“Anh ấy phản ứng thế nào?” Lily Hawken hỏi chồng cô, Donald.
“James à? Anh ấy không nói gì nhiều, nhưng hẳn việc này phải rất nặng nề với anh ấy. Cả với Patrizia nữa, anh tin chắc vậy.”
Cả hai đang trong căn phòng riêng của ngôi nhà mới họ vừa sở hữu ở Monterey.
Dỡ đồ, dỡ đồ, rồi lại dỡ đồ...
Người phụ nữ tóc vàng nhỏ nhắn đứng giữa phòng, hai chân hơi dạng ra, nhìn xuống hai túi nilon đựng rèm cửa. “Anh nghĩ thế nào?”
Hawken lúc này đã có phần kiệt sức và không còn tâm trí đâu để bận tâm tới việc chăm lo cho các cửa sổ, song người vợ từ chín tháng và ba ngày nay của ông đã đảm nhận một phần quan trọng gánh nặng của việc chuyển nhà từ San Diego về đây, vậy là ông đặt mấy món dụng cụ đang dùng để lắp bàn cà phê xuống, nhìn từ tấm rèm màu đỏ sang tấm màu nâu sắt rồi ngược lại.
“Tấm bên trái,” ông chuẩn bị sẵn sàng để rút lui ngay nếu đó là câu trả lời sai.
Nhưng có vẻ đáp án là chính xác. “Em cũng đang nghiêng về lựa chọn này,” người vợ nói. “Cảnh sát đã cho người tới cảnh giới ở nhà anh ấy phải không? Họ nghĩ cậu thiếu niên sắp sửa tấn công anh ấy à?”
Hawken quay lại với việc lắp bàn. Ikea[1]. Khỉ thật, bọn họ có những nhà thiết kế thật thông minh. “Anh ấy không nghĩ thế. Nhưng em biết Jim rồi đấy. Dù có nghĩ vậy, anh ấy cũng không phải loại người cắm đầu chạy trốn.”
[1. Ingvar Kamprad Elmtaryd Agunnaryd: Tập đoàn Thụy Điển chuyên sản xuất đồ nội thất.]
Sau đó ông chợt nhớ Lily không thực sự biết gì nhiều về James Chilton. Cô vẫn chưa bao giờ gặp người đàn ông này. Cô chỉ có khái niệm về Chilton qua những gì chồng kể cho mình.
Cũng giống như việc ông biết rất nhiều khía cạnh về cuộc đời cô từ các buổi trò chuyện, những dấu hiệu và suy đoán. Cuộc đời là vậy trong những hoàn cảnh như thế này - cuộc hôn nhân thứ hai cho cả hai người; nó giúp ông thoát ra khỏi một thời kỳ tang tóc, còn với Lily là hồi phục sau một cuộc ly hôn đầy gian truân. Rất cảnh giác lúc khởi đầu, nhưng rồi họ đã nhận ra hầu như đồng thời rằng cả hai thiếu thốn sự gần gũi và tình cảm đến mức nào. Hawken, một người đàn ông từng không tin lúc nào đó sẽ có thể tái hôn, đã cầu hôn sau sáu tháng - tại quầy bar bãi biển lạo xạo cát nằm trên tầng áp mái khách sạn W[2] ở trung tâm San Diego, vì ông không thể đợi để tìm ra một khung cảnh thích hợp hơn.
[2. Chuỗi khách sạn hạng sang thuộc sỡ hữu của Starwood Hotels & Resorts Worldwide.]
Dẫu vậy, Lily đã mô tả sự kiện này như điều lãng mạn nhất cô có thể nghĩ đến. Chiếc nhẫn kim cương lớn buộc vào một dải ruy băng trắng quàng trên cổ chai Anchor Steam[3] đã tỏ ra rất hữu ích.
[3. Một loại bia của công ty Anchor Brewing.]
Và giờ đây cả hai đang bắt đầu một cuộc sống mới khi trở lại Monterey.
Donald Hawken ngẫm nghĩ về cuộc sống hiện tại của mình và đi đến kết luận ông đang hạnh phúc. Hạnh phúc như một chàng trai trẻ. Bạn bè đã nói với ông rằng một cuộc hôn nhân thứ hai sẽ rất khác biệt. Là một người góa vợ, ông hẳn đã thay đổi một cách căn bản. Ông sẽ không còn có thể cảm nhận thứ cảm xúc tươi trẻ như thời sung sức thấm vào từng tế bào trong cơ thể mình, sẽ có tâm tình gần gũi, có những khoảnh khắc đầy đam mê. Nhưng mối quan hệ về cơ bản sẽ là tình bạn.
