Cây Tường Vi Màu Xanh Nước Biển

Chương 76: Chương 76




CHƯƠNG 78

Bản thân hai mươi tuổi, ngạo mạn và tuyệt tình, vốn vì có hảo cảm với thiếu niên ban sáng, không ngờ cậu ta dùng dây nịt siết cổ mình nên cho người ném cậu ra ngoài, cũng không ý thức được thiếu niên đó có thể sẽ không tồn tại trên cõi đời này nữa, cậu là người đầu tiên dám đối xử với hắn như vậy. Sau đó, thiếu niên cho hắn một cảm giác khác lạ đấy cũng từ từ bị lãng quên. Mặc dù sau đó tám năm một lần nữa gặp lại cậu trong vườn tường vi, trong đầu có lướt qua cảm giác quen thuộc, nhưng hắn không nhớ lại quan hệ giữa họ vì lúc đó bản thân đã hoàn toàn không nhớ cậu thiếu niên trước đó. Kim Tại Trung từ thiếu niên trở thành thanh niên, bên ngoài có sự thay đổi lớn, sau đó Đặng Dũng điều tra cũng không có chuyện năm đó, bên cạnh những người từng gặp cậu cũng không nhận ra.

“Em làm sao nhận ra anh?”

Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên nhớ đến, theo tình trạng lúc đó, Kim Tại Trung chắc chắn không nhìn thấy hắn, trong cuộc đối thoại giữa cậu và Hàn Kính cũng nói là không biết mặt của hắn.

“Giọng nói, hình xăm, A Dũng, còn có…”

Kim Tại Trung đột nhiên dừng lại, cả cái đầu đều rúc sâu vào lòng Trịnh Duẫn Hạo.

Âm thanh, qua chuyện của Hàn Kính, Trịnh Duẫn Hạo đã hiểu rõ. Nhưng hình xăm? Hắn nhớ bản thân lúc đó quen thuộc với bóng tối nên chỉ để người khác thắp một ngọn nến trong phòng, theo lực quan sát của Kim Tại Trung lúc đó không thể nhìn thấy hình xăm ngọn lửa nhỏ trên tay hắn được.

Trong lòng vẫn muốn hỏi, Trịnh Duẫn Hạo lại không hỏi, đợi giải thích của Kim Tại Trung, đợi cái “còn” của cậu.

“Còn có nụ hôn nữa.”

Một lát sau, Kim Tại Trung mới nói nhỏ.

Kim Tại Trung nói như vậy, hắn mới nhớ, đêm đó thiếu niên bị mình đè dưới thân không hề la lớn hay cầu xin gì, chỉ im lặng không ngừng kháng cự, nhưng thân thể không ngừng run rẩy của cậu đã thể hiện sự sợ hãi. Khuôn mặt lúc sáng nhìn thấy lướt qua trong đầu, sau đó bản thân luôn không thích hôn đột nhiên hôn thiếu niên dưới thân, không ngờ thành công kiềm lại sự run rẩy của thiếu niên đó.

“Hôm đó lần đầu nghe anh nói chuyện, trong lòng chỉ là hoài nghi, vì so với giọng của tám năm trước không giống lắm. Còn hình xăm chỉ là tối đó nhìn thấy trên tay anh có hình, không nhìn ra là gì, sau đó biết được tên A Dũng cũng chỉ nghĩ người tên “Dũng” rất nhiều, nên chỉ nghi ngờ không xác định, cho đến lần đó anh hôn em.”

Đem theo sự an ủi bá đạo lại ôn nhu, giống hệt năm đó. Hồi ức đêm đó mặc cho bản thân cố gắng thế nào cũng không quên được, cậu mất nửa năm để mình thoát khỏi ám ảnh đó. Không có cách nào quên. chỉ có thể dùng những hồi ức tươi đẹp che lấp vào, nên cậu chỉ cố gắng để mình nhớ đến nụ hôn đó, nụ hôn đầu của mình. Bản thân mười sáu tuổi, chỉ từng hẹn hò một lần, thân mật với bạn gái chỉ có nắm tay.

Lúc bản thân xác định Trịnh Duẫn Hạo là người đàn ông của năm đó, cậu phát hiện bản thân không hận hắn, chỉ là thở phào nhẹ nhõm, may mà là cùng một người. Sau khi nhận ra Trịnh Duẫn Hạo, cậu từng nghĩ, nếu như gặp lại Trịnh Duẫn Hạo sau tám tháng hay mười tám tháng, cậu nghĩ cậu có thể hận. Nếu như có thể tiếp cận Trịnh Duẫn Hạo, bản thân có thể sẽ tìm mọi cách để lấy mạng hắn bồi thường cho những giày vò mình phải chịu đựng. Nhưng khi gặp lại Trịnh Duẫn Hạo, đã là tám năm sau, thời gian tám năm khiến cậu từ thiếu niên bồng bột năm đó trở thành thanh niên trưởng thành, khiến cho cậu quên đi những uất ức đó, chỉ nhớ đến nụ hôn vừa bá đạo vừa ôn nhu, chỉ nhớ hắn là người đầu tiên khiến cho cơ thể mình phản ứng.

