Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

Chương 26: Chương 26: Liệu có thể bình yên?




Chợ đêm ồn ào náo nhiệt, bầu không khí xung quanh rất vui vẻ, Hiệp Thịnh kéo tôi đi xuyên qua đó đến một quán ăn tìm chút gì nhấm nháp.

Các món ăn được bày rất đẹp mắt, Hiệp Thịnh đứng bên cạnh không ngừng giới thiệu, cho đến khi khay đựng trên tay tôi đã nhiều món đến mức không nhét thêm được gì nữa chúng tôi mới dừng lại, quay đi tìm một chỗ ngồi yên tĩnh.

Tôi đưa mắt nhìn quanh, mọi người đều chỉ lấy mấy món ăn nhẹ mà không lấy cơm, mục đích chỉ để nghỉ chân, đánh giá một lượt tôi có thể đoán được sắc mặt của chủ quán lúc này.

“Tôi thực sự phục ông chủ quán, người khác bình thường gặp phải tình huống này sẽ không đồng ý cho họ chỉ lấy mấy món rau không, nói nhỏ với chị, không chừng đổi tên quán thành “Nơi nghỉ chân” sẽ hút được nhiều người chuyên ăn rau hơn đấy nhỉ!” Hiệp Thịnh ghé vào tai tôi nói, tôi sớm đã biết cậu ta là đại thiếu gia không biết “nói nhỏ” là như thế nào, nhìn thấy mặt ông chủ cắt không được giọt máu, tôi chỉ biết cười xấu hổ, nói nhỏ với ông ta “Làm ơn cho chúng hai bát canh thịt bò!”

Chủ quán mặt không chút thay đổi xoay người nấu canh, tôi khẽ thở, trừng mắt liếc người bên cạnh “Cậu càng ngày càng độc địa đấy!”

Hiệp Thịnh cười, cầm lấy một đôi đũa lau sạch để trước mặt tôi “Có Lộ Tịch Ngôn ở đây, tôi chỉ dám nhận thứ hai thôi!”

Tôi cười ra mặt nhưng bên trong lạnh nhạt nói “Rất cảm ơn cậu!”

Cái tên vô liêm sỉ kia lập tức ngoác miệng “Không cần khách khí với tôi!”

Một lúc sau, hai bát canh thịt bò trước mặt vẫn còn nguyên, tôi nhìn chủ quán đến dọn dẹp bàn, rất muốn khuyên ông ấy một câu “Chủ quán, ông xem, món ăn khó ăn như vậy mà vẫn trụ vững ở chợ đêm đúng là một kỳ tích!!!!”

Nghĩ đến mà tôi không nhịn được cười khiến cho sắc mặt chủ quán càng khó nhìn, tôi cắn môi dưới, liếc mắt nhìn Hiệp Thịnh đang không ngừng cổ vũ “Tiếp tục cố gắng nhé ông chủ!”

Cậu ta… Đi với cậu ta lâu ngày xem ra tôi cũng bị nhiễm tính cách của cậu ta mất rồi.

Chúng tôi đi dạo một lát, khi cảm thấy đã bớt no, tôi và Hiệp Thịnh mới cảm thấy thoả mãn trở về nhà.

Bên dưới nhà trọ, tôi cùng cậu ta nói chuyện tào lao, bước chân nhàn nhã.

“Hiệp Thịnh, tôi vẫn ngạc nhiên, tại sao cậu thích “Siêu nhân”?” Tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp cậu ta.

“Chuyện đó…” Hiệp Thịnh bỗng dừng lại, vừa định nói khoác, chuông di động vang leen, cậu ta nhìn màn hình, không kiên nhẫn nhận cuộc gọi “Lại có chuyện gì vậy?”

Tôi lờ mờ nghe được trong điện thoại truyền ra giọng nói con gái, có chút canh chua, lại còn cười hỗn loạn.

Hiệp Thịnh nghe máy, lông mày không ngừng nhíu lại, cuối cùng không kiên nhẫn ngắt điện thoại, thấy ánh mắt kỳ quái của tôi, cậu ta chun mũi noi “Là bạn bè bình thường!”

