Sau khi thay đổi ba nhóm người làm, lão An quản gia người làm lâu năm nhất trong nhà họ Tiêu được phái đến bên cạnh Mộc Tiểu Thụ.
Lão An đã hơn sáu mươi tuổi, trước đây luôn theo sát Tiêu Thanh Nhượng không rời, lần phân công này xem ra thật là chuyện bé xé ra to. Có điều sau khi bên cạnh đổi sang lão An, các loại kế hoạch trốn chạy của Mộc Tiểu Thụ không có chỗ phát huy.
Lão An rất im lặng, cũng không nhiều lời, vì thế đủ loại mưu kế của Mộc Tiểu Thụ tựa như đánh vào một cục bông, không hề vang tiếng. Bởi vậy, Mộc Tiểu Thụ rất rầu rĩ.
Nửa tháng đầu, khắp nơi trong nhà đều có bóng dáng của Tiêu Thanh Nhượng. Hắn tựa như không khí, tràn ngập mỗi một khe hở xung quanh Mộc Tiểu Thụ. Thế nhưng, nửa tháng sau, số lần hắn ra ngoài dần dần tăng lên. Phần lớn thời gian, chỉ có một mình Mộc Tiểu Thụ ngây người trong ngôi nhà to đùng này. Cô không được ra ngoài, người ngoài cũng không vào được, xung quanh chỉ có người làm im lặng tựa như âm hồn.
Ngôi nhà tráng lệ này giống như một cái lồng vàng, còn cô là con chim hoàng yến bị nhốt trong đó.
Cuộc sống giống như lao tù khiến Mộc Tiểu Thụ càng ngày càng héo rũ, cô bắt đầu lẩm bẩm với không khí.
“Hôm nay mưa nhỏ, đi dạo trong mưa cũng hay nhỉ, ông nói xem lão An?”
“Món tráng miệng bữa trưa ngon lắm, là ai làm thế?”
“Hồi trước tôi rất muốn học ẩm thực, đáng tiếc không có bẩm chất, nhưng cuối cùng tôi cảm thấy bẩm chất có thể bồi dưỡng, chỉ là không gặp được người thầy tốt.”
“Tôi có thể lên mạng không? À, tôi quên mất, tất cả đường mạng đều bị cắt đứt rồi.”
“Tivi thì sao? Xem tin tức cũng được chứ? Ờ, tivi vốn ở trong nhà đều bị phá hỏng rồi.”
“Vậy tôi có thể theo người trong bếp học ẩm thực không? À, cũng không được. Quên đi, tôi đọc sách vậy.”
Lão An chưa bao giờ trả lời Mộc Tiểu Thụ, ông ta luôn lẳng lặng đứng sau cô, giống như không khí, tồn tại mờ nhạt, thậm chí mờ nhạt đến mức khiến Mộc Tiểu Thụ thường xuyên quên mất sự tồn tại của ông ta, bỗng nhiên quay lại sẽ bị ông lão phía sau làm hết hồn. Nhưng mà thời gian là một liều thuốc hay, lâu ngày, cô dần dần quen với một bóng dáng mờ nhạt tồn tại sau lưng.
Cô vốn tưởng rằng hình bóng này sẽ không nói không cử động, mà sự thật lại nói với cô lão An không phải là tàn ảnh trên vách tường.
Lần đầu tiên nhìn thấy hành động của lão An ngoài việc đứng bên cạnh là một ngày hoàng hôn oi ả, cô đã ba ngày không nhìn thấy người khác, lờ mờ cầm dao cắt trái cây lại thành cắt trúng cổ tay.
Quả táo lăn lộc cộc xuống đất, còn chưa lăn xa, một bàn tay của lão An nhanh như chớp chặn lại con dao trong tay cô, tay kia thì bịt chặt mạch máu bị hở ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy máu, cô rất hưng phấn. Nỗi đau đớn kích thích thần kinh của cô, khiến cô cảm thấy thỏa mãn mà trước nay chưa từng có.
