Cây Xoài, Giàn Nho

Chương 63: Chương 63: Người Nhà




Mộc Tiểu Thụ đứng trước một căn biệt thự tại vùng ngoại ô Luân Đôn, mấy phần do dự mấy phần oán trách: “Sao anh không nói trước một tiếng cho em biết hả? Em chẳng chuẩn bị gì hết.”

Kì Tấn Khiêm ôm bờ vai cô, cười nói: “Em không cần phải chuẩn bị gì cả, người đến là được rồi.”

“Đâu có ai tham dự tiệc sinh nhật mà không mang quà chứ?” Mộc Tiểu Thụ quay đầu trừng mắt nhìn anh, “Như thế này rất không lễ phép.”

Kì Tấn Khiêm trấn an: “Yên tâm, bà nội anh sẽ không để ý đến những điều đó.”

Mộc Tiểu Thụ còn muốn nói thêm, Kì Tấn Khiêm đã bấm chuông cửa, cô đành phải khép miệng lại, trái tim lại đập càng nhanh hơn.

Người mở cửa là một cô gái còn trẻ, gần bằng tuổi Mộc Tiểu Thụ, tóc ngắn ngang tai, mặt mày xinh đẹp.

“Hai người rốt cuộc tới rồi, bà nội cứ cằn nhằn hai người lâu tới quá, mau vào mau vào.” Cô líu ríu cất tiếng, “Chị chính là người đẹp đã thu phục anh em phải không? Haiz, em muốn gặp chị lâu rồi nhưng ông anh của em giấu chị kỹ quá…”

Kì Tấn Khiêm ho nhẹ một tiếng, nói: “Nhiễm Lệ, bà nội ở đâu?”

Lúc này Kì Nhiễm Lệ mới lên tiếng đáp: “Bà nội ở vườn hoa phía sau. Bố mẹ cũng tới rồi, đang chờ anh chị đấy.” Dứt lời, cô mau chóng để hai người tiến vào.

Đồng thời cô cũng không quên loan tin: “Anh ơi, cho anh xem bạn trai của em này, trai đẹp Thụy Điển đó, ngay cả bà nội cũng cảm thấy rất đẹp trai tuấn tú…”

Khi Mộc Tiểu Thụ đi theo Kì Nhiễm Lệ đi vào phòng khách, cô vẫn ở trong cảm giác không thật như lọt vào sương mù. Kì tiên sinh vừa mới cầu hôn cô còn chưa đến mấy ngày, giờ cô đã đến đây gặp mặt gia trưởng?

Kì Tấn Khiêm muốn dẫn Mộc Tiểu Thụ ra vườn hoa sau nhà, nhưng bị Kì Nhiễm Lệ ngăn lại: “Tự anh đi trước đi, em và chị dâu trao đổi cảm tình.”

Kì Tấn Khiêm hết cách, chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Kì Nhiễm Lệ, em chú ý một chút, đừng dọa vợ anh chạy mất.”

“Đi đi đi, anh đi mau đi.” Kì Nhiễm Lệ kéo cánh tay Mộc Tiểu Thụ đi về phía sofa ngồi.

“Chị và anh em quen nhau thế nào vậy?” Ánh mắt Kì Nhiễm Lệ đầy vẻ tò mò, “Em còn tưởng rằng cả đời này anh ấy không có hứng thú với phụ nữ, không ngờ không ngờ nha…”

Mộc Tiểu Thụ ngẩn ngơ: “Lần đầu bọn chị gặp nhau đã là chuyện của rất nhiều năm trước, chị đến trường đại học tìm người, tình cờ gặp được anh ấy.” Thực ra còn sớm hơn thế nữa, lúc cô còn chưa biết anh là Kì Tấn Khiêm, thông qua bạn cùng bàn Trình Dực Dương mà cô biết được một chút về anh.

