Cây Xoài, Giàn Nho

Chương 58: Chương 58: Thư Từ Biệt




Mới tờ mờ sáng, Mộc Tiểu Thụ từ trong ổ chăn đứng dậy.

Hôm nay cô có hẹn với bác sĩ, bàn về chuyện khôi phục hai bàn tay của Mộc Trạch Bách.

Rửa mặt xong, cô rón ra rón rén đi vào phòng ngủ của Kì Tấn Khiêm.

Kì Tấn Khiêm nằm ngửa trên giường, hiển nhiên đang còn ở trong mộng đẹp. Cô không khỏi có phần đắc ý, hiếm khi có một lần cô thức dậy sớm hơn anh.

Cô nhẹ nhàng đặt tờ giấy trên tủ đầu giường của anh, dùng đồ chặn giấy anh quen dùng mà đè lên.

Làm xong tất cả, cô lại chưa muốn đi.

Cô ngồi xổm trên mặt đất, ngắm nghía kỹ càng khuôn mặt ngủ say của anh. Anh đã từng nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của cô rất nhiều lần, nhưng cô lại chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ ngủ ngon của anh. Rất nhiều lần, cô vừa mở mắt ra thì anh đã ở bên cạnh. Thế nhưng, cô chưa có cơ hội trông coi bên cạnh anh, đợi anh tỉnh lại, để anh nhìn thấy cô trước tiên.

Tám năm trước, cô chỉ dám trốn ở góc phòng lén nhìn anh. Ngày hôm nay của tám năm sau, cô cũng chỉ dám thừa dịp anh ngủ say mà quang minh chính đại ngắm anh.

Cô cũng chỉ có chút tiến triển thôi.

Từ lâu cô đã biết anh có khuôn mặt điển trai. Gương mặt của người phương Đông, đường nét của người phương Tây, sự kết hợp hoàn mỹ giữa cổ điển và lãng mạn. Còn có cặp mắt kia, tựa như mưa bụi lất phất trên Địa Trung Hải, một vùng biển yên ả khiến người ta sẵn lòng đắm chìm. Nhưng thật ra anh cũng không biểu hiện vẻ nho nhã lễ độ, dịu dàng lịch thiệp ra bên ngoài. Ngược lại, anh rất hờ hững, con người và sự việc thật sự có thể khiến anh hứng thú vô cùng ít ỏi.

Anh ngủ rất ngon, vô cùng anh tuấn. Cô rất khó tưởng tượng ra bộ dáng phát cáu của anh. Tiêu Thanh Nhượng nói anh là thợ săn giỏi bày binh bố trận nhất, tâm tư khó dò, thủ đoạn tàn nhẫn. Cô không khỏi mỉm cười, cho dù anh là thợ săn thì cũng là thợ săn đẹp trai nhất. Thợ săn của cô.

Cô khom người xuống, ghé sát vào anh, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên chiếc cằm mọc chút râu lúng phúng.

Muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện chẳng thể động đậy.

Bên hông có một cánh tay vòng qua.

Cô ngây người hai giây, lúc này ngẩng đầu, vừa lúc đối diện đôi mắt màu xanh buồn ngủ của anh mang theo chút ý cười.

“Chào buổi sáng.” Âm thanh của anh mang giọng khàn khàn mới vừa thức dậy, ánh mắt tràn đầy vẻ nghiền ngẫm, “Không cần lén lút, phòng ngủ của anh luôn luôn mở rộng cửa đón chào em.”

Cô hết sức lúng túng: “Anh tỉnh hồi nào thế?”

Anh chớp mắt mấy cái: “Lúc em mở cửa ra.”

Cô bối rối: “Bắt nạt em thú vị lắm hả? Thú vị lắm hả?”

Anh tỏ vẻ vô tội: “Là em đang bắt nạt anh.”

Anh chìa ra bàn tay còn lại: “Đây là phòng ngủ của anh, giường của anh, chăn của anh.” Dừng một chút anh chỉ vào chiếc cằm cô vừa hôn xong, “Cằm của anh.”

“Là em đang khiếm nhã với anh.” Anh đưa ra kết luận.

Cô không giận mà cười lại, nhướn mày nhìn anh: “Khiếm nhã với anh thì sao hả?” Cô không giãy dụa, lẳng lặng nằm sấp trên lồng ngực của anh mà trừng anh.

Anh cũng cười: “Hoan nghênh em đến khiếm nhã, bất cứ lúc nào nơi nào.”

Cô đột nhiên ôm cổ anh, in xuống má anh một nụ hôn thật mạnh. Thừa dịp anh còn chưa phản ứng, cô lại cắn một cái trên môi anh.

Sau khi dùng tốc độ nhanh như chớp làm xong một loạt hành động trên, cô thừa cơ chuồn khỏi khuỷu tay anh đi ra ngoài, lúc chạy tới cửa cô còn không quên quay đầu lại: “Em phải đi ra ngoài, anh ngủ tiếp đi, không quấy rầy anh nữa, tạm biệt.” Lời còn chưa dứt, cánh cửa “ầm” một tiếng khép lại.