Trong rối loạn cô rơi vào giấc mộng ngọt ngào đen tối. Cõi mộng tựa như thủy triều ập tới mỗi đêm, hỗn loạn, có cười có khóc. Phần lớn thời gian, cô sẽ mơ thấy cái sân nho nhỏ tại miền Nam, lúc đó bà ngoại chưa qua đời, bà cầm cây thước uốn nắn bước nhảy của cô, vừa đánh nhẹ sống lưng cô, vừa giáo huấn: “Con gái con đứa, đi đứng ngồi nghỉ phải có tư thái. Con thế này còn khó coi hơn cả con khỉ, con muốn bà tức chết hả?” Trong mơ cô cười ngỏn ngoẻn: “Nghỉ một chút rồi hẵng tập được không ạ? Nghỉ chút là hiểu thôi.” Bà ngoại thường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà kéo cô ra chỗ ông ngoại: “Con khỉ nghịch ngợm này tôi quản không được.” Khi nói chuyện bà lại bỏ một miếng bánh ngọt vào trong miệng cô.
Trong mơ, thư phòng của ông ngoại treo đầy tranh chữ, màu mực đậm đặc. Trong hàng loạt bức tranh sơn thủy, chỉ treo một bức méo mó, đại sát một tường phong cảnh. Học trò của ông ngoại cười nói: “Tranh cảnh của thầy thật sự thay đổi thất thường.” Ông ngoại lại cười ha ha: “Đừng cười, sau này tranh của Tiểu Thụ chúng ta, tiền bạc khó mà mua được.”
Hình ảnh thay đổi đột ngột, trong thư phòng hỗn độn, tranh treo đầy tường bị phá hủy, từng bức tranh bị bí mật chuyển đi. Cô trốn sau cửa không dám khóc thành tiếng. Có người đi qua kéo cánh tay cô, cô ra sức giãy dụa, khi quay đầu lại trông thấy nhà chính đầy vải trắng, bên tai là nhạc tang thê lương.
Bỗng dưng cô bừng tỉnh, mồ hôi lạnh chạy ròng ròng. Cổ tay đau đớn, trong mông lung hình như nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Thanh Nhượng dưới ánh đèn bàn.
Hắn trông rất mệt mỏi, giơ tay thử nhiệt độ trên trán cô, nói: “Lạc Phân, em không nên như vậy.”
Cô nhất thời có chút nghi hoặc, cô nên ra sao chứ? Tao nhã quý phái như bà ngoại, có tri thức hiểu lễ nghĩa như mẹ, như đứa cháu út của nhà họ Mộc tại Quỳnh Tạ nhẫn nhục chịu đựng, hay là như một đứa tomboy bướng bỉnh buông thả bấm ba lỗ tai trong quán bar? Đều không phải. Cô nên như thế nào, ngay cả bản thân cô cũng không biết.
“Ngủ một giấc đi.” Là tiếng của Tiêu Thanh Nhượng.
Ngủ thế nào? Một khi nhắm mắt đều là ký ức ảo giác. Tuy nhiên cô quá mệt mỏi, mau chóng nhắm mắt lần thứ hai mà nặng nề đi vào giấc ngủ.
Lúc này cảnh trong mơ là một con đường không thấy điểm cuối, tại ven đường trồng đầy cây xoài. Trong không khí tràn ngập mùi hương xoài mới chín. Cô vẫn là dáng dấp khi mới vào Quỳnh Tạ, trước mặt người khác thì nghe lời, sau lưng người khác thì lén khóc. Cô ngẩng đầu, ngồi trên nhánh cây là cậu thiếu niên nằm sâu trong ký ức, hình dáng anh tuấn, màu mắt xanh lam như hồ nước. Phía sau người anh là tia sáng, anh đang mỉm cười với cô, miệng khép mở, nhưng không biết đang nói gì. Cô muốn tới gần, chỉ bắt được bàn tay đang chìa ra của anh.
