Mộc Tiểu Thụ sắc mặt vô cảm nhìn chằm chằm Đan Bá Phi, chẳng nói câu nào.
Khổng Tước Nam đã trốn ra ngoài từ lâu. Đan Bá Phi ngồi trên chiếc ghế xoay bên cạnh cô, cùng cô ngây người.
“Đã muộn rồi tại sao một mình chạy tới đây?” Anh ta hỏi, “Xảy ra mâu thuẫn với người nhà sao?”
Cô ngồi cong lưng: “Tôi không có người nhà, người thân của tôi qua đời hết rồi.”
Anh ta cười cười, cảm thấy đây chẳng qua là lời nói đùa của trẻ con: “Nhà em ở đâu, tôi đưa em về.”
Cô nói ra địa chỉ. Anh ta sửng sốt, lập tức không biết nên khóc hay nên cười: “Em gạt tôi à, chỗ này là tỉnh ngoài, ngồi xe cao tốc phải mất mấy tiếng đồng hồ.”
Cô theo bản năng nói ra địa chỉ nhà ông ngoại. Nơi đó cách chỗ này rất xa, cô muốn trở về cũng không được.
“Lời anh nói lần trước còn tính không?” Cô lau khô nước mắt, làm như không có gì hỏi.
“Cái gì?” Anh ta nhất thời không theo kịp tốc độ của cô.
Cô giải thích: “Lần trước ở Cầu Luân Đôn, anh nói nếu có thể gặp lại, anh sẽ mời tôi uống một ly.”
Anh ta mỉm cười: “Đương nhiên tôi sẽ giữ lời, khi nào em muốn uống, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đi cùng.”
“Bây giờ.” Cô nói, “Bây giờ đi.”
“Bây giờ? Muộn rồi.” Anh ta khẽ nhíu mày.
“Thế nào?” Cô lườm anh ta, “Anh muốn đổi ý sao?”
Ánh mắt cô tựa như ánh ban mai bao phủ trong sương mù, mang theo vẻ quyến rũ biếng nhác và khiêu khích. Anh ta động lòng: “Tôi chưa bao giờ đổi ý, nếu đêm nay em muốn uống, thế thì tôi mời em uống.”
Cô nhảy xuống ghế dựa, nghiêng đầu ra hiệu: “Vậy thì, đi?”
Anh ta cầm lấy áo khoác treo trên ghế, khoác lên người cô: “Đi.”
Đã qua mười hai giờ đêm, con đường yên tĩnh. Tình cờ có một chiếc xe máy chạy qua, mang đến tiếng ồn duy nhất.
Đan Bá Phi dẫn Mộc Tiểu Thụ vào một quán bar. Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, tiếng nhạc rock cùng với tiếng hò hét náo động ập tới, Mộc Tiểu Thụ hơi nhíu mày, lập tức nhanh chóng đè nén nếp nhăn tại mi tâm.
“Em chưa bao giờ tới quán bar như vậy phải không?” Đan Bá Phi nhìn ra vẻ khó chịu che giấu cẩn thận trong mắt Mộc Tiểu Thụ.
“Bây giờ không phải đã tới rồi sao.” Mộc Tiểu Thụ lớn tiếng trả lời, ngăn ngừa giọng mình bị tiếng nhạc lấn át.
Cô đi theo anh ta đến trước quầy bar, nhìn thấy anh ta chào hỏi thân thiện với người pha rượu.
“Cho một ly cậu mới pha chế ra.” Anh ta nói.
Người pha rượu là một thanh niên có hàng râu mép, anh ta nhìn mắt Đan Bá Phi nói đùa: “Ai uống?”
“Tôi.” Mộc Tiểu Thụ vẫy tay chống trên quầy bar.
Người pha rượu nhếch môi mỉm cười, hàng râu mép vểnh lên: “Bá Phi, khẩu vị của anh sao lại thay đổi lớn như vậy?”
Đan Bá Phi híp mắt: “Hồ An.”
Người pha rượu lập tức làm ra vẻ hoảng sợ, hai tay giờ lên đầu hàng, ý cười trong mắt lại càng sâu hơn. Anh ta xoay qua xoay lại chai rượu trong tay, giống như hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật, pha chế ra chất lỏng có màu sắc rực rỡ.
Chất lỏng màu xanh đậm nằm trong ly rượu tinh xảo, mép ly có cắm một đóa hoa thanh cúc.