Tôi được đà bĩu môi “Vậy mà cậu đỏ mặt ư!”

“Tôi không có!” Lúc này Hiệp Thịnh giống như khỉ mất đuôi, giống hệt lần trước tôi trêu cậu ta đi tỏ tình bị người ta hất nước vào mặt, thật đáng nghi ngờ.

“Đúng rồi!”

“Đúng cái gì chứ? Lộ Tịch Ngôn, chị dám trêu tôi…!”

Tiếng chuông di động lại vang lên cắt ngang lời nói của Hiệp Thịnh, cậu ta vừa nhìn màn hình lập tức nghiến răng nghiến lợi.

“Hiệp Nguyệt, nếu em còn lải nhải nữa, anh lập tức đồng ý không đi làm!” cuối cùng, không đợi bên kia nói cậu ta lập tức tắt máy. Xem ram trên thế giới này vẫn có người có thể khiến cho Hiệp Thịnh tức giận.

“Thật ra, là em gái tôi!” Cậu ta nói.

“À!”

“Chị chỉ biết “à” thôi à?” Hiệp Thịnh nhìn tôi.

“Ôi chao… Thật ra tôi còn muốn nói, nếu cậu cũng cảm thấy em gái cậu hay lảm nhảm như vậy thì chắc chắn đó là gen di truyền rồi!” Kỳ thật cậu ta còn lảm nhẩm nhiều hơn.

“Lộ Tịch Ngôn!”

Hiệp Thịnh có chút tức giận, một lát sau lại bình thường, biểu tình kỳ lạ, nửa ngày mới ấp úng nói ra “Lộ Tịch Ngôn, chị mỗi lần gặp tôi có cảm giác gì?”

“Cái gì?” Tôi kinh ngạc nhìn cậu ta, cậu ta nghĩ cái gì mà có thể hỏi ra cái vẫn đề “kinh điển” đó chứ?

“Cậu thật sự muốn biết sao?” Tôi không định nói ra nên cố ý trêu Hiệp Thịnh.

“Bổn thiếu gia có gì không dám?”

“Không hối hận chứ?”

“Lộ Tịch Ngôn!

“Được rồi, tôi ăn ngay nói thật nhé!”

“Nói đi!” Cậu ta khinh thường nhướn mày.

“Được rồi… Keo kiệt, ích kỷ, lòng tham không đáy, tính cách quái dị…” Tôi nói một tràng khiến cho sắc mặt Hiệp Thịnh sa sầm xuống, lúc cậu ta định hét lên, tôi vừa kịp nói ra nốt phần còn lại “Còn có biến thái!!!”

Cậu ta đã tức giận đến cực điểm, tôi thậm chí nghe được tiếng hô hấp của Hiệp Thịnh.

Tôi lập tức bào chữa “Là cậu bảo tôi nói nhé!”

“Chị cho rằng tôi đùa ư? Từ ngữ để mắng người của chị rất phong phú đấy!”

Tôi rất muốn cãi lại, nhưng nhìn sắc mặt Hiệp Thịnh lại đem lời sắp nói nuốt vào trong.

“Quên đi, tôi về trước!” Hiệp Thịnh định nói gì đó, một lát sau rốt cuộc vẫn không nói ra được, chỉ nhàn nhạt nói một câu “Được rồi, ngủ ngon nhé, đừng chạy lung tung, tôi sợ chính mình bị ép đến điên mất!”

Hiệp Thịnh mím môi xoay người rời đi, trên mặt hiện nét cô đơn hiếm thấy.

Tôi nhất thời áy này liền gọi cậu ta “Hiệp Thịnh!”

“Chuyện gì!” Hiệp Thịnh không kiên nhẫn trả lời, nhưng vẫn dừng bước nhìn tôi.

“Thật ra… Thật ra cậu cũng có điểm tốt!”