Cô chạy mất hút.

Anh ngồi dậy, sờ bờ môi bị phi lễ, không khỏi lắc đầu bật cười. Cô gái của anh ngoài mạnh trong yếu, miệng cọp gan thỏ, cho cô cơ hội phi lễ cô cũng không biết nắm bắt.

Anh vươn tay lấy tờ giấy ở tủ đầu giường, liếc nhìn dòng chữ nắn nót trên đó.

Anh biết hôm nay cô muốn đi gặp bác sĩ. Anh đã giúp cô hẹn trước với chuyên gia, nhưng không nghĩ rằng thời gian hẹn lại sớm như vậy.

Mộc Tiểu Thụ đang ở huyền quan mang giày, cô cảm thấy phía sau có người tới gần. Cô vừa quay đầu liền trông thấy Kì Tấn Khiêm đã ăn mặc sẵn sàng ra ngoài.

“Anh không ngủ ư?” Cô hơi kinh ngạc.

Anh thản nhiên liếc cô một cái: “Anh đưa em đi bệnh viện.”

“Anh còn chưa ăn sáng.” Cô nhíu mày. Cuộc sống của anh luôn có quy luật, một ngày ba bữa đúng giờ, hiếm khi không ăn bữa sáng.

“Trách ai đây?” Anh nhướn mày.

Cô chầm chậm đi qua, kéo cánh tay anh, cúi đầu nói: “Em không phải không muốn nói trước với anh. Dạo này anh mệt mỏi như vậy, em muốn để anh ngủ nhiều một chút. Tự em đi bệnh viện được mà.” Gần đây anh bận rộn đến khuya, thường xuyên thức trắng đêm sửa bản thiết kế.

Anh khẽ cười: “Không tính là mệt, khắp thiên hạ này chuyện mệt nhọc hao tâm tổn trí nhất phải kể tới làm sao lấy lòng bạn gái của anh, để cô ấy mau chóng trở thành Kì phu nhân.”

Cô buồn cười: “Muốn lấy lòng bạn gái của anh à? Đơn giản thôi, cùng cô ấy ăn bữa sáng đi.”

Sau khi ăn sáng ở nhà xong, hai người cùng đến bệnh viện.

Bác sĩ Lâm đã chờ ở văn phòng.

Kì Tấn Khiêm tiến lên trước, bắt tay với bác sĩ Lâm: “Lão Lâm, làm phiền anh rồi.”

Bác sĩ Lâm cười nói: “Khách khí với tôi làm gì, ngồi đi.”

Mộc Tiểu Thụ vừa ngồi xuống liền gấp gáp cất tiếng: “Bác sĩ Lâm, anh thấy bàn tay của em tôi có thể phục hồi như trước không?”

Bác sĩ Lâm đáp: “Sau khi tập luyện phục hồi chức năng, cậu ấy có thể sinh hoạt như người bình thường, nhưng bàn tay cậu ấy không thể cầm vật nặng, mức độ linh hoạt của ngón tay cũng không thể giống như xưa.”

Trong lòng Mộc Tiểu Thụ hồi hộp: “Vậy sau này còn có thể đánh đàn dương cầm được không?”

Bác sĩ Lâm nói: “Có thể. Nhưng nếu muốn trở thành nghệ sĩ đàn dương cầm, e là khả năng không cao.”

“Nếu tập luyện nhiều một chút thì sao?” Mộc Tiểu Thụ lại hỏi.

Bác sĩ Lâm thành khẩn nói: “Gia tăng cường độ tập luyện quả thật có thể nâng cao mức độ linh hoạt của ngón tay, nhưng tập luyện quá mức thì sẽ có ảnh hưởng lớn. Hiện tại, khiếm khuyết của ngón tay cậu ấy chính là mức độ linh hoạt, nhưng sau khi tập luyện quá mức thì sẽ đánh mất đôi tay.”

Sau khi tạm biệt bác sĩ Lâm, Mộc Tiểu Thụ thẫn thờ trong phút chốc. Cô không biết nên làm sao nói kết quả này với Mộc Trạch Bách. Cô biết, Mộc Trạch Bách sẽ không chấp nhận kết quả như vậy. Đổi là cô, cô cũng không thể tiếp nhận.

“Tiểu Thụ.” Kì Tấn Khiêm bỗng nhiên lên tiếng, “Em đừng cố chấp.”

Mộc Tiểu Thụ ngước mắt nhìn anh. Tâm sự của cô, tư tưởng của cô, anh liếc một cái là nhìn thấu.

“Nhưng kết cục của Tiểu Bách không nên là vậy.” Cô nhíu mày, “Nó có thiên phú, cũng rất chịu khó, nó có thể…”

Anh nắm tay cô: “Có đôi khi bỏ qua một cơ hội thì sẽ nhận được một cái khác lớn hơn.”

Cô nhìn ánh mắt anh, không nói gì.

