Cây Tường Vi Màu Xanh Nước Biển

Chương 69: Chương 69




CHƯƠNG 71

Đôi mày đang nheo lại của Trịnh Duẫn Hạo dãn ra, chỉ chuyển ánh nhìn rất lâu cũng không nói gì.

“Lui xuống đi.”

“Vâng.”

Tiếp tục ngồi trên sopha một lát, Trịnh Duẫn Hạo mới đứng dậy đi lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra đến ngồi bên giường, nhìn chiếc gối thường ngày Kim Tại Trung dùng, kiềm chế không được đưa tay không ngừng vuốt ve nó. Ánh nhìn chuyển đến chiếc tủ đầu giường của Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo chần chứ rất lâu vẫn đưa tay ra.

Tủ này không khoá, nhưng vì muốn cho Kim Tại Trung một không gian riêng, biểu thị sự tôn trọng của hắn, trừ thư của cậu và gia đình, cho dù trong lòng rât hiếu kì, nhưng Trịnh Duẫn Hạo vẫn không thể lục lọi đồ trong tủ của cậu.

Kéo ngăn đầu tiên ra, đoán đều là thư của Kim Tại Trung và gia đình, không xem nhiều, Trịnh Duẫn Hạo đóng lại, kéo ngăn hai ra. Trong đó có ba thứ: sợi dây chuyền bằng đá amethyst tím mà hắn tưởng rằng Kim Tại Trung đã quăng đi, một cuốn vải, cùng cây tiêu hôm đó bị bẻ gẫy trong phòng sách. Trịnh Duẫn Hạo cầm cây sáo lên: hai đoạn gãy đôi đã được dùng keo dính lại. Vuốt ve chỗ bị gãy, Trịnh Duẫn Hạo nhớ lần đó gọi tổng tẩu dọn dẹp, hắn  đã bảo Tống tẩu ném đi. Đặt lại cây tiêu xuống, Trịnh Duẫn Hạo cầm cuộn vải đó lên, cảm thấy hơi cứng tay, hắn mới biết trong cuộn vải có đồ. Mở cuộn vải ra, lúc nhìn thấy con búp bê trong đó, Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy trong lòng hơi nhói. Lúc kéo ngăn thứ ba ra, Trịnh Duẫn Hạo nhìn thấy cuốn sổ và bút mà Kim Tại Trung muốn hắn đem cho. Lúc cầm cuốn sổ lên, trong lòng Trịnh Duẫn Hạo hơi kích động. Mở bìa ra, nét chữ uy lực thanh tú ở trang đầu khiến cho mắt của Trịnh Duẫn Hạo hơi xót.

Thư tình của ta

Một lúc sau, Trịnh Duẫn Hạo mới lật tiếp, nhìn thấy những thứ ở mặt sau liền nhanh chóng lật tiếp, cho đến khi chỉ nhìn thấy đường kẻ vốn có trên giấy. Mới lật lại đến mặt sau của trang viết “Thư tình của ta”. Nhìn những thứ trên đó, Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy mắt của mình hơi xót. Những giấy ghi chú mà hắn để lại cho Kim Tại Trung đều kẹp trong đó, bên dưới giấy ghi chú của hắn là “bình luận” xinh đẹp của Kim Tại Trung.

Hôm nay A Chí sẽ đưa cậu đi làm quen nơi này

Để lại lời nhắn cho người ta nhớ phải ghi rõ tên, nếu không người ta cũng không biết ai để lại, để cho ai, ngay cả dấu chấm câu cũng không có. Chữ của ngươi cũng thật không đẹp, khác xa với ngươi. Nhưg cũng rất dễ thương. O(∩_∩)O~

Hôm nay A Dũng và A chí sẽ dạy cậu những thứ cậu nhất định phải học.

Kì thực lúc đó không muốn học, nhưng đó là ngươi bảo ta học. Hơi mệt, ta quả nhiên không hợp với các trò thể lực.