Trịnh Duẫn Hạo không nói gì, chỉ ôm Kim Tại Trung trong lòng.

“Hạ thúc công là hướng dẫn viên du lịch của bọn em, nên hôm đó anh cũng ở đó, đúng không?”

Im lặng một lúc Kim Tại Trung ngẩng đầu dậy trong lòng Trịnh Duẫn Hạo, nhỏ tiếng hỏi.

“Ừ. Kì thực hôm đó, anh gặp em ba lần.” Mắt của Kim Tại Trung mở to ra.

“Em còn nhớ, sáng hôm đó em qua đường thiếu chút bị một chiếc xe đụng phải không?”

“Anh lúc đó ở trên xe?”

Tuy là một câu hỏi, nhưng Kim Tại Trung lại là đang khẳng định.

Cậu nhớ hôm đó vì sợ nhân viên đợi lâu nên chạy nhanh đến công ty, biết rõ thời gian không đủ để mình qua đường nhưng nhìn thấy trên đường không có xe, bản thân liền chạy qua, kết quả vừa đi một nửa, đèn đỏ của người đi đường đã sáng lên, tiếp đó đã nghe thấy tiếng thắng xe, tiếng đó khiến cho tai rất nhức nhối, khuôn mặt của mình ở ngay trước bánh xe. Nhưng cậu không bị thương, chỉ sợ quá nên ngồi xuống đất, vì không muốn gây chuyện, cũng do bản thân phạm luật, nên chỉ tỏ vẻ xin lỗi cúi người với xe rồi bỏ đi.

“Ừ.”

Hôm đó tâm tình không tốt, lại có chuyện gấp cần xử lý, nửa đường đột nhiên có một tên ngốc chạy đến chặn đường hắn. Nếu như hôm đó không gấp, hắn nhất định cho người bắn tên đó một phát ném xuống biển cho cá ăn, để giải tỏa một chút. Nhưng lúc đó người đó không ngu ngốc tìm họ cãi vã, chỉ cúi người xin lỗi, sau đó lập tức bỏ đi, khiến cơn giận của hắn giảm đi không ít.

Hắn cảm thấy mọi chuyện thật trùng hợp, mỗi lần gặp Kim Tại Trung hắn luôn tâm tình không tốt. Bây giờ nghĩ lại, hắn cảm thấy may mắn, may là lúc đó không có hành động gì quyết liệt, nếu không hắn không biết bây giờ mình sẽ như thế nào. Nhưng những chuyện này hắn không muốn cho Kim Tại Trung biết, vì hắn sợ, sợ rằng Kim Tại Trung sợ hắn, cảm thấy hắn không có nhân tính.

“Hôm đó lần thứ hai anh gặp em có phải ở cổng lớn không?”

Lật lại kí ức, Kim Tại Trung nhớ hôm đó lúc bọn họ vào cổng có một chiếc xe, rất giống chiếc suýt chút đụng trúng mình, nhưng vì không để ý đến chiếc xe, nên không nhớ rõ lắm.

“Ừ.”

“Còn lần thứ ba? Lúc em trong vườn tường vi?”

“Đúng.”

“Chắc không phải do anh bảo Hạ thúc công dẫn bọn em vào chứ? Ông ấy từng nói chỗ đó không dễ dàng để người ta tham quan.”

Tuy cảm thấy không có khả năng, nhưng Kim Tại Trung không kiềm chế được đã hỏi.

“Không phải. Kì thực anh cũng ngạc nhiên tại sao Hạ thúc công lại cho mọi người vào. Tường vi đối với hai nhà Trịnh Hạ đều có ý nghĩa rất đặc biệt, vườn tường vi đó Hạ thúc công chưa từng để người ngoài tham quan.”

Kì thực hôm đó nhìn thấy Kim Tại Trung cùng một đám người đi vào, hắn chỉ thắc mắc tại sao Hạ thúc công cho họ vào còn rất không vui, bọn họ làm mất đi sự yên bình của vườn hoa. Cho đến khi hắn từ trên tầng cao nhìn xuống thấy Kim Tại Trung khác với người thường, trên mặt lại mang vẻ bất lực sau đó lại cười, nụ cười tường vi đó khiến bản thân bình tĩnh lại, mũi dường như ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt, nhưng thực tế lúc đó cửa sổ được đóng kín. Khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy không ai hợp với tường vi bằng cậu.

