“Cô nhìn tôi chằm chằm làm gì?” Thanh niên tóc xanh mắt xanh lại hỏi.
Mộc Tiểu Thụ ngơ ngác nhìn chằm chằm miệng anh ta khép mở, nhưng lại không rõ anh ta đang nói gì. Hình dáng và ngũ quan của anh ta quả thật rất tương tự cậu thiếu niên của bảy năm trước, nhưng mà khí chất lại khác xa cậu thiếu niên trong ký ức. Ngũ quan một người sẽ thay đổi theo năm tháng, mà khí chất bẩm sinh thì lại không hề bị năm tháng xóa bỏ.
Nói đến khí chất, người có thể khiến cô nghĩ tới cậu thiếu niên trên cây xoài nhất…là vị Kì tiên sinh kia. Đáng tiếc, đôi mắt của Kì tiên sinh là màu đen. Có điều chỉ dựa vào những ký ức vỡ vụn mà chắp vá thành một người thì hình như không có trách nhiệm cho lắm, nhưng cô rất muốn gặp lại cậu thiếu niên kia…
“Lão đại, cô ấy nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của anh nên mê si rồi phải không?” Tay chơi bass đội mũ trùm đầu ló đầu qua hỏi, “Cô ấy trông rất quen mắt nha… Cô ấy chính là cô bé tối qua Liêu Tĩnh muốn làm khó dễ đây mà! Ô, tiếng cá heo đó…”
Thanh niên tóc xanh đẩy cái đầu tay chơi bass ra, tiếp tục cúi đầu điều chỉnh âm thanh, không hề để ý tới Mộc Tiểu Thụ đang ngẩn ngơ.
“Ơ? Cô ấy say rồi à.” Tay chơi bass vẫn ngoan cố quay đầu tới gần bên mặt Mộc Tiểu Thụ, kề sát ngửi ngửi, “Ơ! Cô ấy uống Hyde số 3. Giỏi thật, một cô bé còn nhỏ vậy lại dám uống loại rượu có tác dụng chậm này.”
Thanh niên tóc xanh dừng bàn tay chỉnh dây đàn, giương mắt nhìn lần thứ hai.
“Này, này này này, tiểu nha đầu, em nghe tôi nói chuyện không?” Tay chơi bass la to về phía Mộc Tiểu Thụ.
Mộc Tiểu Thụ lơ ngơ quay đầu, ô, người này là ai vậy? Cô dùng sức lắc đầu, bỗng nhiên nhớ ra mình tới làm gì. Cô đột ngột quay đầu nói với thanh niên tóc xanh: “Anh…chào anh, tôi tên là Mộc Tiểu Thụ, xin hỏi tôi có thể đến ban nhạc của anh làm việc vặt trong kỳ nghỉ đông không? Ca hát nhảy múa nhạc cụ tôi đều biết…một chút.”
Không đợi thanh niên tóc xanh trả lời, cô lại mau chóng bổ sung: “Chị Liêu giới thiệu tôi qua đây tìm anh.”
“Liêu Tĩnh?” Thanh niên tóc xanh nhíu mày, tầm mắt lướt về phía sau sân khấu, nhưng giờ đây chẳng thấy bóng dáng Liêu Tĩnh ở đâu cả.
Tay chơi bass đầy hứng thú đánh giá cô: “Ồ, không tệ đâu, vẫn là một tiểu mỹ nhân. Tiểu mỹ nhân, ban nhạc bọn tôi từ trước đến giờ không tùy tiện nhận người đâu.”
“Vậy…tiêu chuẩn nhận người của các anh là gì?” Mộc Tiểu Thụ yếu ớt hỏi.
“Chúng tôi không nhận người.” Thanh niên tóc xanh nhảy xuống sân khấu, vỗ đầu tay chơi bass đang ló ra: “Cô bé, buổi tối đừng ở bên ngoài một mình, về nhà sớm chút đi.”
“Về nhà” hai chữ này kích động dây thần kinh của Mộc Tiểu Thụ, lửa giận vô cớ lan tràn tứ chi trăm cốt của cô, cháy thẳng tới đầu óc, khiến cơn say tỉnh được một nửa.
“Xin lỗi, quấy rầy các người rồi.” Mộc Tiểu Thụ ngăn chặn lửa giận trào dâng trong lòng. Ban nhạc này không cần cô thì còn có ban nhạc khác, không vào được ban nhạc thì có thể làm công tại quán bar, tiền típ của bồi bàn quán bar cũng không ít hơn ban nhạc bao nhiêu.
Mộc Tiểu Thụ khép áo khoác lại, đang chuẩn bị đến quầy bar hỏi thử có tuyển người không, cô liền trông thấy một nhóm người từ cửa quán bar nối đuôi đi vào.
