Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

Chương 4: Chương 4: Lần gặp đầu tiên(Soái ca xuất hiện)




Các ngươi từng trải qua chuyện như vậy sao?

Từng có một người luôn sống bên cạnh ngươi, cùng ngươi nói chuyện, lại bỗng nhiên vào một buổi sáng biến mất....

Hoàn toàn không có gì thay đổi cả, chỉ là cảm thấy thiếu đi một người, cũng chỉ là cảm giác một người biến mất.

Tôi ốm nặng một thời gian, ý thức mơ hồ, hỗn loạn.

Mơ màng nằm trên giường, ở trong mộng tôi không ngừng đuổi theo một bóng hình đang rời xa kia, nụ cười sáng lạn kia. Tôi càng tới gần, hắn lại càng rời xa. Có đôi khi, giống như gần trong gang tấc, tay như đã có thể chạm tới, nhưng mà, bất luận hai tay có cố gắng với đến như thế nào, cũng không thể với tới hắn, như thế nào cũng không với tới được.

Hấn tựa như không khí hư ảo, theo khe hở giữa các ngón tay đang nắm chặt của tôi tuôn ra rồi tan biến. Cho dù tôi có nhanh tay như thế nào....

Có người trong lúc này nắm lấy tay tôi, vảm giác thật ấm áp.

Bên tai tôi, là tiếng khóc như đứt từng khúc ruột: "Tịch Ngôn, Tịch Ngôn... Mẹ không thể lại mất đi một đứa con!"

"Tịch Ngôn"

Tịch Ngôn

Đúng vậy, bà đã mất đi một người con, không thể lại tiếp tục mất đi tôi.

Tôi cố gắng mở mắt, nhìn thấy mẹ hỉ cực[1] nhìn tôi mà khóc, tôi khẽ động khóe miệng, còn chưa nói chuyện, trong mắt cũng đã đong đầy nước mắt, hai hàng lệ lặng lẽ chảy dài theo hai má, lăn xuống cần cổ, lạnh lẽo....

Lộ Tịch Duy dùng sinh mệnh của hắn để dổi lấy 1 chiếc huân chương, còn có thêm một lễ tang. Hi sinh vì nhiệm vụ. Chỉ hai chữ "nhiệm vụ" kia, liền đem một sinh mệnh biến mất.... Tôi thẫn thờ đứng ở một góc linh đường, nhìn người đến người người, trên mặt ai cũng mang nét bi thương cũng luyến tiếc vô hạn.

Một người xuất sắc như vậy, lại bỗng nhiên biến mất, hơn nữa, còn là chết không thấy xác!

Đúng vậy, bọn họ ngay cả thi thể của hắn cũng tìm không được, điều này làm cho tôi và mẹ có thêm một chút hi vọng là hắn còn sống. Nhưng cha lại nói cho chúng tôi biết, Lôh Tịch Duy trong lúc thi hành nhiệm vụ đã rơi xuống từ vách núi cao, bên dưới là nước biển cuồn cuộn, không tìm thấy thi thể là vì bị cuốn trôi. Nhưng mà, tôi tình nguyện tin tưởng hắn còn sống, hoặc là tin tưởng một người hoàn mỹ như hắn sẽ không dùng phương thức bi tráng như vậy mà chết đi, nếu sinh mệnh hắn ngắn ngủi như vậy , vì sao lại cho hắn thật nhiều xuất sắc và nổi bật! Cho nên, tôi tình nguyện tin tưởng hắn còn sống, sống ở một ngõ ngách nào đó trên thế giới này.

Một dông nghiệp của Lộ Tịch Duy lại nói lúc hắn rơi xuống vách núi cao kia đã bị trúng đạn!

Tôi không thể tưởng tượng được hình ảnh ghê người kia, càng không thể biết được rốt cuộc Lộ Tịch Duy chấp hành nhiệm vụ gì, rốt cuộc bị ai giết chết. Rốt cuộc....

Cuối cùng tôi cùng mẹ chỉ có thể chấp nhận sự thật.

Chấp nhận mẹ mất đi một đứa con, tôi mất đi anh trai.

Chúng tôi mất đi Lộ Tịch Duy.

