Mộc Tiểu Thụ vốn tưởng rằng Mộc Trạch Tùng sẽ đưa cô thẳng đến nhà chính của nhà họ Tiêu ở Quỳnh Tạ, ai ngờ cuối cùng xe lại dừng tại sân sau nhà họ Mộc.
“Xuống xe.” Mộc Trạch Tùng nói.
Mộc Tiểu Thụ nghe theo, từ hàng ghế sau bước xuống.
“Anh lại muốn diễn trò gì đây?” Mộc Tiểu Thụ tức giận.
Mộc Trạch Tùng mở cửa sau nhà họ Mộc, nghe vậy anh ta dừng bước: “Để em gặp Lạc Kỳ.”
Mộc Tiểu Thụ sửng sốt.
Cô đứng trước một căn phòng ở lầu ba. Căn phòng này cô rất quen thuộc, rất nhiều năm trước cô thường xuyên lén chuồn sang phòng này, tìm Lạc Kỳ chơi đùa.
“Em khuyên nhủ cô ấy đi.” Mộc Trạch Tùng nói, trong ánh mắt không thể nào giấu được vẻ nản lòng.
Khuyên cái gì? Cô ngờ vực. Anh ta cũng chẳng giải thích thêm cho cô, xoay nắm cửa, cánh cửa mở ra.
Cánh cửa phòng ngủ mở ra rồi khép lại. Mộc Trạch Tùng lặng lẽ rời đi.
Mộc Tiểu Thụ tưởng rằng sẽ nhìn thấy một Mộc Lạc Kỳ tiều tụy bởi vì bị ép gả cho Tiêu gia, ai ngờ mọi thứ trước mắt đều vượt khỏi dự kiến của cô.
Trên chiếc giường lớn giữa phòng, Mộc Lạc Kỳ mặc áo phông quần bò đang ngồi ở đó. Trên đầu gối cô đặt một chiếc máy tính, trên cái bàn trước giường cũng đang mở một chiếc máy tính. Máy tính trên bàn mở ra rất nhiều trang web, nhìn kỹ, chữ viết trên những trang web khác nhau đều là ngôn ngữ khác biệt. Những ngôn ngữ này có một số Mộc Tiểu Thụ nhận ra, còn một số khác thì chưa bao giờ tiếp xúc.
Mộc Lạc Kỳ hút thuốc, gõ gì đó đôm đốm trên máy tính rất mau lẹ. Xung quanh cô rải rác rất nhiều tờ giấy A4, có một số có chữ, còn số khác thì chỉ có dấu hiệu đơn giản.
Nghe được tiếng động ở cạnh cửa, Mộc Lạc Kỳ ngẩng đầu. Cô nhìn thấy Mộc Tiểu Thụ cũng không kinh ngạc, chỉ thản nhiên nói: “Ở đây hơi bừa bộn, em tìm đại một chỗ ngồi đi.”
Mộc Tiểu Thụ ngẩn ngơ, thế là tìm một góc trống trên giường ngồi xuống.
Cô từng tưởng tượng dáng vẻ của Lạc Kỳ của nhiều năm sau rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới dáng vẻ trước mắt. Cô gái xinh đẹp liều lĩnh năm đó hiện giờ dường như trầm lắng, tóc ngắn ngang tai, trên mũi đeo một cặp mắt kính, áo phông đơn giản, hoạt bát gọn gàng nói không nên lời.
“Mộc Trạch Tùng gọi em tới phải không.” Mộc Lạc Kỳ dừng hai tay gõ bàn phím, trong đống giấy A4 cô tìm ra đồ gạt tàn, dập tắt đầu thuốc.
Mộc Tiểu Thụ ngơ ngác gật đầu.
Sau khi nhìn Mộc Tiểu Thụ một lúc lâu, Mộc Lạc Kỳ bỗng dưng nhoẻn miệng cười: “Nhiều năm không gặp, sao em vẫn ngớ ngẩn như xưa hả.”
Ơ? Có sao? Mộc Tiểu Thụ theo bản năng sờ mặt.
Mộc Lạc Kỳ cười ha ha.
“Mộc Trạch Tùng…anh ấy bảo em tới khuyên chị.” Mộc Tiểu Thụ chần chừ cất tiếng, tuy rằng cô không biết nên khuyên những gì, lại bắt đầu khuyên từ đâu.
“Khuyên cái gì hả?” Mộc Lạc Kỳ từ trên giường đứng dậy, đi qua cái bàn nhỏ nằm cạnh cửa sổ rót một cốc nước cho Mộc Tiểu Thụ, “Chị bằng lòng lấy Tiêu Thanh Nhượng, hai nhà đều hài lòng, một mình anh ta phản đối gì chứ?”
Mộc Tiểu Thụ cảm thấy một sợi dây thần kinh trong đầu bị đứt: “Chị nói gì? Chị muốn lấy Tiêu Thanh Nhượng?”
“Đúng vậy.” Mộc Lạc Kỳ đưa cốc nước cho Mộc Tiểu Thụ, “Không được sao?”
Mộc Tiểu Thụ nhất thời hiểu được Mộc Trạch Tùng muốn cô tới khuyên cái gì.