Kì Nhiễm Lệ mở to hai mắt nhìn: “Ô, nói vậy anh em giấu chị trong lòng rất nhiều năm rồi.”

Mộc Tiểu Thụ không biết nên đáp lại thế nào, mang tai hơi ửng đỏ.

Bỗng nhiên Kì Nhiễm Lệ kề sát mấy phần, thần thần bí bí nói: “Cái đó, anh em được không?”

“Hở?” Mộc Tiểu Thụ nhất thời có chút mù mờ.

Kì Nhiễm Lệ bỗng dưng thở dài một tiếng: “Vậy là không được rồi. Từ nhỏ em đã cảm thấy anh ấy một là lãnh cảm, không thì là gay. Nói cho chị biết từ trước đến giờ anh em chỉ ở cùng đàn ông, hồi đi học là vậy, giờ đi làm vẫn như vậy, mỗi lần đến địa bàn của anh ấy tìm anh ấy quả thật giống như đi vào chùa ấy, chị xinh đẹp chị phải cẩn thận đó, đề phòng những người đàn ông khác một chút…”

“Kì Nhiễm Lệ, ở sau lưng anh nói gì đấy?”

Kì Nhiễm Lệ rùng mình, quay đầu trông thấy Kì Tấn Khiêm nhàn nhã dựa tường, không biết đã đứng đó bao lâu.

“Ồ! Em đến phòng bếp xem thử, anh, chị dâu, hai người từ từ trò chuyện.” Kì Nhiễm Lệ chạy trốn nhanh như chớp.

Mộc Tiểu Thụ phì cười một tiếng.

“Cười cái gì?” Kì Tấn Khiêm ngồi xuống cạnh cô, “Con nhóc kia nói gì em cũng đừng tin, từ bé nó đã thích nói xấu anh.”

Cô dường như hơi đăm chiêu nói: “Cơ mà có một số điểm cô ấy nói vẫn có đạo lý.”

Anh nhướn mày: “Con bé nói anh cái gì?”

“Cô ấy nói…” Cô bỗng nhiên im bặt, “Cũng không có gì.”

Anh nhoẻn miệng cười: “Còn thừa nước đục thả câu à…” Lời còn chưa dứt, anh đã dùng tốc độ nhanh như chớp ôm lấy eo cô, “Nói hay không?”

Ánh mắt cô đong đưa, vẻ mặt mù mờ nói: “Nói cái gì hả?”

“Vậy không cần phải nói,” anh cúi đầu bắt lấy môi cô, cạy mở răng cô, “Làm thôi.”

Một nụ hôn tựa như một tia lửa, nhóm lên dục vọng của anh.

Anh có chút bất ngờ, nhưng hình như chỉ cần đối tượng là cô, tất cả lại hợp tình hợp lý.

Sự bình tĩnh tự kiềm chế hàng ngày của anh, tất cả đều đi tong.

Cô bị hôn đến nỗi thở hổn hển, năm phần hồn còn chưa trở về vị trí cũ thì đã nghe anh khẽ nói bên tai: “Đến phòng anh ngồi nhé, hửm?” Cô chợt thấy cơ thể nhẹ bẫng, người đã bị anh bồng lên.

Cô nghe lời ôm cổ anh. Đột nhiên, cô hoảng hồn bởi một đôi mắt màu xanh thình lình xuất hiện ở bên cạnh.

Cạnh sofa có một người đang ngồi xổm, lẳng lặng trốn sau sofa, chỉ lộ ra con ngươi màu xanh.

Người kia vừa thấy bị lộ nơi ẩn náu, dứt khoát đứng dậy, vặn vẹo bàn tay nhìn Mộc Tiểu Thụ cười không ngừng.

Đó là một bà lão nhỏ gầy, tóc ngắn hơi bạc, mũi cao mắt sâu, hồi trẻ khẳng định là một người đẹp hiếm thấy.