Nhưng mà Trái Đất sẽ không vì một một người chết đi mà ngừng quay, cho dù nguwòi đo là Lộ Tịch Duy. Thời gian đúng là liều thuộc tốt để chữa lành mọi vết thương. Rất nhiều điều chúng tôi tưởng như không bao giừo quên, thậm chí là đau đớn đến chết đi sống lại đều đã biến mất theo thời gian. Bi thương của chúng tôi dần dần hóa thành hoài niệm, người chết đã ngủ yên, người còn sống như chúng tôi vẫn phải tiếp tục sống.

Nhà chúng tôi sau một thời gian bị mây đen dày đặc, u ám cùng thương tâm bao phủ, cũng dần dần tiếp đón ánh nắng ấm áp. Cha đã trở lại cương vị công tác, so với trước kia càng thêm tích cực tập trung làm việc, mẹ cũng không còn mỗi ngày đều buồn bực đau lòng, tôi cũng quay lại tiếp tục học Đại học.

Có ai đó đã từng nói, con người thường có khuynh hướng quên đi những chuyện bi thương, ở trước mặt tôi, mọi người đều không hề nhắc tới Lộ Tịch Duy. Chỉ là ngẫu nhiên thất một hình ảnh quen thuộc, một đồ vật quen thuộc mỗi khi về nhà tôi mới có thể nhớ tới, nhớ tới hắn, nhớ tới anh trai, nhớ tới Lộ Tịch Duy.

Tôi phải kiên cường đứng lên, cha mẹ chỉ còn mình tôi.

Một năm sau ngày Lộ Tịch duy mất, tôi lên năm thứ hai Đại học. Không biết bắt đầu từ khi nào, tôi hình thành thói quen đọc sách, một mình cầm sách giáo khoa, khi trời vẫn còn sớm đã đi vào sân thể dục của trường, lặng lẽ ngồi ở một góc sáng sủa, gió thổi nhè nhẹ mang theo hương vị trong lành của buổi sáng. Hít thở trong không khí như vậy, đầu óc cũng sẽ thật thanh tỉnh.

Tât nhiên là không chỉ có mình tôi là người chăm chỉ, ở xung quanh cũng có nhiều người ngồi thành tốp năm tốp ba, những người này đều bước đi từng bước, không nói chuyện cũng không hỏi nhau, chỉ hết sức chuyên tâm đọc sách hoặc là đọc Tiếng Anh theo máy ghi âm.

Nơi tôi học là trưởng điểm của cả nước, trước đó được nhận vào học có thể nói chắc chắn là đã trải qua "Thiên chuy bách luyện" (nghĩa là muôn ngàn thử thách đó ạ). Nhưng lời đồn đại ở bên ngoài rằng vào đây học như vào chỗ vui chơi có chút bất đồng. Sinh viên ở đây đều chăm chỉ, không có chút lơi lỏng, tất cả đều đã bắt đầu suy tính cho tương lại của chính mình.

Có đôi khi nghĩ lại, đời người thật đúng là gian nan, học xong lại phải nghĩ đến chuyện xin việc làm, xin được việc làm lại nghĩ đến chuyện chức vị và lương bổng( Hàm Nhi: cái này là đúng thật). Thậm chí có người cả đời lúc nào cũng bận rộn, nhưng mà đến khi nghỉ hưu nghĩ lại cuộc đời mình, lại không thể lý giải được vì lí do gì làm cho chính mình trở nên bận rôn như vậy.

Thật đáng buồn!

"Ba ba..." Tiếng bóng rổ đập vào khung sắt trên cột lưới kéo tôi ra khỏi suy nghĩ miên man, tôi ngẩng đầu, không cố ý nhìn thấy một bóng người cao gầy, hôm nay hắn mặc áo thể thao màu lam, mái tóc theo động tác của thân mình hắn bay bay phiêu lãng, cánh tay hắn giơ lên, búng một cái, quả bóng bay lên theo một đường cong thật đẹp, chuẩn xác rơi vào lưới.(Lưới bóng rổ ý ạ).