Hồ An đưa tác phẩm nghệ thuật kia cho Mộc Tiểu Thụ, anh ta nháy mắt nói với cô: “Ly rượu này tên là ‘số ba mươi sáu’, tặng cho cô bạn gái thứ ba mươi sáu của Bá Phi.”
Sắc mặt Mộc Tiểu Thụ tươi tắn, cười giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn: “Ồ, vậy à. Thế thì phải đổi tên rồi.”
Cô lắc lắc ly rượu trong tay: “Nó nên gọi là ‘số một’, tặng cho người bạn phái nữ đầu tiên đêm khuya cùng Đan Bá Phi uống rượu.”
Hồ An sửng sốt, sau đó cười ha ha. Anh ta nói: “Em thật sự là một cô gái thú vị.”
Trong mắt Đan Bá Phi có ý cười bất đắc dĩ: “Không phải là em muốn tôi cùng em uống rượu sao, bây giờ lại biến thành em uống cùng tôi?”
“Đêm dài đằng đẵng anh không có bạn gái uống cùng, tôi miễn cưỡng hy sinh một chút, đến cùng anh.” Mộc Tiểu Thụ cầm ly rượu, tỏ vẻ thông cảm liếc nhìn Đan Bá Phi.
Hồ An cười đến mức không đứng thẳng nổi. Anh ta vừa cười vừa nói: “Cô bé à, tôi thích em rồi. Nếu không có Bá Phi, tôi sẽ theo đuổi em đó.”
Lần đầu tiên có người thổ lộ thẳng thừng với cô, tuy rằng chỉ là nói đùa, nhưng Mộc Tiểu Thụ vẫn đỏ tai. Cho dù thế, trên mặt cô vẫn tươi cười: “Tôi không phải là gì của anh ta, nếu anh muốn theo đuổi tôi, bất cứ lúc nào cũng chào đón.”
Cô cúi đầu uống một ngụm rượu. Trong phút chốc, cảm giác cay xè chiếm lấy nụ vị giác của cô, cô nhịn không được ho khan hai tiếng, sau khi cay xè qua đi thì vị chua ngọt nhè nhẹ khiến cô hơi ngẩn ngơ.
Đan Bá Phi cảnh giác nhìn sang Hồ An: “Cậu pha cái gì cho cô ấy?” Anh ta lấy ly rượu cô qua ngửi thử.
Hồ An nhún vai: “Dựa theo dặn dò của anh, loại rượu tôi mới pha chế ra.” Một lát sau, anh ta dường như nhớ tới gì đó, “À, có điều đây không phải là loại rượu mới nhất anh từng uống, là loại rượu tôi mới pha chế ngay tại đây theo linh cảm từ khi nhìn thấy cô bé này.”
Đan Bá Phi trông rất khó coi trừng mắt nhìn Hồ An, sau đó anh ta dịu dàng hỏi Mộc Tiểu Thụ: “Em không sao chứ? Nếu khó uống thì đừng uống nữa, lần sau tôi mời em cái khác.” Nói xong anh ta định lấy đi ly rượu trong tay cô.
Hồ An kêu to: “Rượu tôi pha chế làm sao lại khó uống chứ? Thật là khiến tôi tổn thương mà!”
Mộc Tiểu Thụ cầm ly rượu không buông: “Uống rất ngon.”
Đan Bá Phi giơ tay đầu hàng.
Trên sân khấu quán bar, tay trống gõ một tràng tiết tấu rung động khiến mọi người nhốn nháo. Cô ca sĩ mặc chiếc váy ngắn màu đỏ sau khi hát xong âm cuối cùng thì hất mái tóc dài xoăn nhuộm màu khói xám, đôi môi đỏ tươi nói với microphone: “Mọi người yên lặng một chút.”
Đám người xôn xao dưới sân khấu im lặng. Mộc Tiểu Thụ cũng hiếu kỳ nhìn chằm chằm cô ca sĩ vóc dáng nóng bỏng trên sân khấu.
“Hôm nay là một ngày đặc biệt —— tròn một tháng tôi và bạn trai trước chia tay.”
Dưới sân khấu vang tiếng rít lên.
“Đêm nay, bạn trai trước của tôi cùng với bạn gái hiện tại của anh ta cũng ở trong quán bar này, tôi muốn đích thân chúc phúc cho bọn họ. Hiện tại xin mời hai người lên sân khấu ——”
Trong tiếng reo hò và huýt sáo, chùm ánh sáng trên sân khấu chiếu tới quầy bar.
“—— Đan Bá Phi, lên sân khấu đi!”