Trưa cứ nghỉ ngơi, chiều bọn họ sẽ dạy cậu một vài thứ khác. Còn nữa, Hạ Phương sẽ đến

Có thể không học không….kì thực, rất muốn nói vài câu với ngươi, nhưng lại cảm thấy hơi giống làm nũng. Tại sao viết rồi lại gạch đi? Gây cho người khác tò mò lại không cho người ta biết, thật là bá đạo!

Thử xem có tốt hay không.

Rất tốt, ta rất thích. Kì thực hôm đó ta chỉ nói chơi, không ngờ ngươi lại đi mua, nhưng thật sự rất vui. Còn nữa, rất thích lưng của ngươi, rộng và ấm, cảm thấy rất thoải mái cũng rất an toàn.

Điện thoại có thể gọi đường dài được.

Ngươi không sợ ta gọi điện cho Cát Phi sao? Không ghen sao? Hay là, kì thực ngươi không quá quan tâm ta? Tuy rằng rất thích sự ôn nhu của ngươi, nhưng lại càng thích ngươi bá đạo một chút, vì lúc đó sẽ cảm nhận được ngươi quan tâm ta nhiều như thế nào, thích ta nhiều như thế nào.

Ta đi Miami vài ngày

Lần sau có thể nói cho ta biết khi nào ngươi sẽ về không? Ngươi….sẽ nhớ ta chứ? Ngươi có đem người khác về, sau đó thả ta ra? Mau trở về, được không?

…….

Lúc nhìn thấy trang nhiều chữ nhất, ánh mắt của Trịnh Duẫn Hạo dừng lại trên đó rất lâu. Ngón tay lướt lên lời dịch của bài hát cùng câu nói đó của bản thân, Trịnh Duẫn Hạo thì thầm từng chữ trên đó.

Bất luận kết cục của chúng ta là gì, cho dù ngươi ghét ta, hận ta, ta sẽ không thả ngươi đi, ta nhất định không để ngươi rời xa ta.

Yêu ngươi, ta không hối hận.

Đến trang cuối cùng, Trịnh Duẫn Hạo khép cuốn sổ lại, từ trên giường trượt xuống ngồi dưới đất, lưng dựa vào thành giường.

“Câu nói của ta mãi mãi hữu hiệu, cho dù sau này ngươi hối hận, ta cũng không thả ngươi đi.”

Đặt sổ vào ngăn tủ, Trịnh Duẫn Hạo nhắm mắt lại, hít thở không khí còn lại mùi hương của Kim Tại Trung.

Lúc làm chuyện lớn Kim Tại Trung có thói quen viết lại, nếu như Trịnh Duẫn Hạo lúc nãy lật từ trang cuối lên, hắn sẽ phát hiện sự thật của mọi chuyện.

.

Mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt viết rõ sự lo lắng xen lẫn sự trẻ con, Kim Tại Trung bĩu môi.

“Tiểu Kiệt.”

“Tại Trung ca, anh cuối cùng cũng tỉnh rồi!”

Xác định người trên giường đã tỉnh dậy, trên mặt Đường Hựu Kiệt chuyển sang vui vẻ.

“Anh ngủ lâu lắm rồi sao?”

“Cũng không phải, chỉ ngủ một buổi tối cộng một buổi trưa, không được xem là lâu.”

“Hiện tại đã là buổi trưa rồi sao?”

“Ân, đúng rồi, Tại Trung ca, anh đói không? Em có nấu cháo ah.”

“Anh muốn uống nước.”

Kim Tại Trung vừa nói vừa ngồi dậy, Đường Hữu Kiệt đưa tay đỡ lấy cậu.

“Trên người anh bị thương, bây giờ không được cử động mạnh, để em đỡ anh.”

Lấy gối lót cho Kim Tại Trung, Đường Hữu Kiệt  đỡ cậu dựa vào gối, đưa nước đến bên miệng cậu.