Câu hỏi đó không được trả lời, Kim Tại Trung lại nhớ đến một chuyện mình rất để ý.

“Tại sao là em? Tại sao, lại chọn em?”

Nếu như lần đầu bị hắn gọi đi là vì vẻ bề ngoài của mình, vậy sau khi cái đầu gỗ của cậu phản ứng như vậy, Trịnh Duẫn Hạo tại sao lại tiếp tục tìm cậu?

Cậu khẳng định, từ lúc bắt đầu hay trong khoảng thời gian đầu, Trịnh Duẫn Hạo không thích cậu. Càng nói với thân phận của Trịnh Duẫn Hạo, để một người như bản thân bên cạnh không phải là một hành động thông minh.

“Em sợ anh nhưng lại không phải khiếp sợ như những người khác, em chỉ muốn tránh xa anh, lại không muốn tổn thương anh, những thứ này đều là đôi mắt em nói cho anh biết. Em là người duy nhất dùng súng chĩa về phía anh, anh lại không hề cảm thấy sợ hãi, một người không hề nguy hiểm, em cũng là người duy nhất quan tâm lo lắng dù bị anh làm tổn thương, có em ở bên cạnh, anh cảm thấy rất thoải mái.”

Trịnh Duẫn Hạo một tay áp lên mặt Kim Tại Trung, nhìn vào mắt của cậu, nói rất nghiêm túc. Còn hai chữ “duy nhất”, Kim Tại Trung nghe thấy rất vui cũng rất buồn, lại rúc sâu vào trong lòng Trịnh Duẫn Hạo. Qua rất lâu, hai người cũng không nói gì.

Đột nhiên nhớ đến cái gì, Kim Tại Trung lại đưa đầu ra.

“Anh cứ lén nói với em câu gì vậy?”

Kim Tại Trung không biết bản thân là ảo giác hay do ánh sáng, cậu cảm thấy khuôn mặt Trịnh Duẫn Hạo có vẻ đỏ lên.

“Tại Trung, ngủ ngon.”

Một lát sau, Trịnh Duẫn Hạo mới nhỏ giọng nói ra, khiến Kim Tại Trung sững người một lát.

Một câu rất bình thường, nhưng đối với họ lại khác. Bọn họ bắt đầu từ quan hệ áp bức, không bình thường. Trước đêm nay, mặc cho hai người thích nhau cũng vì nhiều loại lý do khác nhau, quan hệ giữa hai người vẫn luôn rất loạn, ái muội không rõ ràng, biểu hiện ra vẫn là quan hệ áp bức và bị áp bức. Câu này tuy đơn giản, nhưng từ miệng của một trong hai người nói ra, lại thể hiện sự thân mật, một loại thân mật trong tình yêu. Cậu biết từ sau khi đến Mỹ, Trịnh Duẫn Hạo đối với cậu luôn cẩn thận nâng niu, nhưng không ngờ nâng niu đến mức độ này, ngay cả câu này cũng phải lén lút nói sau khi cậu ngủ. Đây cũng là lần đầu tiên, nghe thấy Trịnh Duẫn Hạo gọi tên cậu. Trước đây, trừ cái lần đang quan hệ gọi Trịnh Duẫn Hạo một lần, bản thân chỉ có lần vì chuyện của Cát Phi mà tranh cãi với hắn, gọi cả tên họ hắn. Bọn họ chưa từng đối mặt gọi tên nhau.

“Có thể gọi thêm lần nữa không?”

Kim Tại Trung không nhìn khuôn mặt Trịnh Duẫn Hạo, dựa vào ngực hắn, âm thanh rất nhẹ.

“Tại Trung.”

Âm thanh của Trịnh Duẫn Hạo vẫn rất dịu dàng, vòng tay ôm Kim Tại Trung càng chặt hơn. Kim Tại Trung không trả lời chỉ áp sát người về phía Trịnh Duẫn Hạo.

“Tại Trung.”

Âm thanh của Trịnh Duẫn Hạo lại phát ra, Kim Tại Trung vẫn không trả lời, chỉ nhắm mắt dựa vào lòng Trịnh Duẫn Hạo. Cho đến khi Trịnh Duẫn Hạo gọi liền hai tiếng, Kim Tại Trung mới ý thức được Trịnh Duẫn Hạo đang gọi cậu, cậu mới ngước đầu, đôi mắt của Trịnh Duẫn Hạo mang theo sự kì vọng và khẩn trương.

“Sao vậy?”

Kim Tại Trung rất muốn biết, là chuyện gì khiến cho Trịnh Duẫn Hạo có biểu tình như vậy.