Ánh đèn chiếu thẳng trên người Đan Bá Phi và Mộc Tiểu Thụ. Mộc Tiểu Thụ há mốc mồm nhìn Đan Bá Phi, sắc mặt anh ta đều là bất đắc dĩ.
Hàng râu mép của Hồ An vui vẻ nhếch lên, anh ta liếc mắt làm mặt hề: “Ha, đó không phải là ‘số ba mươi bốn’ sao?”
Mộc Tiểu Thụ nhịn không được bật cười: “Đan Bá Phi, anh có bao nhiêu bạn gái hả? Chẳng lẽ tôi bị trở thành ‘số ba mươi lăm’ hiện tại của anh sao?”
Đan Bá Phi sờ mũi, lần đầu tiên lúng túng trước mặt người khác phái: “Không có ‘số ba mươi lăm’.”
Mộc Tiểu Thụ càng kinh ngạc hơn: “Anh một tháng đổi một cô bạn gái hả?”
Đan Bá Phi bỗng nhiên cảm thấy hơi đau dạ dày.
“Đan Bá Phi, có lên không hả!” Số ba mươi bốn trên sân khấu quát to.
Dưới sân khấu hùa theo “lên sâu khấu” “lên sâu khấu”, còn có người đẩy Đan Bá Phi và Mộc Tiểu Thụ. Xem ra nếu muốn ở lại quán bar này, lên sâu khấu là việc khó tránh khỏi.
Mộc Tiểu Thụ nhìn Đan Bá Phi: “Lên sân khấu?”
Đan Bá Phi vòng tay qua bảo vệ Mộc Tiểu Thụ, cùng cô đi lên sân khấu.
Số ba mươi bốn khoanh tay đánh giá Mộc Tiểu Thụ. Sau một lúc lâu, cô ta nhìn sang Đan Bá Phi: “Đây là Viên Lộ Lộ? Anh đổi khẩu vị thích kiểu ngây thơ à?”
Đan Bá Phi xấu hổ ho một tiếng, đang muốn nói lại bị Mộc Tiểu Thụ ngăn lại: “Xin chào, số ba mươi bốn.”
Số ba mươi bốn kinh ngạc nhíu mày, ngay sau đó đôi môi đỏ mộng hé ra nụ cười xinh đẹp: “Cô có biết quy tắc làm bạn gái của Bá Phi không? Mỗi một người đương nhiệm đều phải nhận khiêu chiến của người tiền nhiệm, không bản lĩnh thì mau xéo qua một bên đi.”
Mộc Tiểu Thụ lặng lẽ liếc nhìn Đan Bá Phi. Người đàn ông này, trẻ tuổi, tuấn tú, khí thế lưu manh, nhiều tiền, có một đống phụ nữ theo đuổi, nhưng nếu chỉ là cô gái tốt thì không hẳn có dây dưa với anh ta.
Nhưng mà, cô không bao giờ muốn làm cô gái tốt mà bọn họ nói nữa.
Vẻ phức tạp trong mắt Mộc Tiểu Thụ khiến Đan Bá Phi cảm thấy ngày xưa nuông chiều đám phụ nữ ghen tuông kia thật sự là sai lầm lớn nhất.
“Như vậy đi, tôi cũng không làm khó dễ cô, tôi chọn một bài hát, cô biểu diễn. Nếu khán giả ở đây có hưởng ứng tốt thì coi như cô qua cửa, thế nào?” Số ba mươi bốn chầm chậm nói, khóe mắt lại liếc nhìn Đan Bá Phi.
Cái này gọi là không làm khó ư? Mộc Tiểu Thụ mướt mồ hôi, là khiến cô mất mặt trước nhiều người thì có.
Đan Bá Phi nhướn mày: “Cô một hai vừa phải thôi.”
Số ba mươi bốn không lay chuyển ý định: “Lúc tôi bị bạn gái trước của anh làm khó dễ, sao không thấy anh đi ra nói giúp tôi?”
Đan Bá Phi ôm vai Mộc Tiểu Thụ, chuẩn bị đưa cô xuống sân khấu. Nhưng anh ta phát hiện góc áo của mình bị kéo lại, lúc cúi đầu anh ta trông thấy cô gái trong lòng cười tinh nghịch: “Này, không thử thì sao anh biết tôi sẽ làm anh mất mặt? Dù sao tôi cũng là ‘số một’ độc nhất vô nhị, sao có thể thua ‘một trong ba mươi lăm’ của anh?”