Tôi cảm thấy kích động, vội kìm nén ý nghĩ muốn vỗ tay cùng trầm trồ khen ngợi, nhìn sang bên cạnh, mọi người vẫn không bị chút ảnh hưởng nào mà chăm chú đọc sách, tôi thật sự bội phục sự tự chủ của bọn họ.

Tôi đã để ý hắn rất lâu, trong trí nhớ, từ ngày đầu tiên vào trường, hắn đã xuất hiện trong mắt tôi. Không cần ủng hộ, không cần cổ vũ, hắn chỉ lẳng lặng chơi bóng như vậy.

Khi còn học trung học, lúc đi xem bóng rổ, trong mắt tôi, bóng rổ là một môn thể thao cần hoạt động tập thể, vì vậy khi chơi bóng rổ, sẽ có một đội vô cùng náo nhiệt. Chơi một mình như hắn thì còn gì là vui?

Kỳ thật, sở dĩ tôi chú ý tới hắn, không chỉ là vì hắn làm gì cũng chỉ có một mình, mà bởi vì... bộ dạng hắn thực sự rất dễ nhìn.

Không sai, là xinh đẹp.

Có lẽ hình dung một nam sinh như vậy thật không đúng nhưng tôi không thể không thừa nhận, bộ dạng của hắn thật sự rất đẹp, làm cho nữ sinh đều cảm thấy hổ thẹn.

Nhìn hắn lúc này, làm cho tôi nhớ đến một người, đến một đoạn hồi ức bị vùi lấp, vì thế tôi không khống chết được mà dõi theo bóng hình hắn, nhưng dần dần, tôi lại phát hiện bản thân mình sai lầm rồi.

Ngũ quan xuất sắc của hắn làm cho tôi nhớ đến Lộ Tịch Duy, nhưng khi nhìm chăm chú vào ánh mắt của hắn lúc này, tôi lại không tìm được sự ấm áp trong trí nhớ.

Có người nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn. Như vậy thì người con trai này giống như không có linh hồn, trong dôi mắt xinh đẹp kia, trừ bỏ sự bình tĩnh đến lạ thường thì không có một chút tình cảm nào, mà Lộ Tịch Duy kia lại làm cho người ta vui cười như gió xuân. Mỗi khi nhìn vào đoi ngươi thâm thúy kia, đồng tử tĩnh lặng như nước, thâm trầm, thâm trầm đến đáng sợ.

Cứ như vậy, có lẽ là chú ý đến hắn quá nhiều, đã hình thành thói quen, như ngay lúc này đây, chỉ cần hắn đứng ở sân đưa bóng vào rổ, liền nhịn không được quan sát hắn.

Lúc này, mặt trời chậm rãi lên cao, ngày cao nhiều người đến chơi bóng, tôi biết hắn sẽ lập tức rời đi, đang nghĩ vậy, quả nhiên hắn cầm áo khoác, ôm bóng rổ rời đi, trên sân, nơi vừa rồi hắn chơi bóng đã có một đám nam sinh vây quanh, hi hi ha ha vừa nói chuyện vừa đi đến.

Hắn thật sự không hòa hợp với mọi người, hơn nữa còn rất lạnh lùng.

Tôi thậm chí đã không hề nghi ngờ là hắn có khuynh hướng tự cỗ lập mình, nếu nói nam sinh ở cái tuổi yêu này đùa giỡn là bình thường, thì hắn chắc chắn là không bình thường rồi.

Thở dài, tôi ngồi thêm một lát, cảm thấy thật buồn chán, đứng dậy cất sách vào túi rồi trở về. Buổi sáng hôm nay không có tiết học, nên tôi đang suy nghĩ xem phải vượt qua thời gian khó khăn này như thế nào, vừa bước đi, di dộng trong túi vang lên, là mẹ tôi, bà nói một thôi một hồi, không có gì ngoài việc bảo tôi cuối tuần về nhà một chuyến, tôi gật đầu đồng ý, biết bà nhớ con gái, vui vẻ tắt điện thoại, lại nghe dưới chân một âm thanh nhỏ vang lên. Cúi đầu, quả nhiên thấy gót chân hơi đau vì giẫm phải một thứ. Nhặt lên xem, thì ra là vòng cổ kim cương.