Im lặng một chút, Mộc Tiểu Thụ nói: “Chị nghĩ kỹ chưa? Hôn nhân không phải trò đùa, chị và Tiêu Thanh Nhượng không gặp nhau được mấy lần, sao lại…”
Mộc Lạc Kỳ nở nụ cười: “Nếu chị đã đưa ra quyết định, đương nhiên là nghĩ kỹ rồi. Từ xa xưa người chưa từng gặp mặt cũng kết hôn đó, không phải cũng sống tốt sao?”
Điểm này cũng thông thoáng quá đi… Mộc Tiểu Thụ nhìn trân trân.
Mộc Lạc Kỳ bị biểu cảm trên mặt cô chọc cười. Một tay cô chống bàn, một tay cầm cốc nước, nói: “Chị biết trong lòng em suy nghĩ cái gì. Bằng lòng mối hôn sự này có gì không tốt chứ? Chị có sự nghiệp của chị, không thể nào chăm sóc gia đình, mà Tiêu Thanh Nhượng cũng chẳng quan tâm đến tình yêu trai gái, sẽ không có yêu cầu gì về phương diện đó đối với chị. Bọn chị gặp mặt một lần, chỉ một lần thôi đã biết đối phương là người thích hợp nhất hiện giờ.”
“Hơn nữa, mối hôn sự này đã quyết định trước khi bọn chị chào đời, chị bằng lòng, coi như giữ thể diện cho ông nội, cũng có lợi cho danh dự của nhà họ Mộc. Rốt cuộc chị cũng có một lần không cần ngỗ nghịch mẹ chị.” Mộc Lạc Kỳ uống một ngụm nước, rồi nói, “Chị biết chị không phải là một đứa con gái đúng quy cách, nhưng lúc này, ít nhất chị có thể làm tốt một chuyện. Tiểu Bách đã cho mẹ chị đả kích rất lớn, chị lại chọc giận bà nữa, thật sự là không nên.”
“Bỏ đi tất cả lý do trước đó, bản thân chị cũng muốn gả đi.” Mộc Lạc Kỳ nhếch khóe miệng, “Chị ở nhà họ Mộc đã bị ràng buộc quá nhiều, lấy chồng chưa hẳn là việc không tốt, huống chi người chị phải lấy đã nhận lời cho chị sự tự do.”
Lần gả đi này, chính là chim bay thẳng về rừng rậm.
Mộc Tiểu Thụ nhất thời sững sờ. Lạc Kỳ, quả nhiên rất thông minh, cho dù ở đâu, cô cũng có thể nghĩ đến một phương diện hoàn thiện nhất.
Nhưng Mộc Tiểu Thụ vẫn gấp gáp cất tiếng: “Chị như vậy, là định buông tha cho tình yêu của mình sao? Em hy vọng chị hạnh phúc.”
Năm đó, có bao nhiêu người say mê dung mạo xinh đẹp và phong thái tao nhã của Mộc Lạc Kỳ, trong số đó không thiếu tinh anh và những người xuất sắc.
Hiện giờ, người đẹp chỉ một câu nhẹ nhàng quyết định như vậy, đem tất cả ném vào đống hoang tàn của thời gian.
Mộc Lạc Kỳ nghe xong, khẽ khàng cất tiếng cười: “Em có biết, trên thế giới này mỗi ngày sẽ có bao nhiêu sự xung đột không? Sẽ có bao nhiêu gia đình bởi thế mà tan vỡ?” Dừng một chút, cô vẫn mỉm cười, “Em đã từng thấy hiện trường chiến đấu giữa giữa chính phủ và đội du kích của dân chúng chưa?”
Cô chầm chậm nói: “Khi ở Kashmir, bọn chị gặp được hai đội vũ trang. Đạn lạc bắn trúng một người mẹ, chị ấy mất mạng tại chỗ. Hai đứa con trai của chị ấy chỉ cao bằng này,” cô ra dấu một chiều cao, “Đứa bé hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết co ro bên cạnh người mẹ đã mất. Hai phía vẫn chiến đấu kịch liệt, đứa bé ở tại khoảng trống chính giữa trận địa. Khắp trời đều là đạn lạc, rải rác, chị muốn đi qua ôm lấy đứa bé đến chỗ an toàn, nhưng chị không làm được. Chị không làm được. Bão cát nổi lên, mở mắt ra cũng đau đớn, hoàn toàn không nhìn rõ đường đi. Chờ khi bão cát dừng lại, hai đứa bé đều đã chết.”
“Tiểu Thụ, nếu nói Mộc Lạc Kỳ của mười năm trước ham thích chơi đùa tại sàn nhảy quán bar, mười năm sau cô ấy không làm được.” Mộc Lạc Kỳ lẳng lặng nhìn Mộc Tiểu Thụ, “Định nghĩa về hạnh phúc của chị rất rộng lớn, nhưng tình yêu ở trong đó thật sự chiếm tỉ lệ rất nhỏ bé. Một khi trong lòng đã chất chứa quá nhiều sự việc, có một số việc từng cố chấp nhưng giờ lại nhỏ nhặt không đáng kể.”