Mộc Tiểu Thụ chui ra khỏi lồng ngực Đan Bá Phi, đối diện số ba mươi bốn: “Bài gì, chị chọn đi.”
Số ba mươi bốn vỗ tay: “Sảng khoái, tôi thích.” Cô ta dùng tay ra hiệu với DJ, ngay lập tức, tiếng nhạc rock vang lên. Khán giả dưới sân khấu bắt đầu chộn rộn, tất cả đều nhìn xem Mộc Tiểu Thụ sẽ có phản ứng gì.
Mộc Tiểu Thụ không nghe nhạc rock, cũng chưa bao giờ nghe qua bài hát này. Cô tháo mắt kính ra đưa cho Đan Bá Phi, khẽ cười nháy mắt với anh ta mấy cái.
Khúc nhạc dạo đầu sắp kết thúc, Mộc Tiểu Thụ không vội cất tiếng hát, mà đá gót giày một cái. Bàn chân cô chậm rãi đi theo nhịp điệu bài hát, di chuyển càng lúc càng nhanh. Chiếc giày da màu nâu gõ trên sâu khấu, cách nhảy phức tạp đa dạng khiến người khác hoa mắt.
Cô theo âm nhạc nhảy điệu clacket. Người tinh mắt sẽ phát hiện ra điệu nhảy clacket của cô không hề đơn giản, còn mang theo điệu flamenco Tây Ban Nha.
Cô vẫn còn khoác chiếc áo da ngắn của Đan Bá Phi, chỉ cài khuy áo đầu tiên trên cổ, phía dưới áo khoác là chiếc áo tơ tằm viền hoa trắng tinh. Theo điệu nhảy của cô, chiếc áo da tựa như chiếc áo choàng ngắn màu nâu, lượn vòng hình cung tự nhiên. Vòng eo áo trong ôm chặt eo cô, dưới lớp áo khoác là đôi chân dài mảnh khảnh, nhưng đôi chân tựa như đuôi người cá mỗi một bước đi đều ăn khớp với nhịp trống, giống như là nhịp trống nhạc rock run rẩy trước trước tiếng vang phát ra từ chân cô.
Mỗi một bước của cô dường như chạm vào trái tim của khán giả dưới sân khấu, khiến bọn họ điên cuồng hò hét thét to. Không ai để ý đây là một bài hát, mọi người đều đắm chìm trong điệu nhảy kết hợp với nhạc rock.
Cả quán bar đều mất đi sự kiềm chế.
Trong bóng mờ dưới sân khấu, Đan Bá Phi nhìn chằm chằm Mộc Tiểu Thụ dưới ánh đèn, bên tai không nghe vào bất cứ tiếng ồn nào. Mộc Tiểu Thụ trên sân khấu mái tóc dài tung bay, khuôn mặt trái xoan to bằng bàn tay sáng chói như chưa bao giờ có. Ngũ quan của cô bởi vì điệu nhảy mà tỏa ra tia sáng rực rỡ đẹp mắt, trong nội tâm cô như là vẻ cổ điển trong bức tranh thủy mặc hòa hợp với phong cách thịnh hành của nhạc rock thời nay, khuôn mặt hơi trẻ con của cô hòa lẫn với vẻ quyến rũ không hề hợp với tuổi tác.
Hồ An không biết đi tới bên cạnh Đan Bá Phi hồi nào, anh ta cảm thán: “Bá Phi, ánh mắt của anh rốt cuộc nhìn đúng một lần. Đợi cô bé này trưởng thành, bảo đảm nghiêng nước nghiêng thành.”
Cổ họng Đan Bá Phi giật giật.
Bài nhạc rock đi qua phần thứ nhất, khi vang lên phần thứ hai, Mộc Tiểu Thụ cất tiếng.
Cô không hát lời bài hát mà khẽ khàng ngâm nga giai điệu, tựa như lời vô nghĩa, nhưng lại phối hợp hài hòa với bài nhạc rock. Chỗ lên cao cô hít sâu một hơi, âm thanh thuần khiết thật cao phát ra từ bụng dưới của cô, sắc bén tựa như tiếng kêu đến từ nơi sâu thẳm trong biển cả.
Âm thanh cá heo rất đặc biệt! Khán giả dưới sân khấu điên cuồng.
Đan Bá Phi vùi mặt giữa hai tay. Ai có thể cho anh ta một ly nước không? Cổ họng anh ta khô khan muốn chết rồi.