Tôi nhìn chiếc vòng cổ tinh tế trong tay mình, treo một cai vòng tròn hình bầu dục, mặt trên thật chói mắt, làm cho tôi đau mắt. Từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy kim cương, nên tôi hoàn không thể phân biệt được giữa khối thủy tinh này và kim cương quý giá có gì khác nhau(Hàm Nhi: Chẹp! không phải kim cương hở, tiếc quá. Tuyết Ngân:*gõ đầu Hàm Nhi* Muội chỉ được cái ham hố thôi), nhưng là tôi tình nguyện tin tưởng đó là kim cương, như vậy có phải có thể nói tôi thật may mắn hay không?

"Đó là của tôi!" Ngay lúc tôi đang tự hỏi có nên chiếm lấy nó hay không, vẫn là nên nhặt được của rơi trả người mất đi, thì ở bên cạnh vang lên một tiếng nói trầm thấp.

Tôi ngẩng đầu, là hắn!

Ông trời không có đạo lí mà, thật không thể tưởng tượng được thanh âm của hắn có thể dễ nghe như vậy...

"Của anh!" Tôi vẫn nắm chặt chiếc vòng cổ như trước, hoài nghi nhìn hắn, kì thật trong lòng hiểu rõ, người như hắn cũng không phải là người nói dối. Hơn nữa, bây giừo lại nán lại nơi này, khẳng định là có gì đó, ví dụ như đánh rơi vật gì đó.

Bất quá, đây chính là một cơ hội tốt, để cho tôi chứng minh người con trai này rốt cuộc có lãnh đạm giống như vẻ bề ngoài của hắn hay không?

"Là của tôi, mong cô trả lại cho tôi!" Hắn gật đầu, vươn tay về phía tôi.

Tôi chu chu miệng: "Tôi làm sao biết được có phải của anh hay không, nếu phải anh gọi tên nó đi!" Tôi thật bội phục chính mình còn có thể nhân đó trêu chọc vài câu.

Nhưng mà hắn lại không tức giận giống như tôi nghĩ, chỉ là lông mày hắn có chút nhíu lại, thật lâu sau mới nói "Nó là của tôi!"

Tôi biết nó là của anh ta, nhưng người khác nhặt được đồ của anh ta, ít nhất anh ta cũng phải tỏ vẻ biết ơn một chút chứ!

Tôi nhìn hắn, nghĩ rằng sẽ không có khả năng làm hắn chủ động trước, vì thế được một lúc tôi lại tiến thêm một bước nói: "Nếu không anh mời tôi ăn cơm, như vậy tôi mới tin lời anh nói!"

Tôi đoán vòng cổ này chắc chắn là tín vật đính ước của một vị mỹ nữ nào đó, đối với hắn có ý nghĩa đặc biệt, nếu không hắn tại sao lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

Lúc này, tôi ngồi đối mặt với hắn ở căn tin trong trường, thầm nghĩ con người cũng nên có một chút lòng tham, làm việc gì cũng phải chú ý đến chất lượng, lần này ở trước mặt hắn phải biểu hiện tốt một chút, như vậy sau này hắn thấy tôi mới không xoay lưng bước đi.

Ông chủ bận rộn trước sau, bưng tới hai bát canh nóng hầm hập, trước khi đi còn không quên liếc chúng tôi vài lần, ánh mắt kia, tràn ngập ái muội. Ngay cả mấy nữ sinh ngồi bàn bên cạnh cũng liên tiếp ngoái đầu nhìn, thì thầm bàn luận.

Mà hắn lại vẫn như trước thờ ơ, giống như những ánh mắt xung quanh là rất bình thường. Tôi còn thực hoài nghi hắn có phải thần kinh có vấn đề, nếu không, như thế nào ngay từ đầu đến cuối đều là một biểu tình... không. là không có biểu tình, ở trên mặt hắn hoàn hoàn không thể nhìn ra được hỉ nộ ái ố, giống như thế giới này không còn gì có thể khiến cho hắn bận tâm, cho dù trái đất có nổ tung cũng không liên quan tới hắn. Hay là nói hắn rất tự tin đi, tự tin đến mức không việc gì đáng để cho hắn chú ý tới.