Kì Tấn Khiêm cảm giác được sự cứng đờ nhất thời của người trong lòng, anh quay đầu lại, vừa lúc đối diện người ở phía sau sofa.

“Bà nội, sao bà đi vào rồi?” Ngữ khí của anh vô cùng bất đắc dĩ.

Mộc Tiểu Thụ giật mình, mau chóng nhảy xuống từ trong lòng Kì Tấn Khiêm, nói năng với bà lão có phần lộn xộn: “Cháu chào bà nội, cháu là Mộc Tiểu Thụ, à, ừm…” Một hồi lâu chẳng tìm ra từ nào, cô rốt cuộc nghẹn ra một câu, “Bà nội sinh nhật vui vẻ.”

Nói xong, cô hận không thể đâm vào tường. Gặp gia trưởng còn chưa tính, quà cáp cũng chẳng mang; không mang quà thì thôi đi, lại ở trước mặt bà cụ thân mật với cháu trai của bà; thân mật cũng thôi đi, một màn cứu vớt sau đó cũng chẳng ra gì.

Dù sao cũng đừng để bà cụ có ấn tượng không tốt. Cô âm thầm rơi lệ.

Bà lão run run đến gần mấy bước, cầm tay Mộc Tiểu Thụ: “Bà biết cháu là Tiểu Thụ, người ở trong lòng Tấn Khiêm bà biết mà.” Dứt lời, bà nắm tay cô thật chặt, mặt mày ưu sầu nói, “Tiểu Thụ cháu đừng nghe bé út nhà chúng ta nói bậy, Tấn Khiêm không phải lãnh cảm, cũng không phải là gay.” Cuối cùng bà híp mắt cười bổ sung một câu, “Hai đứa hôn tiếp đi, đừng lo cho bà.”

Mộc Tiểu Thụ: “…”

Đợi sau khi bà cụ vui vẻ rời khỏi phòng khách, Mộc Tiểu Thụ còn chưa lấy lại tinh thần: “Kì tiên sinh, bà nội anh không phải là người Trung Quốc.”

Kì Tấn Khiêm ngồi trở lại sofa, ôm cô vào lòng: “Bà là người Anh, thời trẻ vừa gặp đã yêu ông nội anh, vì thế một mình đến Trung Quốc. Hơn nửa cuộc đời bà đã sống cùng ông nội anh ở Trung Quốc, bởi vậy sau khi ông nội về hưu thì định cư tại quê nhà của bà.”

“Lãng mạn thế à.” Mộc Tiểu Thụ không thể kiềm lòng mà thở dài.

Kì Tấn Khiêm mỉm cười: “Cái này thì có gì chứ, câu chuyện của chúng ta còn lãng mạn hơn, đến lúc đó cũng có thể kể cho cháu trai cháu gái nghe.”

Mộc Tiểu Thụ đỏ mặt: “Này, anh nói cái gì đó.”

“Nói chuyện đứng đắn mà.” Anh tỏ vẻ nghiêm nghị.

Lúc ăn trưa, Mộc Tiểu Thụ gặp được bố mẹ Kì Tấn Khiêm. Mẹ anh là người tao nhã hiểu biết, hỏi tình hình gần đây của Mộc Tiểu Thụ, nhưng không hề đề cập đến người nhà của cô. Có lẽ trước đó Kì Tấn Khiêm đã cho biết, nhưng được người lớn có lòng chăm sóc như vậy, trong lòng Mộc Tiểu Thụ rất cảm động.

“Cháu có thể đến đây, chứng minh Tấn Khiêm cầu hôn thành công rồi?” Hạng Lan cười nhìn Mộc Tiểu Thụ.

Mộc Tiểu Thụ ngượng ngùng gật đầu.