“Có rất nhiều sự thật đợi chị báo cáo, chị sẽ mau chóng trở về đội của mình.” Mộc Lạc Kỳ nói, “Sau hôn lễ chị sẽ đi ngay.”
Mộc Tiểu Thụ ngây ngốc nhìn Mộc Lạc Kỳ, trong lòng tựa như có một tảng đá đè nặng, có đau lòng cũng có rung động.
Mộc Lạc Kỳ kéo tay Mộc Tiểu Thụ qua: “Chị biết giữa em và Tiêu Thanh Nhượng từng có hồi ức không tốt đẹp, hôn lễ này em không cần đến. Có điều tiếc là, hôn lễ của em chị không thể nào tới tham dự.”
Cô nghiêng người ôm lấy Mộc Tiểu Thụ, nhẹ nhàng nói: “Chị chúc hai người hạnh phúc trước vậy. Kì Tấn Khiêm là người đàn ông tốt, anh ta sẽ yêu thương em. Em cũng phải sống tốt với Kì tiên sinh, sau đó sinh một đám nhóc bụ bẫm. Bọn trẻ phải gọi chị là mẹ nuôi, nói vậy là định rồi đấy.”
Mộc Tiểu Thụ lắng nghe, bỗng dưng rơi nước mắt: “Chị cũng phải sống tốt, đừng cứ chạy về phía nguy hiểm.”
Mộc Lạc Kỳ khẽ cười, không trả lời.
***
Ra khỏi phòng Mộc Lạc Kỳ, hốc mắt Mộc Tiểu Thụ vẫn đỏ ngầu.
Bầu trời bên ngoài đã tối đen, hai người đã nói rất nhiều rất nhiều, đem những chuyện trong nhiều năm không gặp nói bổ sung, thậm chí cũng nói đến cả chuyện tương lai.
Mộc Trạch Tùng đợi ở phòng khách. Nhìn thấy Mộc Tiểu Thụ xuống lầu, anh ta lập tức đứng lên.
“Thế nào?” Trong mắt anh ta có vẻ mong mỏi.
Mộc Tiểu Thụ ngước mắt nhìn anh ta: “Anh có nghiêm túc lắng nghe ý nghĩ của Lạc Kỳ không?”
Mộc Trạch Tùng nhíu mày: “Em có ý gì?”
“Lạc Kỳ nhờ em chuyển một câu cho anh.” Mộc Tiểu Thụ thản nhiên nói, “Chị ấy đã quyết định lấy Tiêu Thanh Nhượng, anh đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.”
Mộc Trạch Tùng há hốc miệng, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng bị nghẹn, một chữ cũng không thốt ra được.
Tình cảm đè nén nhiều năm như vậy, chẳng qua là một câu “nghĩ ngợi lung tung” nhẹ nhàng.
Chỉ là nghĩ ngợi lung tung.
Mộc Tiểu Thụ nhìn thấy Mộc Trạch Tùng dần suy sụp, cô chợt cảm thấy anh ta đáng thương.
Trong hôn sự của hai nhà Mộc Tiêu, chỉ có Mộc Trạch Tùng tỏ vẻ phản đối. Đứa cháu trai nhà họ Mộc chưa bao giờ ngỗ nghịch ý bề trên, chỉ một lần chống đối lại là vì lý do không thể nói ra.
Anh ta sử dụng mọi khả năng, đáng tiếc cô không cần.
“Em đi được chưa?” Mộc Tiểu Thụ lạnh lùng cất tiếng.
Mộc Trạch Tùng không trả lời.
Anh ta dường như đang đắm chìm trong thế giới của mình, đã sớm quên mất sự tồn tại của Mộc Tiểu Thụ.
Cô thở dài một hơi, đẩy cửa sau của Mộc gia đi ra ngoài.
Dưới ánh trăng, một chiếc Cayenne màu đen lẳng lặng đậu ở chỗ đất trống. Kì Tấn Khiêm dựa vào cửa xe, hiển nhiên đã đợi rất lâu.
Cô đi qua, ôm lấy eo anh, vùi đầu vào trong lồng ngực anh: “Em xin lỗi, hôm nay lại không thể đi đăng ký.”
Anh sờ đầu cô: “Không sao.”
Cô sực nhớ, mình vô cớ mất tích, anh nhất định gọi điện thoại cho cô rất nhiều lần, thế là cô mau chóng nói: “Di động của em…bất cẩn làm rớt bị hỏng rồi.”
Anh duỗi ra cánh tay dài, ôm chặt cô trong lòng: “Anh biết.”
“Anh có đi tìm Tiêu Thanh Nhượng không?” Giọng cô hơi cấp bách, “Chuyện hôm nay không liên quan tới Tiêu Thanh Nhượng, anh đừng bị anh ta lợi dụng kẻ hỡ…”
“Anh biết,” anh trấn an cô, “Anh đều biết cả. Suốt ngày hôm nay em đều ở bên ngoài, có mệt không? Chúng ta về nhà nhé.”
Cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm.
“Vâng, chúng ta về nhà.” Cô ngửa đầu, đôi mắt hơi ẩm ướt rốt cuộc có ý cười.