Các ngươi từng trải qua chuyện như vậy sao?

Từng có một người luôn sống bên cạnh ngươi, cùng ngươi nói chuyện, lại bỗng nhiên vào một buổi sáng biến mất....

Hoàn toàn không có gì thay đổi cả, chỉ là cảm thấy thiếu đi một người, cũng chỉ là cảm giác một người biến mất.

Tôi ốm nặng một thời gian, ý thức mơ hồ, hỗn loạn.

Mơ màng nằm trên giường, ở trong mộng tôi không ngừng đuổi theo một bóng hình đang rời xa kia, nụ cười sáng lạn kia. Tôi càng tới gần, hắn lại càng rời xa. Có đôi khi, giống như gần trong gang tấc, tay như đã có thể chạm tới, nhưng mà, bất luận hai tay có cố gắng với đến như thế nào, cũng không thể với tới hắn, như thế nào cũng không với tới được.

Hấn tựa như không khí hư ảo, theo khe hở giữa các ngón tay đang nắm chặt của tôi tuôn ra rồi tan biến. Cho dù tôi có nhanh tay như thế nào....

Có người trong lúc này nắm lấy tay tôi, vảm giác thật ấm áp.

Bên tai tôi, là tiếng khóc như đứt từng khúc ruột: "Tịch Ngôn, Tịch Ngôn... Mẹ không thể lại mất đi một đứa con!"

"Tịch Ngôn"

Tịch Ngôn

Đúng vậy, bà đã mất đi một người con, không thể lại tiếp tục mất đi tôi.

Tôi cố gắng mở mắt, nhìn thấy mẹ hỉ cực[1] nhìn tôi mà khóc, tôi khẽ động khóe miệng, còn chưa nói chuyện, trong mắt cũng đã đong đầy nước mắt, hai hàng lệ lặng lẽ chảy dài theo hai má, lăn xuống cần cổ, lạnh lẽo....

Lộ Tịch Duy dùng sinh mệnh của hắn để dổi lấy 1 chiếc huân chương, còn có thêm một lễ tang. Hi sinh vì nhiệm vụ. Chỉ hai chữ "nhiệm vụ" kia, liền đem một sinh mệnh biến mất.... Tôi thẫn thờ đứng ở một góc linh đường, nhìn người đến người người, trên mặt ai cũng mang nét bi thương cũng luyến tiếc vô hạn.

Một người xuất sắc như vậy, lại bỗng nhiên biến mất, hơn nữa, còn là chết không thấy xác!

Đúng vậy, bọn họ ngay cả thi thể của hắn cũng tìm không được, điều này làm cho tôi và mẹ có thêm một chút hi vọng là hắn còn sống. Nhưng cha lại nói cho chúng tôi biết, Lôh Tịch Duy trong lúc thi hành nhiệm vụ đã rơi xuống từ vách núi cao, bên dưới là nước biển cuồn cuộn, không tìm thấy thi thể là vì bị cuốn trôi. Nhưng mà, tôi tình nguyện tin tưởng hắn còn sống, hoặc là tin tưởng một người hoàn mỹ như hắn sẽ không dùng phương thức bi tráng như vậy mà chết đi, nếu sinh mệnh hắn ngắn ngủi như vậy , vì sao lại cho hắn thật nhiều xuất sắc và nổi bật! Cho nên, tôi tình nguyện tin tưởng hắn còn sống, sống ở một ngõ ngách nào đó trên thế giới này.

Một dông nghiệp của Lộ Tịch Duy lại nói lúc hắn rơi xuống vách núi cao kia đã bị trúng đạn!

Tôi không thể tưởng tượng được hình ảnh ghê người kia, càng không thể biết được rốt cuộc Lộ Tịch Duy chấp hành nhiệm vụ gì, rốt cuộc bị ai giết chết. Rốt cuộc....

Cuối cùng tôi cùng mẹ chỉ có thể chấp nhận sự thật.

Chấp nhận mẹ mất đi một đứa con, tôi mất đi anh trai.

Chúng tôi mất đi Lộ Tịch Duy.