Hạng Lan lại nói: “Khi nào thì tổ chức hôn lễ? Cháu thích kiểu Trung Quốc hay là kiểu phương Tây? Cơ mà những điều này không hề quan trọng, chỉ cần cháu thích là được.” Dừng một chút bà lại nhớ tới một chuyện, “Sau khi hai đứa về nước đừng quên làm thủ tục, danh chính ngôn thuận sống cùng nhau.”

Lời căn dặn nhỏ nhặt lại khiến Mộc Tiểu Thụ suýt nước rơi nước mắt.

Cô không biết trả lời thế nào, chỉ đành không ngừng nói cảm ơn: “Cháu cám ơn, cám ơn…” Hồi bé cô cũng là công chúa nhỏ nhận được mọi sự nuông chiều của người nhà, thế nhưng biến số phát sinh, ăn nhờ ở đậu, chịu mọi khinh thường, lại suýt nữa làm vậy hy sinh trong hôn nhân. Đã lâu rồi không có bậc gia trưởng quan tâm cô đến vậy.

Hạng Lan ôn hòa ôm vai cô: “Cô bé ngốc, cám ơn cô cái gì? Là cô nên cảm ơn cháu, sau này Tấn Khiêm phiền cháu chăm sóc rồi. Từ bé nó đã độc lập, người làm mẹ như cô cũng không quan tâm đến nó nhiều, cháu có thể thay cô chăm sóc quãng đời còn lại của nó, cô thật không biết nên cảm ơn cháu thế nào.”

“Cô biết cháu chịu không ít đau khổ, nếu Tấn Khiêm bắt nạt cháu, cháu hãy nói cho cô biết, để cô mắng nó.” Hạng Lan cười nói, “Nhưng mà có lẽ cơ hội mắng nó cô cũng không có, nó thích cháu như vậy, làm sao nỡ bắt nạt cháu chứ?”

Mộc Tiểu Thụ buồn cười.

Tính ôn hòa của khiêm tốn của Kì Tấn Khiêm là kế thừa từ bố anh. Lúc ăn trưa, người chủ hiện tại của Kì gia không nói nhiều lời, nhưng rất quan tâm đến khách khứa.

Ngược lại ông nội của Kì Tấn Khiêm rất nghiêm túc, hỏi anh sự nghiệp tiến triển ra sao, còn hỏi Kì Nhiễm Lệ học hành thế nào, rồi lại dùng tiếng Trung nói vài câu với bạn trai Thụy Điển của Kì Nhiễm Lệ, cuối cùng ông bỗng nhiên thốt ra một câu: “Đàn ông cưới vợ là dùng để thương, có hiểu không?”

Anh chàng Thụy Điển tóc vàng mắt xanh gật đầu giống như gà mổ thóc.

Một câu, nhìn như nói cho anh chàng Thụy Điển kia nghe, thực ra cũng là nói với Kì Tấn Khiêm.

Kì Tấn Khiêm dừng động tác cầm dao nĩa, cùng gật đầu với anh chàng Thụy Điển kia: “Ông nội nói phải, ông nội nói phải.”

Kì Nhiễm Lệ ở bên cạnh cầm cái nĩa cười đến run rẩy toàn thân: “Ông nội, giọng Đông Bắc của ông Eric làm sao nghe hiểu chứ.”

Ông cụ trừng mắt: “Con thỏ nhỏ này, chỉ biết phá ông, lát nữa cho cháu ăn đòn.”

Bà cụ chọc cánh tay ông: “Mình à, lịch thiệp một chút.”

Ông cụ bĩu môi, không nói nữa.

Mộc Tiểu Thụ vừa lắng nghe, vừa nhịn không được mà cong khóe miệng.

Màn đêm vừa buông xuống, tiệc sinh nhật tổ chức tại khu vườn ngoài trời phía sau.

Người một nhà ngồi vây quanh chiếc bàn tròn nhỏ, ánh nến ấm cúng, vô cùng ấm áp.