“Xem em đều quên mất, nên cho anh uống nước trước. Em đi hâm cháo cho anh.”

Không đợi Kim Tại Trung trả lời, đặt nước xuống, Đường Hữu Kiệt liền xoay người chạy ra ngoai. Nhìn thân ảnh của thằng bé, Kim Tại Trung cười cười, bắt đầu nhìn xung quanh.

Cậu nhớ trong bóng tối bị người ta bế lên thì ngất đi, tỉnh dậy đã ở đây. Tuy rằng không rõ lúc đó tại sao lại có người đến cứu bản thân, nhưng bây giờ đã không quan trọng nữa, biết hay không cũng không khác biệt nhiều. Chỗ này không tồi, cậu khá thích, trước hết ở lại một thời gian vậy.

“Cháo đến rồi!”

Đường Hữu Kiệt vui vẻ đưa cháo đến bên giường, Kim Tại Trung liền muốn đưa tay đón lấy, liền đụng vào vết thương trên người, đau đến chau cả mày.

“Em đã nói trên người anh còn đang bị thương, đừng động đậy.”

Nhìn khuôn mặt trong chốc lát đã trắng bệch của Kim Tại Trung, không chịu được nói lớn.

“Xin lỗi.”

“Biết rồi thì tốt, đụng trúng vết thương sẽ rất đau, em sẽ lo lắng, sau này anh họ mà biết em không chăm sóc tốt cho anh, sẽ mắng đấy. Nào, ăn cháo đi.”

Vừa nói vừa múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng Kim Tại Trung. Chưa từng bị người khác chăm sóc như vậy, Kim Tại Trung cảm thấy hơi bối rối, nhưng bây giờ cơ thể không cho phép cậu cử động mạnh, chỉ có thể mở miệng ăn cháo.

“Những người đó lại mạnh tay như vậy, sau này để em gặp được, xem em có đánh cho bọn họ tìm răng khắp nơi hay không!”

Đường Hữu Kiệt vừa bón cháo vừa kiềm chế không được lầm bầm một chút.

“Ân? Em vừa nói gì?”

“Hả, không có gì. Có cần thêm một tô không?”

“Ân.”

Cậu thực sự hơi đói rồi.

“Tại Trung ca, anh bây giờ có hận Trịnh Duẫn Hạo hay không?’

Sau khi bón xong chén thứ hai, Đường Hữu Kiệt cuối cùng cũng hỏi câu mà nó muốn hỏi nhất.

“Hận? Tại sao?”

Kim Tại Trung có chút không hiểu.

“Anh vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, chịu nhiều uỷ khuất như vậy, hắn lại không tin anh, anh không hận hắn sao?”

Đường Hữu Kiệt không hiểu, nếu là nó, cho dù không hận, cũng sẽ tức.

“Hắn không phải không tin anh. Với lại, làm những chuyện này đều do anh tự nguyện, còn cố tình giấu hắn, hắn không tin cũng rất thường tình, tại sao phải hận hắn?”

Kim Tại Trung vừa nói trên mặt vừa nở nụ cười ôn nhu.

“Hắn làm gì tin anh? Nếu như hắn tin anh, hắn đã không để những người đó động thủ với anh, mà còn nặng tay như vậy.”

“Người bảo bọn họ động thủ là anh, còn lúc đó hắn không cho họ động thủ là anh kiên trì như vậy.”

“Nếu như hắn hoàn toàn tin tưởng anh, vậy hắn nên bảo vệ anh, hắn không phải thích anh sao? Nhưng hắn còn đồng ý cho những người đó động thủ, nên hắn không hoàn toàn tin anh.”

“Có thể chủ quan hắn tin anh, nhưng khách quan lại không hoàn toàn tin.”

“Cái gì là chủ quan tin, khách quan không tin? Anh nói tới em loạn mất. Tin là tin, không tin là không tin, làm gì mà phức tạp như vậy.”