Nhưng mà Trái Đất sẽ không vì một một người chết đi mà ngừng quay, cho dù nguwòi đo là Lộ Tịch Duy. Thời gian đúng là liều thuộc tốt để chữa lành mọi vết thương. Rất nhiều điều chúng tôi tưởng như không bao giừo quên, thậm chí là đau đớn đến chết đi sống lại đều đã biến mất theo thời gian. Bi thương của chúng tôi dần dần hóa thành hoài niệm, người chết đã ngủ yên, người còn sống như chúng tôi vẫn phải tiếp tục sống.

Nhà chúng tôi sau một thời gian bị mây đen dày đặc, u ám cùng thương tâm bao phủ, cũng dần dần tiếp đón ánh nắng ấm áp. Cha đã trở lại cương vị công tác, so với trước kia càng thêm tích cực tập trung làm việc, mẹ cũng không còn mỗi ngày đều buồn bực đau lòng, tôi cũng quay lại tiếp tục học Đại học.

Có ai đó đã từng nói, con người thường có khuynh hướng quên đi những chuyện bi thương, ở trước mặt tôi, mọi người đều không hề nhắc tới Lộ Tịch Duy. Chỉ là ngẫu nhiên thất một hình ảnh quen thuộc, một đồ vật quen thuộc mỗi khi về nhà tôi mới có thể nhớ tới, nhớ tới hắn, nhớ tới anh trai, nhớ tới Lộ Tịch Duy.

Tôi phải kiên cường đứng lên, cha mẹ chỉ còn mình tôi.

Một năm sau ngày Lộ Tịch duy mất, tôi lên năm thứ hai Đại học. Không biết bắt đầu từ khi nào, tôi hình thành thói quen đọc sách, một mình cầm sách giáo khoa, khi trời vẫn còn sớm đã đi vào sân thể dục của trường, lặng lẽ ngồi ở một góc sáng sủa, gió thổi nhè nhẹ mang theo hương vị trong lành của buổi sáng. Hít thở trong không khí như vậy, đầu óc cũng sẽ thật thanh tỉnh.

Tât nhiên là không chỉ có mình tôi là người chăm chỉ, ở xung quanh cũng có nhiều người ngồi thành tốp năm tốp ba, những người này đều bước đi từng bước, không nói chuyện cũng không hỏi nhau, chỉ hết sức chuyên tâm đọc sách hoặc là đọc Tiếng Anh theo máy ghi âm.

Nơi tôi học là trưởng điểm của cả nước, trước đó được nhận vào học có thể nói chắc chắn là đã trải qua "Thiên chuy bách luyện" (nghĩa là muôn ngàn thử thách đó ạ). Nhưng lời đồn đại ở bên ngoài rằng vào đây học như vào chỗ vui chơi có chút bất đồng. Sinh viên ở đây đều chăm chỉ, không có chút lơi lỏng, tất cả đều đã bắt đầu suy tính cho tương lại của chính mình.

Có đôi khi nghĩ lại, đời người thật đúng là gian nan, học xong lại phải nghĩ đến chuyện xin việc làm, xin được việc làm lại nghĩ đến chuyện chức vị và lương bổng( Hàm Nhi: cái này là đúng thật). Thậm chí có người cả đời lúc nào cũng bận rộn, nhưng mà đến khi nghỉ hưu nghĩ lại cuộc đời mình, lại không thể lý giải được vì lí do gì làm cho chính mình trở nên bận rôn như vậy.

Thật đáng buồn!

"Ba ba..." Tiếng bóng rổ đập vào khung sắt trên cột lưới kéo tôi ra khỏi suy nghĩ miên man, tôi ngẩng đầu, không cố ý nhìn thấy một bóng người cao gầy, hôm nay hắn mặc áo thể thao màu lam, mái tóc theo động tác của thân mình hắn bay bay phiêu lãng, cánh tay hắn giơ lên, búng một cái, quả bóng bay lên theo một đường cong thật đẹp, chuẩn xác rơi vào lưới.(Lưới bóng rổ ý ạ).