Mắt Hiệp Thịnh lập tức sáng lên, ra vẻ phấn chấn, nhìn tôi chờ đợi.

Tôi vắt óc suy nghĩ, quanh co một hồi mới nói “Thật ra.. Thật ra cậu ăn rất khoẻ, người già không phải luôn nói ăn được là phúc sao?” Nói xong, tôi cảm thấy chính mình cũng nên cắn lưỡi tạ tội với cậu ta, làm sao tôi có thể nghĩ ra được cái ưu điểm khác thường như vậy chứ?

“Chị…” Hiệp Thịnh không còn gì để nói “Lộ Tịch Ngôn…”

“Chị được lắm, mau mau về nhà mà gột rửa sạch cái đầu óc tăm tối của chị đi!” Tiểu tử thối ác mồm ác miệng nói với tôi rồi xoay người rời đi.

Tôi nhìn bóng dàng cậu ta mà lắc đầu rồi cười, khẽ nói lời đã định sẵn trong lòng từ lâu “Cảm ơn cậu, Hiệp Thịnh!”

Không ngờ tôi nghe thấy giọng nói đắc ý quen thuộc “Tôi nghe thấy rồi nhé, Lộ Tịch Ngôn, nếu muốn cảm ơn tôi ngày mai mời tôi một bữa là được rồi!” Cậu ta nói xong liền đưa tay ra sau lưng vẫy vẫy.

Cậu ta đúng thật là!!!

Có những chuyện rốt cuộc không trốn tránh được, cuối tuần tôi nhận được điện thoại của Tả Lăng.

Vừa thấy mặt tôi anh đã đi thẳng vào vấn đề “Phương Mẫn gần đây có chuyện gì, nói cho anh biết được không?!”

Tôi do dự hồi lâu, cuối cùng mới gật đầu, bởi tôi biết rằng trốn tránh không phải biện pháp tốt.

“Tả Lăng… Anh có biết Hạ Khiên Dục không?”

Sắc mặt Tả Lăng lập tức thay đổi, không cần anh phải nói tôi cũng biết đáp án. Tôi nhẹ nhàng thở ra, ít ra thì anh cũng đã biết sự tồn tại của Hạ Khiên Dục, chắc chắn anh cũng biết trước đây anh ta và Phương Mẫn có quan hệ thân thiết đến mức nào, như vậy tôi cũng không còn gì khó nói nữa.

“Thảo nào dạo gần đây anh luôn cảm thấy cô ấy có chuyện gì khác thường, người đàn ông kia đã đến tìm cô ấy sao?”

Tôi trầm mặc không nói. Trong lòng đang suy nghĩ xem nên bắt đầu thế nào, không ngờ được Tả Lăng bất ngờ hỏi tôi “Em… biết chuyện Nghiêm Diệu về đây rồi sao?”

Cơ thể tôi run lên, tôi nắm chặt chiếc thìa trong tay, Tả Lăng tiếp tục nói “Quả nhiên là liên quan đến cậu ta!” Ngữ khí của anh mười phần khẳng định chuyện Hạ Khiên Dục có liên quan đến Nghiêm Diệu.

“Cậu ta nhất định muốn báo thù cho anh trai cũng được… Nhưng tại sao lại liên luỵ đến người nhà của chúng ta?”

“Anh Tả Lăng!”

“Tịch Ngôn à, em nên nhớ kỹ, mặc kệ Nghiêm Diệu sử dụng thủ đoạn gì, đều không phải chuyện của em, trăm lần ngàn lần anh cũng không muốn em lại bị dính dáng gì vào chuyện ân oán này, anh và chị dâu của em không có vấn đề gì đâu. Mấy năm gần đây, Nghiêm Diệu đã phát triển thế lực của Nghiêm gia lên gấp mấy lần, cậu ta so với anh trai Nghiêm Dịch còn điên cuồng hơn, bọn anh hiện giờ căn bản không hề nắm được một chút nhược điểm nào của cậu ta. Tịch Ngôn, để tránh cho những người khác bị tổn thương, em nhất định phải tránh Nghiêm Diệu càng xa càng tốt!”