Anh từ trên cây nhảy xuống, từ trong ánh sáng đi ra từng bước một. Cô cố gắng nắm bắt dung mạo của anh, lại kinh ngạc phát hiện đó là một khuôn mặt quen thuộc. Khuôn mặt kia là sự pha trộn giữa vẻ cổ điển phương Đông và vẻ lãng mạn phương Tây, đường nét rõ ràng, hốc mắt sâu thẳm.
Đây là…Kì tiên sinh?
Anh cong khóe miệng, mỉm cười, đôi mắt màu lam tựa như mưa bụi tại Địa Trung Hải, dịu dàng mà ấm áp.
Cô ngơ ngác nhìn khuôn mặt anh, nhất thời mất đi suy nghĩ.
Mở mắt ra lần nữa, cô không nhận ra bây giờ là chiều hay tối.
Sau đó cô từ lão An biết được, giấc ngủ này, cô đã ngủ hai ngày hai đêm. Trong thời gian đó, bác sĩ ở lại trong nhà.
Sau khi cô tỉnh lại, phát hiện người làm trong nhà lại đổi sang gương mặt mới, mà bên cạnh cô không còn tìm ra đồ vật sắc bén. Tiêu Thanh Nhượng trở về nhà, lần này ở hai ngày.
Mỗi ngày đều có bác sĩ tới kiểm tra cho cô, cô loáng thoáng nghe thấy cuộc đối thoại giữa Tiêu Thanh Nhượng và bác sĩ, các loại thuật ngữ y học cô nghe mà không hiểu gì, chỉ khẳng định những người bác sĩ kia đều là chuyên gia về thần kinh.
Cô cảm thấy buồn cười, Tiêu Thanh Nhượng nghĩ rằng cô mắc bệnh tâm thần sao? À, thế thì là việc tốt ngoài dự đoán, cháu trai nhà họ Tiêu, làm thế nào có thể lấy một đứa con gái mắc bệnh tâm thần làm vợ chứ.
Hai ngày sau, Tiêu Thanh Nhượng lại biến mất. Mà lão An ở bên cạnh cô rốt cuộc mở miệng nói chuyện với cô.
Câu đầu tiên lão An nói với cô là: “Mộc tiểu thư, cô hãy giữ gìn sức khỏe, đừng làm chuyện tổn thương đến bản thân. Thiếu gia biết được sẽ khổ sở.”
Cô cười khanh khách: “Anh ta khổ sở? Là đám người họ Mộc kia cho anh ta áp lực hay là anh ta tìm ra lương tâm của mình rồi? À không, người nhà họ Mộc sẽ không lo việc tôi sống chết ra sao, vậy là anh ta tìm được lương tâm rồi à? Cũng không đúng, nếu muốn tìm được ‘lương tâm’, trước tiên anh ta phải có ‘lương tâm’ mới được…”
Lão An im lặng nhìn cô, kiên nhẫn chờ cô nói xong, ông ta mới nói: “Thiếu gia thích tiểu thư như vậy, cô không cảm nhận được sao?”
Cô nghe xong cảm thấy rất hoang đường. Cô nhớ tới một buổi chiều không lâu trước đó, cô ngốc nghếch định dùng người trong lòng của Tiêu Thanh Nhượng để khuyên hắn hồi tâm chuyển ý, ai ngờ hắn trả lời cô ba điểm rõ ràng.
Điểm cuối cùng là gì nhỉ? Hắn nói: “Em làm sao biết được người tôi thích không phải em?”
Lúc ấy phản ứng kinh ngạc của cô hình như khiến Tiêu Thanh Nhượng hài lòng. Khóe môi hắn khẽ nhếch, ngũ quan đẹp đẽ sống động.
Sau một lúc lâu, hắn nhìn cô rồi dùng giọng điệu mỉa mai: “Quả nhiên là cô gái nhỏ có tính cách. Nếu tôi nói tôi thích em, em sẽ cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh tôi sao?”
