tục thổi vào từ đại dương làm tê buốt làn da của những người chạy bộ. Đi picnic là một đề xuất nhiều nguy cơ nếu sử dụng đến đĩa và cốc giấy. Lũ chim biển ở đây phải khó nhọc, vất vả thậm chí chỉ để giữ mình đứng yên trong không khí nếu chúng ở đúng vào luồng gió.
Lúc này đã gần nửa đêm, gió vẫn thổi nhưng thật thất thường, thoắt đến thoắt đi, và khi mạnh nhất, nó làm hất lên từng cột nước biển xám xịt đầy bọt cao như tòa tháp.
Gió xào xạc qua những cây sồi. Gió làm uốn cong những cây thông.
Gió thổi thảm cỏ rạp xuống.
Song có một thứ hoàn toàn vô cảm với những cơn gió tối nay, một vật nhỏ nằm bên khúc quanh giáp biển của Xa lộ 1.
Đó là một cây thập tự, cao chừng sáu tấc, được buộc lại từ những cành cây đen xì. Ở giữa là một miếng bìa các-tông đã sờn với ngày tháng của hôm sau được ghi bằng mực xanh. Cây thập tự được ghim chắc xuống bằng những hòn đá, đặt dưới chân thập tự là một bó hoa hồng đỏ. Thỉnh thoảng lại có những cánh hoa bay lên và bị thổi lướt đi qua bên kia xa lộ. Nhưng bản thân cây thập tự không hề lay động hay bị nghiêng ngả. Rõ ràng nó đã được cắm sâu xuống nền đất cát bên vệ đường bằng những cú đóng mạnh, tác giả của cây thập tự muốn đảm bảo chắc chắn rằng nó sẽ đứng vững để ai cũng thấy rõ.