“Việc cấp bách hiện nay là chúng ta phải khiến cậu ấy nhận ra điểm này.” Anh nói, “Một đôi tay sẽ không xóa bỏ thiên phú của Mộc Trạch Bách.”

Hai người đi tới trước phòng bệnh của Mộc Trạch Bách. Mộc Tiểu Thụ đẩy cửa ra, trong lòng đã nghĩ xong lời nên nói, dù thế nào cũng phải ổn định cảm xúc của Mộc Trạch Bách trước.

Bên trong phòng bệnh VIP tĩnh lặng, tấm chăn trên giường được xếp gọn gàng.

Không thấy bóng dáng Mộc Trạch Bách đâu.

Lúc này có y tá đi ngang qua, dừng bước nói với Mộc Tiểu Thụ: “Cô là người nhà của Mộc Trạch Bách phải không, sáng nay người bệnh đã làm thủ tục xuất viện.”

Kì Tấn Khiêm nhíu mày: “Một mình cậu ấy rời khỏi?”

Y tá lắc đầu: “Chị cậu ấy đi cùng cậu ấy.”

Chị? Mộc Tiểu Thụ kinh ngạc. Mộc Lạc Kỳ ở Nam Tư xa xôi, Thích Diệp Tử và Đới An Ni từ bé đã không thân thiết với Mộc Trạch Bách, bây giờ ở đâu chạy ra một người chị?

“Ở đây có một bức thư.” Kì Tấn Khiêm bỗng nhiên nói.

Mộc Tiểu Thụ quay đầu, lúc này mới phát hiện tại khe hở giữa chiếc gối và tấm chăn có đè một bức thư hơi mỏng.

Cô cầm tờ giấy, mở ra.

Chị hai:

Cám ơn chị đã chăm sóc.

Em đi đây. Ở đây không ai có thể chữa khỏi bệnh của em.

Em sẽ trở về, mang theo bàn tay hoàn hảo như lúc ban đầu.

Giúp em gửi lời thăm đến mẹ em.

Mộc Trạch Bách.

“Tiểu Bách đi rồi.” Mộc Tiểu Thụ lẩm bẩm.

Kì Tấn Khiêm ôm vai cô: “Cậu ấy sẽ còn trở về.”

“Đúng vậy, nó sẽ trở về.” Giọng cô mang theo vẻ kiên định vô cớ, “Em biết Tiểu Bách nhất định sẽ trở về.” Cô luôn biết rằng, bởi vì bên trong xương cốt của Mộc Trạch Bách cũng có sự gan dạ giống như cô, sự gan dạ chiến đấu tới cùng không hề bỏ cuộc.

“Em đừng buồn.” Kì Tấn Khiêm hôn bên trán cô.

Cô bỗng nhiên mỉm cười: “Em không buồn. Tiểu Bách có kế hoạch của nó, cuộc sống của nó. Em không lo được.” Cô hôn khóe môi anh, nói tiếp: “Em cũng có kế hoạch của mình, cuộc sống của mình, còn có…người em yêu.”

Anh hơi sửng sốt.

“Kì tiên sinh.” Cô cười, nhìn ánh mắt anh, “Có chuyện em đã quên nói với anh. Em nhận được một nhiệm vụ rất quan trọng.”

“Ồ, thế à?” Anh nhoẻn miệng cười.

Cô kề sát lỗ tai anh nói mấy từ tiếng Pháp, sau đó nói: “Em phải tham gia sự kiện này. Dung Tuyển Khanh và mọi người đặt kỳ vọng rất lớn vào em, em cũng không muốn để sư phụ em thất vọng, thế nên, áp lực của em lớn lắm. Nhưng mà ——” đề tài dời chuyển, “Em vẫn xin Dung Tuyển Khanh nghỉ phép, bởi vì em muốn ở cùng Kì tiên sinh. Em đã hứa, một tháng sau trở về sẽ đưa ra bản thiết kế. Rất điên cuồng có phải không?”

Một tháng ngắn ngủn, rời khỏi nhóm thiết kế của cô, một mình thiết kế thành phẩm có thể trình diễn tại sân khấu cao cấp nhất.

“Không ngờ anh vinh hạnh như vậy.” Trong con ngươi màu xanh của anh tràn đầy chân tình, “Anh cũng có chuyện đã quên nói với em. Rất nhiều năm trước anh hứa sẽ dẫn em đi qua những con đường mà anh từng đặt chân đến, còn có những nơi chưa từng đến.”

Trái tim cô chợt đập thình thịch.

“Em luôn nói hiểu biết của em về anh còn quá ít. Bây giờ, chúng ta có một kỳ nghỉ dài hạn, có thể đi tới bất cứ nơi nào mình muốn đi. Vừa đi, vừa tìm hiểu về anh.”

“Thiết kế của em sẽ không cô đơn, nó sẽ có một hành trình dài lâu mà phong phú làm bối cảnh.”

“Nó còn có một kiến trúc sư yêu chủ nhân nó làm bạn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.