“Tình yêu mà em kỳ vọng sớm muộn gì cũng sẽ khiến em tuyệt vọng.”
Cô không nhớ lúc ấy mình đã phản bác thế nào, chỉ cảm thấy máu toàn thân xông lên hai má, tựa như bị người ta lột sạch quần áo trông rất chật vật.
Giờ phút này, nghe được câu trả lời của lão An, cô không khỏi cười nhạo một tiếng: “Hóa ra cách thức thiếu gia nhà các người thích người ta lại đặc biệt như thế. Thế thì xem ra, người được hắn thích thật sự là một bi kịch.”
Lão An không nói nữa, chỉ cung kính cúi đầu đứng sau cô.
“Lão An, ông biết hôm nay là ngày mấy không?” Chẳng biết qua bao lâu, cô hỏi.
Lão An không trả lời.
Cô tự hỏi tự đáp: “Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng. Ngay sau đó sẽ thi tháng, thi xong rồi sẽ có bảng điểm tháng tiếp theo là bảng điểm giữa kỳ rồi đến cuối kỳ.”
“Lại nói tôi còn chưa biết kỳ thi cuối kỳ của tôi ra sao rồi. Có lẽ không thể vượt qua Hà Triết Vân, nhưng chắc là không kém bao nhiêu, bởi vì tôi đã làm hết bài thi toán.”
“Không biết Cao mỹ nhân, bá vương hoa và Thái Tiểu Hòa thế nào.”
“Còn có…”
Cô lại bắt đầu tự lẩm bẩm. Co người trong ghế dựa, ngắm nhìn ánh sáng từ sáng chói chuyển thành tối đen trong sân, cho đến khi ánh trăng treo cao, cô lại nặng nề ngủ thiếp đi.
Tấm chăn thật dày lặng lẽ đắp trên người cô.
Tiêu Thanh Nhượng gật đầu với lão An, ông ta khom lưng, im lặng lui xuống.
Mộc Tiểu Thụ vẫn không ngủ yên, cau mày như trước.
Tiêu Thanh Nhượng lẳng lặng nhìn sắc mặt ngủ mê của cô, đôi mắt ảm đạm. Cuối cùng, hắn lấy nắm tay nện lên đầu gối, thở dài một tiếng.
Một đêm không nói chuyện.
Thời gian Mộc Tiểu Thụ ngủ mê càng ngày càng dài, một khi nhắm mắt liền rơi vào cõi mộng không thể tự kiềm chế. Chuyện xưa được cố ý đè nén, từng cái một chọc thủng lối vào ký ức mà chen chúc ra ngoài, cắn nuốt ý chí cuối cùng của cô.
Lúc tỉnh lại, cô im lặng dường như không có việc gì, cho dù ác mộng sợ hại nhất nằm sâu trong tâm linh cũng sẽ không lưu lại chút dấu vết trên khuôn mặt cô.
Bác sĩ nói với Tiêu Thanh Nhượng: “Nhất định phải để cô ấy nói ra. Nói ra rồi, thời gian ác mộng chiếm lấy ý chí sẽ ngắn lại.”
Nhưng mà không biết bắt đầu từ khi nào, ngay cả lẩm bẩm Mộc Tiểu Thụ cũng chán nản. Khi tỉnh táo, cô nhốt mình trong phòng sách, đọc quyển này tới quyển kia, hay là nói học thuộc lòng từng quyển một. Đầu óc có chuyện làm, rốt cuộc có thể tránh được nỗi khổ nhắm mắt chìm vào ác mộng.
Số lần Tiêu Thanh Nhượng ở trong nhà từ từ tăng lên. Hắn phớt lờ mọi việc, chỉ ở bên cạnh Mộc Tiểu Thụ, định ép cô nói ra.
“Nói cho tôi biết chuyện trước khi em tới Quỳnh Tạ.” Hắn nhẹ nhàng cất tiếng.
Mộc Tiểu Thụ vẫn lật sách, không đáp cũng không phản ứng.