Kim Tại Trung cười nhẹ.

“Mỗi người sống trên thế giời này đều có thân phận khác nhau, mỗi thân phận đều phải chịu một trách nhiệm khác nhau. Hắn trừ việc là tình nhân của anh, còn là đại ca của rất nhiều người. Anh không có bất kì chứng cứ chứng minh sự trong sạch của bản thân, hắn không thể vì hắn thích anh, tin tưởng anh mà làm lơ sinh mạng của huynh đệ, thuộc hạ, cứ che chở cho anh. Anh không kì vọng hắn là người hiền vĩ đại, thực tế hắn không phải như vậy, nhưng nếu hắn là loại chỉ biết nghĩ đến lợi ích riêng, không xem trọng tình nghĩa, vô trách nhiệm, vậy thì càng không đáng để anh thích.”

“Anh nói em không hiểu lắm. Nhưng nói đến chứng cứ, tai sao lúc đó anh không cho em ra làm chứng cho anh? Mọi chuyện em đều biết ah.”

“Em cảm thấy bọn họ sẽ tin lời một người lạ như em sao, ngoài ra người lạ đó còn hướng về phía ta?”

Nhìn Đường Hữu Kiệt , Kim Tại Trung lai cười.

“Vậy còn những hắc y nhân đó ah.”

“Tiểu Kiệt, thế giới này không đơn giản như thế giới của em trước đây. Bọn họ bịt mắt, đương nhiên là vì không tiện xuất hiện trước mặt người khác. Bọn họ là người bảo vệ mạnh nhất của hai nhà Trịnh Hà, một khi họ lộ tung tích, không chỉ bọn họ, cả người của Trịnh Hà hai nhà cũng gặp nguy hiểm. Em cảm thấy ca nên vì một mình ca mà để họ gặp nguy hiểm hay sao? Với lại, họ vốn chỉ nghe mệnh lệnh của người của Trịnh Hà hai nhà, không có quan hệ với những người khác trong Bang Băng Diễm, cho dù họ ra làm chứng cho những người đó tin, nhưng đó cũng chỉ là trên bề mặt, trong lòng họ sẽ nghĩ vì Trịnh Duẫn Hạo thích anh nên gọi họ ra làm chứng giả cho anh. Đó sẽ hạ thấp địa vị của Trịnh Duẫn Hạo trong lòng họ, bọn họ sẽ nghĩ Trịnh Duẫn Hạo không đáng tin cậy, sẽ có một ngày phản bội Trịnh Duẫn Hạo cùng Bang Băng Diễm, hậu quả sau đó sẽ không thể tưởng tượng được.”

“Thật sự nghiêm trọng như vậy hay sao?”

Kim Tại Trung gật đầu.

“Vậy ca vẫn thích hắn sao?”

“Thích một người không thể nói thích là thích, không thích là không thích được.”

“Vậy ca không hề trách hắn, không hề buồn sao? Ca cứ nói giúp hắn.”

“Anh chỉ nói sự thật.”

Kim Tại Trung xoa xoa đầu Đường Hữu Kiệt, mỉm cười, trong lòng lại xuất hiện một cảm giác khó chịu mà cậu không thể hình dung.

Làm sao có thể không buồn chút nào, cậu cũng là một người thường có thất tình lục dục. Trong lòng rất rõ không đươc để Trịnh Duẫn Hạo bao che cho bản thân, để bản thân tự mình chứng minh bản thân trong sạch, đồng thời lại hy vọng hắn sẽ như Đường Hữu Kiệt nói bảo vệ mình, lúc hắn theo lời mình mà không ngăn chặn, vui vì hắn quyết định đúng đồng thời lại buồn, nói hắn không được qua đó, lại hy vọng hắn lập tức chạy đến bên mình, nhìn thấy hắn chần chừ thì vui vì hắn tự khống chế bản thân đồng thời lại hơi khó chịu. Con người, cũng thật là một loại sinh vật phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.