Khi nốt nhạc cuối cùng phát ra, trên người Mộc Tiểu Thụ toát ra lớp mồ hôi mỏng. Tiếng reo hò và vỗ tay của cả quán bar khiến màng tai cô ù ù, ánh đèn chớp tắt trên đầu khiến cô choáng váng, cô quay đầu nhìn số ba mươi bốn, trong mắt có vẻ thấp thỏm nhàn nhạt. Sự ngại ngùng vô ý toát ra khiến số ba mươi bốn ngẩn ngơ, cô ta chạy tới mấy bước, ôm chầm lấy Mộc Tiểu Thụ.
“Em gái à, em đáng yêu quá, em giỏi như vậy khẳng định không phải là Viên Lộ Lộ loại gái hộp đêm chỉ biết múa cột thôi, thực ra em bị tên Đan Bá Phi kia lừa đến quán bar phải không? Đừng chơi với anh ta nữa, anh ta chẳng phải thứ tốt đâu!”
Vừa dứt lời, cô gái trong lòng đã bị vòng tay khác cướp lấy.
Mộc Tiểu Thụ còn chưa lấy lại tinh thần, cảm thấy bờ vai bị một sức mạnh to lớn trói buộc. Cô ngẩng đầu, trông thấy Đan Bá Phi cười như không cười.
“Liêu Tĩnh, cô nói gì với cô ấy đó?” Trong đôi mắt hoa đào của anh ta có một tia nguy hiểm.
Số ba mươi bốn Liêu Tĩnh chống nạnh, lông mày nhướn lên: “Tôi chẳng qua nói lời thật với cô bé thôi, anh khẩn trương làm gì hả?”
Mộc Tiểu Thụ mau chóng nói với Liêu Tĩnh: “Cám ơn chị, tôi là bạn của Đan Bá Phi, tôi bảo anh ấy đưa tôi tới. Để các người hiểu lầm rồi, xin lỗi.”
Trong nháy mắt tình mẹ của Liêu Tĩnh dâng trào: “Trời ơi Đan Bá Phi anh gặp được vận may gì mà có thể tìm được một cô bé đáng yêu như vậy. Đi mau đi mau tôi không muốn gặp lại anh nữa.” Sau đó cô ta quay đầu cười tươi như hoa với Mộc Tiểu Thụ, “Em gái à sau này phải thường xuyên tới đó, đến đây nói tìm Liêu Tĩnh là được.”
Mộc Tiểu Thụ còn chưa kịp gật đầu thì đã bị Đan Bá Phi ôm vai kéo đi.
Khi đi ra khỏi quán bar, mặt trời đã mọc ở phía chân trời.
Mộc Tiểu Thụ rụt người trong chiếc áo da, cười toe toét đi bên cạnh Đan Bá Phi: “Hì hì, thế nào, tăng thể diện cho anh rồi phải không?”
Đan Bá Phi hơi nghiêng đầu, không nói gì.
“Sao vậy?” Cô hơi khẩn trương, “Như thế không tốt sao? Hay là sợ số ba mươi lăm đương nhiệm hiểu lầm? Hầy anh giải thích một chút không phải là được rồi ư…”
Đan Bá Phi dừng bước. Mộc Tiểu Thụ ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh ta.
“Được rồi, Mộc Tiểu Thụ. Tôi ở trước mặt Liêu Tĩnh, à không, đã nhiều năm như vậy lần đầu tiên tôi được tăng thể diện như vậy. Số ba mươi lăm sẽ không hiểu lầm, bởi vì đã không còn số ba mươi lăm từ lâu.”
Mái tóc quăn của anh ta phủ trên đôi mắt hoa đào hơi nhếch lên, trong tia nắng ban mai tỏa ra khí thế lưu manh ôn tồn tao nhã.
“Hai người chia tay rồi ư?”
“Ờ.”
“Tại sao? Chưa tới một tháng đã chia tay?”
“Bởi vì không thích hợp.”
“Anh cái đồ đàn ông phong lưu.”
“Là vì trước kia tôi không hề nghiêm túc, nếu tôi nghiêm túc thì ngoại trừ người trong lòng của tôi, những sinh vật phái nữ khác tôi đều không thèm nhìn đến.”
“Toàn bộ ba mươi lăm người bạn gái trước đều không nghiêm túc hả? Trời ơi Liêu Tĩnh nói đúng rồi anh chính là một tai họa!”
“…”
Tại sao chia tay chứ?
Có lẽ số phận đã định, tôi sẽ gặp lại em.