Tôi cảm thấy kích động, vội kìm nén ý nghĩ muốn vỗ tay cùng trầm trồ khen ngợi, nhìn sang bên cạnh, mọi người vẫn không bị chút ảnh hưởng nào mà chăm chú đọc sách, tôi thật sự bội phục sự tự chủ của bọn họ.

Tôi đã để ý hắn rất lâu, trong trí nhớ, từ ngày đầu tiên vào trường, hắn đã xuất hiện trong mắt tôi. Không cần ủng hộ, không cần cổ vũ, hắn chỉ lẳng lặng chơi bóng như vậy.

Khi còn học trung học, lúc đi xem bóng rổ, trong mắt tôi, bóng rổ là một môn thể thao cần hoạt động tập thể, vì vậy khi chơi bóng rổ, sẽ có một đội vô cùng náo nhiệt. Chơi một mình như hắn thì còn gì là vui?

Kỳ thật, sở dĩ tôi chú ý tới hắn, không chỉ là vì hắn làm gì cũng chỉ có một mình, mà bởi vì... bộ dạng hắn thực sự rất dễ nhìn.

Không sai, là xinh đẹp.

Có lẽ hình dung một nam sinh như vậy thật không đúng nhưng tôi không thể không thừa nhận, bộ dạng của hắn thật sự rất đẹp, làm cho nữ sinh đều cảm thấy hổ thẹn.

Nhìn hắn lúc này, làm cho tôi nhớ đến một người, đến một đoạn hồi ức bị vùi lấp, vì thế tôi không khống chết được mà dõi theo bóng hình hắn, nhưng dần dần, tôi lại phát hiện bản thân mình sai lầm rồi.

Ngũ quan xuất sắc của hắn làm cho tôi nhớ đến Lộ Tịch Duy, nhưng khi nhìm chăm chú vào ánh mắt của hắn lúc này, tôi lại không tìm được sự ấm áp trong trí nhớ.

Có người nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn. Như vậy thì người con trai này giống như không có linh hồn, trong dôi mắt xinh đẹp kia, trừ bỏ sự bình tĩnh đến lạ thường thì không có một chút tình cảm nào, mà Lộ Tịch Duy kia lại làm cho người ta vui cười như gió xuân. Mỗi khi nhìn vào đoi ngươi thâm thúy kia, đồng tử tĩnh lặng như nước, thâm trầm, thâm trầm đến đáng sợ.

Cứ như vậy, có lẽ là chú ý đến hắn quá nhiều, đã hình thành thói quen, như ngay lúc này đây, chỉ cần hắn đứng ở sân đưa bóng vào rổ, liền nhịn không được quan sát hắn.

Lúc này, mặt trời chậm rãi lên cao, ngày cao nhiều người đến chơi bóng, tôi biết hắn sẽ lập tức rời đi, đang nghĩ vậy, quả nhiên hắn cầm áo khoác, ôm bóng rổ rời đi, trên sân, nơi vừa rồi hắn chơi bóng đã có một đám nam sinh vây quanh, hi hi ha ha vừa nói chuyện vừa đi đến.

Hắn thật sự không hòa hợp với mọi người, hơn nữa còn rất lạnh lùng.

Tôi thậm chí đã không hề nghi ngờ là hắn có khuynh hướng tự cỗ lập mình, nếu nói nam sinh ở cái tuổi yêu này đùa giỡn là bình thường, thì hắn chắc chắn là không bình thường rồi.

Thở dài, tôi ngồi thêm một lát, cảm thấy thật buồn chán, đứng dậy cất sách vào túi rồi trở về. Buổi sáng hôm nay không có tiết học, nên tôi đang suy nghĩ xem phải vượt qua thời gian khó khăn này như thế nào, vừa bước đi, di dộng trong túi vang lên, là mẹ tôi, bà nói một thôi một hồi, không có gì ngoài việc bảo tôi cuối tuần về nhà một chuyến, tôi gật đầu đồng ý, biết bà nhớ con gái, vui vẻ tắt điện thoại, lại nghe dưới chân một âm thanh nhỏ vang lên. Cúi đầu, quả nhiên thấy gót chân hơi đau vì giẫm phải một thứ. Nhặt lên xem, thì ra là vòng cổ kim cương.