Bàn tay hắn gạt ra quyển sách trong tay cô, nắm giữ chiếc cằm ngày càng gầy yếu của cô, ép hai mắt cô đối diện với mình: “Mộc Lạc Phân, nghe đây, em là của tôi, cơ thể em là của tôi, tinh thần của em cũng là của tôi, không có sự chấp thuận của tôi, em không được ngủ mê không được ngã bệnh, em có nghe không?”
“Không có sự chấp thuận của tôi, ngay cả ác mộng em cũng không thể nằm mơ.”
Mộc Tiểu Thụ rốt cuộc có chút phản ứng. Nhìn thấy trong đôi mắt vốn sâu thẳm kín đáo của hắn lần đầu tiên hiện rõ vẻ tức giận, cô cảm thấy trong lòng tựa như nảy sinh cảm giác sảng khoái méo mó.
Cô lẳng lặng nhìn mắt hắn, cười ác ý: “Anh chính là ác mộng của tôi.”
Sắc mặt hắn thay đổi nhanh chóng, bàn tay giữ cô thả ra, chuyển động xe lăn xoay người đá cửa đi ra.
Cô ngã ngồi trên mặt đất, không hề cảm thấy đau đớn, cười khanh khách không ngừng, cho đến khi cười ra hai hàng lệ.
Sau lần xung đột đó, Tiêu Thanh Nhượng không còn xuất hiện trong nhà. Căn bệnh của Mộc Tiểu Thụ có chuyển biến tốt đẹp, thời gian ngủ mê cũng dần ngắn lại, có điều khi tỉnh lại thói quen chui vào phòng sách lại không thể nào sửa được.
Lại là một buổi chiều nhàn hạ, Mộc Tiểu Thụ một mình đọc sách trong phòng sách. Sau khi buồn chán lật qua hơn nửa quyển sách, cô xoay người trở về giá sách định đổi quyển khác, nhưng chợt hoảng sợ bởi bóng người đột ngột xuất hiện tại trên bệ cửa sổ.
Đó là một cô gái xinh đẹp, vóc dáng mảnh mai, tràn đầy sức sống.
Cô ta vỗ vỗ cửa sổ sát đất đã bị khóa, khoa chân múa tay với Mộc Tiểu Thụ. Thế nhưng Mộc Tiểu Thụ chẳng nghe được câu nào. Từng phòng trong nhà, từ vách tường to lớn đến kính trang trí nhỏ bé, hiệu quả cách âm đều là tốt nhất.
Mộc Tiểu Thụ đã rất lâu chưa từng thấy được gương mặt sống động, càng không nói đến một cô gái hoạt bát như thế. Cô sững sờ tại chỗ, cho đến khi cô nàng kia không biết dùng mánh khóe gì mà cạy mở cửa sổ bị khóa rồi tiến vào trong phòng, Mộc Tiểu Thụ khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần.
Cô nàng kia đi đến trước mặt Mộc Tiểu Thụ, cô ta mang đôi giày cao gót màu vàng nhạt mà nhìn xuống Mộc Tiểu Thụ gầy yếu.
Cô ta nhíu mày, hình như không hài lòng cho lắm về cô gái trước mắt. Cô ta nghi hoặc lẩm bẩm: “Đây là nguyên nhân mà mỗi lần Tiêu Thanh Nhượng khó hiểu vứt bỏ việc chính sao? Không nghe anh ấy nói có một cô em gái… Chẳng lẽ là con gái riêng của nhà họ Tiêu?”
Mộc Tiểu Thụ kinh ngạc đến nỗi không thể kiềm chế, trông thấy cô nàng kia cười khanh khách vươn bàn tay về phía mình: “Xin chào, tôi tên là Đan Hiểu Thanh, vị hôn thê của anh trai cô.”
Anh trai?
Đầu óc Mộc Tiểu Thụ cố gắng vận hành. Cô nàng trước mắt này, chẳng lẽ là…vị hôn thê của Tiêu Thanh Nhượng?