Sai bét.
Nó vượt lên trên cả mọi khát khao và cuồng nhiệt.
Ông đã có một cuộc hôn nhân nồng nàn, đam mê với nàng Sarah đầy gợi cảm và xinh đẹp, một phụ nữ người ta có thể yêu say đắm như Hawken đã từng yêu.
Song tình yêu ông dành cho Lily cũng mạnh mẽ như thế.
Và, phải, cuối cùng ông cũng đi tới chỗ thừa nhận rằng chuyện ái ân có phần tốt hơn với Lily – theo nghĩa thoải mái hơn. Trên giường trước đây Sarah quả là, phải, đáng gờm, nếu nói một cách giảm nhẹ. Lúc này Hawken gần như mỉm cười trước những hồi ức đó.
Ông tự hỏi Lily cảm thấy thế nào về Jim và Pat Chilton. Hawken đã kể cho cô biết họ và ông từng là bạn thân thiết đến mức nào, hai cặp vợ chồng lúc trước thường xuyên tụ họp với nhau. Cùng tham dự các sự kiện tại trường học và những trận đấu thể thao của bọn trẻ, ăn tối, tiệc dã ngoại… Ông để ý thấy nụ cười của Lily trở nên hơi khang khác khi nghe kể về quá khứ này. Ông đã trấn an cô rằng, trong một khía cạnh nào đó, Jim Chilton cũng là người xa lạ với cả ông nữa. Hawken đã đau khổ đến tuyệt vọng sau cái chết của Sarah tới mức ông đã ngừng liên lạc với hầu hết tất cả bạn bè.
Nhưng giờ ông đang trở lại với cuộc sống. Ông và Lily sẽ kết thúc việc chỉnh trang cho ngôi nhà trong tình trạng hoàn toàn sẵn sàng, sau đó đi đón bọn trẻ, hiện đang ở tạm với ông bà chúng tại Encinitas. Rồi đây cuộc đời ông sẽ êm đềm trở lại theo nhịp sống vui tươi của khu Bán đảo Monterey, nơi ông vẫn còn nhớ từ những năm trước. Ông đã nối lại liên hệ với người bạn thân nhất, Jim Chilton, quay về câu lạc bộ đồng quê, gặp gỡ các bạn cũ.
Phải, đây là một bước đi đúng đắn. Nhưng một đám mây đen đã xuất hiện. Nhỏ thôi, và tạm thời, ông chắc vậy, song dẫu sao vẫn là một bóng đen.
Khi quay lại nơi từng là ngôi nhà của mình và Sarah, dường như ông đã làm sống lại một phần của cô ấy. Những ký ức bùng lên như một màn pháo hoa:
Tại đây, ở Monterey, Sarah từng là một bà chủ nhà chu đáo, nhà sưu tập mỹ thuật đầy đam mê, nữ doanh nhân khôn ngoan.
Tại đây, Sarah từng là người tình nóng bỏng, nhiệt tình và đầy khao khát.
Tại đây, Sarah từng táo bạo diện bộ đồ ướt đẫm và bơi dưới đại dương cồn sóng, bước lên bờ, lạnh cóng nhưng hồ hởi - không giống như lần bơi cuối cùng của cô gần La Jolla, không còn bước lên khỏi mặt nước nữa, mà dạt vào bờ, bất động, mắt mở to và không nhìn thấy được gì, làn da có nhiệt độ bằng đúng nhiệt độ của nước.
Nghĩ tới đây, trái tim Hawken đập rộn thêm một hai nhịp nữa.
Ông hít sâu thêm vài lần và gạt ký ức sang bên. “Muốn giúp một tay chứ?” ông đưa mắt về phía Lily và mấy cái rèm cửa.
Vợ ông dừng lại, sau đó để những thứ đang làm dở xuống. Cô bước lại gần, nắm lấy bàn tay ông và áp nó lên mảng da thịt hình chữ V dưới cổ. Cô hôn ông thật mạnh.