Tôi nhìn chiếc vòng cổ tinh tế trong tay mình, treo một cai vòng tròn hình bầu dục, mặt trên thật chói mắt, làm cho tôi đau mắt. Từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy kim cương, nên tôi hoàn không thể phân biệt được giữa khối thủy tinh này và kim cương quý giá có gì khác nhau(Hàm Nhi: Chẹp! không phải kim cương hở, tiếc quá. Tuyết Ngân:*gõ đầu Hàm Nhi* Muội chỉ được cái ham hố thôi), nhưng là tôi tình nguyện tin tưởng đó là kim cương, như vậy có phải có thể nói tôi thật may mắn hay không?

"Đó là của tôi!" Ngay lúc tôi đang tự hỏi có nên chiếm lấy nó hay không, vẫn là nên nhặt được của rơi trả người mất đi, thì ở bên cạnh vang lên một tiếng nói trầm thấp.

Tôi ngẩng đầu, là hắn!

Ông trời không có đạo lí mà, thật không thể tưởng tượng được thanh âm của hắn có thể dễ nghe như vậy...

"Của anh!" Tôi vẫn nắm chặt chiếc vòng cổ như trước, hoài nghi nhìn hắn, kì thật trong lòng hiểu rõ, người như hắn cũng không phải là người nói dối. Hơn nữa, bây giừo lại nán lại nơi này, khẳng định là có gì đó, ví dụ như đánh rơi vật gì đó.

Bất quá, đây chính là một cơ hội tốt, để cho tôi chứng minh người con trai này rốt cuộc có lãnh đạm giống như vẻ bề ngoài của hắn hay không?

"Là của tôi, mong cô trả lại cho tôi!" Hắn gật đầu, vươn tay về phía tôi.

Tôi chu chu miệng: "Tôi làm sao biết được có phải của anh hay không, nếu phải anh gọi tên nó đi!" Tôi thật bội phục chính mình còn có thể nhân đó trêu chọc vài câu.

Nhưng mà hắn lại không tức giận giống như tôi nghĩ, chỉ là lông mày hắn có chút nhíu lại, thật lâu sau mới nói "Nó là của tôi!"

Tôi biết nó là của anh ta, nhưng người khác nhặt được đồ của anh ta, ít nhất anh ta cũng phải tỏ vẻ biết ơn một chút chứ!

Tôi nhìn hắn, nghĩ rằng sẽ không có khả năng làm hắn chủ động trước, vì thế được một lúc tôi lại tiến thêm một bước nói: "Nếu không anh mời tôi ăn cơm, như vậy tôi mới tin lời anh nói!"

Tôi đoán vòng cổ này chắc chắn là tín vật đính ước của một vị mỹ nữ nào đó, đối với hắn có ý nghĩa đặc biệt, nếu không hắn tại sao lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

Lúc này, tôi ngồi đối mặt với hắn ở căn tin trong trường, thầm nghĩ con người cũng nên có một chút lòng tham, làm việc gì cũng phải chú ý đến chất lượng, lần này ở trước mặt hắn phải biểu hiện tốt một chút, như vậy sau này hắn thấy tôi mới không xoay lưng bước đi.

Ông chủ bận rộn trước sau, bưng tới hai bát canh nóng hầm hập, trước khi đi còn không quên liếc chúng tôi vài lần, ánh mắt kia, tràn ngập ái muội. Ngay cả mấy nữ sinh ngồi bàn bên cạnh cũng liên tiếp ngoái đầu nhìn, thì thầm bàn luận.

Mà hắn lại vẫn như trước thờ ơ, giống như những ánh mắt xung quanh là rất bình thường. Tôi còn thực hoài nghi hắn có phải thần kinh có vấn đề, nếu không, như thế nào ngay từ đầu đến cuối đều là một biểu tình... không. là không có biểu tình, ở trên mặt hắn hoàn hoàn không thể nhìn ra được hỉ nộ ái ố, giống như thế giới này không còn gì có thể khiến cho hắn bận tâm, cho dù trái đất có nổ tung cũng không liên quan tới hắn. Hay là nói hắn rất tự tin đi, tự tin đến mức không việc gì đáng để cho hắn chú ý tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.