“Câu đó, có thể nói thêm một lần không?”

Chau mày, Kim Tại Trung không rõ Trịnh Duẫn Hạo nói câu nào, còn Trịnh Duẫn Hạo lại càng khẩn trương.

“Chính là hôm đó, câu mà em nói với Hàn Kính, có thể nói thêm lần nữa?”

Có lẽ là do hợp nhau, Kim Tại Trung liền rõ lời Trịnh Duẫn Hạo nói là câu nào, mặt liền đỏ lên, trong lòng Trịnh Duẫn Hạo xoay người lại, đưa lưng về phía hắn.

“Lời hay không nói hai lần.”

Trịnh Duẫn Hạo không đòi hỏi thêm, chỉ ôm chặt Kim Tại Trung, tựa đầu vào hõm vai của cậu. Sự ấm áp sau lưng khiến cho Kim Tại Trung không tự giác dựa về sau, nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác ấm áp chân thực này.

Chóp mũi lướt trên da thịt ấm nóng, thưởng thức được mùi hương quen thuộc quyến rũ, ý thức đều bị thiêu rụi, khiến cho Trịnh Duẫn Hạo cả người như lửa đốt. Cơ thể cũng chuyển động theo trái tim, môi áp lên da thịt mềm mại, chóp mũi ma sát lên chiếc cổ trắng mềm, tay vuốt ve cơ thể ấm áp kia. Khẽ cựa mình, Kim Tại Trung xoay người lại, gặp đôi mắt đầy dục vọng của Trịnh Duẫn Hạo, môi nhẹ nhàng áp lên môi dưới của hắn, dừng lại một giây sau đó dứt ra, đỏ mặt bĩu môi. Không đợi Kim Tại Trung hoàn toàn lui ra, Trịnh Duẫn Hạo đã giữ lấy gáy cậu, môi gấp gáp áp lên, nhưng hắn chỉ dừng lại hai giây sau đó dứt ra, đặt cho thân thể Kim Tại Trung nằm thẳng, Trịnh Duẫn Hạo nâng người dậy, bàn tay trái quấn băng áp lên mặt của Kim Tại Trung.

Ánh mắt không rời khỏi, Trịnh Duẫn Hạo từ từ cúi đầu xuống, môi một lần nữa áp lên môi Kim Tại Trung. Hai đôi môi quyện chặt vào nhau, nhẹ nhàng ma sát, cho đến khi hô hấp của cả hai trở nên nặng nề và gấp gáp, Trịnh Duẫn Hạo mới dùng lưỡi quấn lướt trên đôi môi của Tại Trung, tách môi cậu ra tiến vào bên trong, vừa bá đạo vừa ôn nhu quét qua mọi ngóc ngách, kéo chiếc lưỡi ngại ngùng đó ra, sau đó quấn chặt, hô hấp nặng nề, cho đến khi nước bọt của Kim Tại Trung không chặn được chảy ra khỏi khoé miệng, hắn mới buông cậu ra, cắn mút đôi môi đỏ mọng, liếm đi dịch thể trên khoé môi kia. Bàn tay kéo bỏ đai áo của Tại Trung, mở áo choàng ra, lướt trên da thịt mềm mại đó một đường từ eo lên dần đến hai quả anh đào trước ngực, xoa nắn lúc mạnh lúc nhẹ. Buông đôi môi đã sưng đỏ ra, môi Duẫn Hạo áp lên cổ Kim Tại Trung từ từ di chuyển xuống, lúc đi qua yết hầu không rõ ràng đó, không đừng lại được mà cắn mút, khiến cho Tại Trung phát ra tiếng rên rỉ không thể khống chế. Môi tiếp tục chuyển xuống, đi qua xương quai đòn xuống đến một quả anh đào trước ngực ngậm lấy mà cắn mút. Cho đến khi hai quả anh đào sưng đỏ lên, môi mới tiếp tục chuyển động, để lại những nụ hôn liên tiếp. Tay đặt lên phần lửa nóng đã cương lên của Kim Tại Trung, trêu chọc một cách điêu luyện. Lúc đôi môi chuyển đến phần rốn xinh đẹp của cậu, Trịnh Duẫn Hạo mới buông dục vọng trong tay ra, lật người Kim Tại Trung lại, để cậu nằm sấp trên giường, kéo phăng chiếc áo ngủ đã cởi một nửa của cậu ra, áo ngủ còn bám lại bên giường, cuối cùng từ từ trượt xuống đất, nụ hôn kéo dài dọc từ xương sống xuống cặp mông săn chắc.

Cảm thấy những nụ hôn trên mông, Kim Tại Trung rúc sâu mặt vào trong gối, đôi má đã sớm đỏ lên, toàn thân nóng bừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.