Hai người mỉm cười với nhau, rồi vợ ông quay trở lại phía mấy khung cửa sổ.
Hawken lắp xong xuôi chiếc bàn mặt kính khung mạ crôm và kéo nó ra trước sô pha.
“Anh yêu?” cuộn thước dây bị buông rơi xuống trong bàn tay Lily và cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ đằng sau.
“Gì cơ?”
“Em nghĩ có ai đó ngoài kia.”
“Ở đâu cơ, ngoài sân sau à?”
“Em không biết liệu chỗ đó có thuộc sở hữu của chúng ta hay không. Ở bên kia hàng rào.”
“Thế thì chắc chắn đó là sân nhà người khác rồi.”
Những đồng đô la cũng không mua được cho bạn nhiều đất ở vùng bờ biển Trung California này.
“Người đó chỉ đứng ngoài kia, nhìn chằm chằm vào nhà mình.”
“Có lẽ họ đang băn khoăn tự hỏi xem có phải một ban nhạc rock-and-roll hay mấy tay nghiện đang chuyển tới hay không.”
Lily bước xuống một bậc thang. “Chỉ đứng đó thôi,” cô lặp lại. “Em không biết nữa, anh yêu, chuyện này có vẻ kỳ lạ.”
Hawken bước tới bên cửa sổ và nhìn ra ngoài. Từ góc nhìn của mình, ông không thấy được gì nhiều, song rõ ràng có một bóng người đang ngó sang qua những bụi cây. Người này mặc một chiếc áo nỉ màu xám có mũ trùm đầu được kéo lên.
“Có thể là con cái nhà hàng xóm. Bọn trẻ luôn tò mò về những người mới chuyển đến. Có lẽ nó muốn biết liệu chúng mình có con cùng độ tuổi hay không. Anh cũng từng như thế.”
Lily không nói gì. Ông có thể cảm nhận được tâm trạng bất an ấy, trong khi cô đứng đó với phần eo thon thả hếch lên, đôi mắt nheo lại, viền quanh là mái tóc vàng lấm tấm bụi từ việc di chuyển những thùng các tông.
Đã đến lúc vào vai hiệp sĩ.
Hawken bước vào bếp và mở cửa sau ra. Vị khách nọ đã biến mất.
Ông di chuyển ra xa hơn, rồi nghe thấy tiếng vợ gọi. “Anh yêu!”
Giật mình, Hawken quay lại và bước vào trong nhà.
Lily, vẫn đứng trên thang, đang chỉ tay qua một ô cửa sổ khác. Vị khách đã di chuyển sang phía sân bên hông nhà - bây giờ thì rõ ràng là trên phần đất của họ, cho dù vẫn bị lấp sau những lùm cây.
“Khỉ thật. Ai vậy mới được chứ?”
Hawken liếc mắt về phía điện thoại song quyết định không gọi 911. Sẽ thế nào nếu đó là hàng xóm hay con trai ông ta? Làm thế nhiều khả năng sẽ hủy hoại hết mọi cơ hội gây dựng một tình bạn.
Khi ông liếc mắt nhìn lại, bóng người đã biến mất.
Lily xuống khỏi thang. “Anh ta đi đâu rồi? Cứ như biến mất vậy. Thật nhanh.”
“Không biết nữa.”
Hai người cùng nhìn qua cửa sổ, tìm kiếm.
Không thấy bóng dáng kẻ lạ mặt đâu.
Tình trạng này còn đáng ngại hơn, khi không nhìn thấy đối tượng.
“Anh nghĩ chúng ta nên…”
Giọng nói của Hawken bị cắt ngang với một tiếng kêu thảng thốt trong lúc Lily thét lên, “Một khẩu súng - hắn có một khẩu súng, Don!” Cô đang nhìn chằm chằm qua một ô cửa sổ đằng trước.
Chồng cô chộp lấy điện thoại của ông, đồng thời gọi vợ, “Cái cửa! Khóa cửa vào.”
Lily lao đi.
Nhưng không còn kịp nữa.
Cánh cửa đã mở tung ra thật rộng.
Lily kêu thét lên và Don Hawken nhanh tay kéo cô xuống sàn bên dưới ông, một cử chỉ cao cả nhưng, ông hiểu rõ, vô ích để cứu tính mạng người vợ của mình.