Bà cụ hưng phấn tựa như một cô bé mười sáu tuổi, khi đọc diễn văn lúc thì nói tiếng Trung, lúc khác thì thốt ra mấy câu tiếng Anh, thỉnh thoảng còn thêm vài câu Đông Bắc xưa.

Thổi nến xong, bỗng dưng âm nhạc vang lên.

Ông cụ gượng gạo đứng lên, vươn một bàn tay mời bà cụ khiêu vũ.

Hai ông bà đã bảy mươi chầm chậm nhảy điệu waltz trong vườn hoa sau nhà, Kì Nhiễm Lệ cũng không nhịn được mà nắm tay bạn trai cùng nhảy theo.

Mộc Tiểu Thụ đã uống mấy ly rượu đỏ, ánh mắt mê ly nhìn thấy Kì Tấn Khiêm đi tới bên cạnh mình.

Anh nói: “Chúng ta đến nơi không người khiêu vũ, đừng quấy rầy bọn họ.”

Cô đứng lên, để mặc anh ôm cô tới một góc của vườn hoa.

Vừa tới nơi vắng lặng, anh đã khó nén cảm xúc mà hôn cô.

“Đêm nay đừng đến phòng khách ngủ, đến phòng anh, được không?” Anh dẫn dắt, “Anh sửa bản thiết kế cho em, chúng ta có thể bàn bạc thảo luận…”

Cô cười khanh khách: “Nói bừa, anh chỉ hứa suông.”

Hai người nhờ tiếng nhạc loáng thoáng ở phía xa xa mà khiêu vũ chầm chậm. Bỗng dưng, anh bồng cô lên, hướng về cửa hông của biệt thự.

“Này, này! Thọ tinh còn ở vườn hoa, chúng ta đi trước không tốt đâu.” Cô hết hồn đấm lưng anh.

Anh cười: “Hai ông bà chỉ mong cả thế giới đều biến mất lúc này, như vậy bọn họ mới không bị quấy rầy.”

Vào phòng, anh liền khóa cửa. Anh đặt cô trên chiếc giường lớn mềm mại, hôn sau gáy cô.

Cô hơi sửng sốt, chiếc váy chẳng biết đi đâu mất. Cơ thể cô mềm mại đến lạ lùng, tựa như cây mây, bám chặt trên người anh.

Môi lưỡi còn sót lại chất cồn của rượu đỏ, trong hơi thở tất cả đều là mùi vị của anh.

Cô cong lưng, cơ thể mở rộng hòa hợp với tốc độ của anh. Khoái cảm mạnh mẽ suýt nữa khiến cô choáng váng, cô trầm giọng kêu to một tiếng, hai chân thon dài quấn thắt lưng của anh.

Màu mắt anh càng sâu hơn, kề sát tai cô nói một câu.

Cô nhất thời đỏ mặt.

Cô muốn trốn, lại bị anh kéo trở về, tiếp tục quấn quýt.

Em lùi anh tiến, quấn quýt triền miên, anh không cho cô lùi bước, bảo cô mở to mắt nhìn cơ thể hai người kết hợp chặt chẽ.

“Em là của anh.” Anh hôn lên má cô, âm thanh khàn khàn, lặp đi lặp lại, “Tiểu Thụ, Tiểu Thụ, Tiểu Thụ…”

Cô cười liếm hầu kết của anh: “Lúc trước em còn lo lắng, nếu người nhà của anh không thích em thì phải làm sao.” Thế gia vọng tộc quá nhiều cửa ải.

Anh rùng mình, dùng miệng bắt lấy cái lưỡi không an phận của cô: “Sao bọn họ sẽ không thích em chứ?”

Cô bỗng dưng cảm thán: “Anh có người nhà tốt như vậy, thật khiến người ta hâm mộ.”

Anh thấp giọng cười: “Sai rồi. Không phải người nhà của anh, là người nhà của chúng ta.”

Cô sửng sốt.

Sau một lúc lâu, cô cũng cười: “Phải, người nhà của chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.