Càng xa càng tốt… Nếu tôi thực sự có thể thì tốt rồi.

Tôi cười mang theo chút chua xót “Tả Lăng, thật ra là em làm liên luỵ đến anh!” Nếu năm năm trước tôi không nhờ anh giúp đỡ thì đã không có chuyện ngày hôm nay.

“Tịch Ngôn… Không liên quan đến chuyện của em, nếu em không làm như vậy, sẽ có nhiều người khác chịu tổn thương hơn, Nghiêm Diệu chắc chắn sẽ có điểm yếu nào đó, cậu ta vi phạm pháp luật nhất định sẽ có ngày bị bắt. Vấn đề chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Lần này anh tìm gặp em, vừa muốn hỏi thăm một chút chuyện của Phương Mẫn, vừa muốn nhắc nhở em, Tịch Ngôn, em hãy cố gắng tránh xa mọi chuyện!” Tả Lăng dặn dò tôi lần nữa, cảm giác áy náy lại lan toả trong tâm trí tôi, đi sâu vào từng thớ thịt trên người tôi.

“Nhiều năm như vậy, anh và Phương Mẫn rất quan tâm em, thậm chí… Mà em chỉ có thể đẩy phiền phức cho anh…” Cảm giác tội lỗi bao vây đại não tôi, tôi không biết cách nào khiến nó biến mất.

“Anh Tả Lăng… Ngày đó, bọn họ bắt cóc Tiểu Đao… Còn đưa con bé đi…” Tôi không thể nào nói được nốt câu cuối cùng, đành ngừng lại, sắc mặt Tả Lăng lập tức trầm xuống “Em nói là Hạ Khiên Dục đã biết Tiểu Đao là con anh ta?”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu “Tả Lăng, anh…”

Tả Lăng cô đơn hạ mí mắt “Anh biết, anh vẫn biết con bé là con của Hạ Khiên Dục, năm đó, khi anh và Phương Mẫn đến với nhau anh đã biết cô ấy có thai… Anh cũng biết, nhiều năm như vậy, tình cảm Phương Mẫn dành cho anh là cảm tạ nhiều hơn tình yêu, cô ấy cô gắng muốn giữ gia đình đầy đủ! Có điều, từ khi đi tuần trăng mật trở về, anh có thể thấy cô ấy rất khác thường, người cũng trở nên tiều tuỵ. Anh rất lo lắng cho cô ấy!”

“Anh Tả Lăng!” Tôi thật sự không thể tưởng tượng được, tình yêu của anh lớn như thế nào, tình cảm của anh tuy chỉ là chỉ chấp nhất, nhưng tôi thực sự không tưởng tượng nổi để có được tình cảm của Phương Mẫn anh đã phải trả một cái giá đắt thế nào.

“Anh Tả Lăng, anh phải tin Phương Mẫn, chị ấy nhất định sẽ nghĩ thông thôi, chị ấy quý trọng mấy năm hoạn nạn có nhau cùng với gia đình này hơn bất cứ ai khác!”

Tả Lăng gật gật đầu, trong mắt đều là sự bất đắc dĩ “Tịch Ngôn, mọi chuyện sẽ tốt thôi, sẽ không có gì thay đổi! Em cứ yên tâm đi!”

Đúng vậy, tôi nhất định phải vững tâm, mấy năm nay chúng tôi cố gắng thoát khỏi bóng đen quá khứ như vậy, nhất định không thể để nó tan biến, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi, đều sẽ tốt mà thôi… Nhất định là như vậy…

Trước khi đi, Tả Lăng dường như chợt nhớ chuyện gì đó, do dự hồi lâu mới nói với tôi “Mấy hôm trước, Hiệp Thịnh đến chỗ anh hỏi thăm chuyện trước kia của em… Anh nói với cậu ta, mọi chuyện vẫn nên để tự mình em nói ra mới được!”

Tôi ngẩn người, một lúc sau mới định thần, gật gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.