“Ông chủ, đêm nay nhóm chúng tôi biểu diễn, những người kia sao còn ở đây?” Thanh niên dẫn đầu mất kiên nhẫn, ném cái bao đựng đàn ghi-ta lên quầy bar, hất cằm về phía nhóm người thanh niên tóc xanh ở trên sân khấu.
Người pha rượu tại quầy bar hiển nhiên mới tới không bao lâu, lần đầu gặp được người khách hung hãn như vậy, anh ta đứng ngơ ngác tại chỗ.
“Còn ngây ra đó làm gì? Gọi quản lý của các người ra đi!” Thanh niên kia quát to.
Người pha rượu chạy nhanh như bay, vèo một cái không còn bóng dáng.
“Hừ, thật là.” Tên thanh niên quay đầu nói với người tóc đỏ thấp hơn ở bên cạnh, “Sao Keen còn chưa đến nữa? Tự mình đập vỡ địa bàn của mình hả?”
Người tóc đỏ kia nói: “Thủ lĩnh, sắp rồi! Anh ta sắp tới rồi! Nếu…anh ta còn chưa đến…tôi có thể thay anh ta chơi đàn!”
“Cút đi! Còn không mau gọi điện bảo cậu ta qua đây!” Tên thanh niên gào thét.
“Dạ! Đi ngay!”
Mộc Tiểu Thụ trông thấy ban nhạc này, trán cô nóng lên, mượn hơi rượu mà nhảy tới trước mặt tên thanh niên dẫn đầu, chuẩn bị đủ dũng khí hét to: “Tôi có thể chơi đàn!”
Tên thanh niên nhíu mày thốt ra: “Cút ——” chữ “đi” còn chưa nói ra khỏi miệng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Tiểu Thụ ngẩng lên, anh ta chợt khựng lại.
Mộc Tiểu Thụ uống một ngụm Hyde số 3 lúc này sắc mặt hồng hào, sóng mắt mê đắm, đôi môi xinh xắn đỏ mọng vẫn còn son, hơn nữa mái tóc đen nhánh vừa dài vừa hơi rối bù cùng với bộ ngực phập phồng, khiến tên thanh niên nuốt nước miếng.
Tay chơi bass trốn ở một bên đang quan sát thầm kêu không hay rồi, anh ta kéo thanh niên tóc xanh: “Lão đại, tình hình không tốt rồi! Ai chẳng biết thủ lĩnh của Fox là một tên đại sắc ma, đưa tiểu mỹ nhân đến tay hắn thì còn mạng sống sao?”
Thanh niên tóc xanh tiếp tục phớt lờ mà chỉnh dây đàn.
“Ôi, xem ra Liêu Tĩnh thật sự có huyết hải thâm thù với cô bé này, cái ly Hyde số 3 kia cũng là cô ta lừa tiểu mỹ nhân uống. Chậc chậc chậc, phụ nữ à phụ nữ, tên của cô gọi là ghen tị…”
“Khụ.” Tên thanh niên theo bản năng sửa sang áo mũ, vén tóc, dùng giọng nói tự cho là có từ tính nhất mà nói với Mộc Tiểu Thụ, “Em muốn đến ban nhạc chúng tôi?”
Hả? Đây là…tiết tấu có triển vọng à? Mộc Tiểu Thụ chớp mắt, sau đó gật đầu giống như con gà mổ thóc, “Đúng vậy đúng vậy, tôi muốn tìm việc làm trong kỳ nghỉ đông, tiền lương…”
“A ha ha ha, đi theo ban nhạc chúng tôi là đúng đó, chúng tôi có tiền lương đãi ngộ hậu hĩnh nhất, em muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu! Đi theo chúng tôi là có cơm ăn!” Cánh tay tên thanh niên vòng qua vai Mộc Tiểu Thụ, ánh mắt khuyến khích nhìn đôi mắt sóng nước của cô, “Yên tâm đi theo anh đây, hửm!”
Trong lòng Mộc Tiểu Thụ có ngàn vạn con thảo nê mã* gào thét, sao lại không cảm thấy tình huống trước mắt không đáng tin cậy chứ? Đổi ý được không? Nhưng nếu đổi ý, cô phải đi đâu tìm việc làm thêm đây? Không tìm được việc thì cô lấy gì để trả học phí cho học kỳ sau?
thảo nê mã: từ hài âm trên mạng của F*ck your mother, cũng là tên của một loại vật hư cấu có hình dạng như con lạc đà nhưng mà lại được xếp vào loại ngựa.
Đang lúc do dự, bỗng nhiên có một sức lực mạnh mẽ khác lôi cô ra ngoài. Cô choáng váng ngẩng đầu nhìn, phát hiện mình lại bị nhốt trong một vòng tay mất thăng bằng, chủ nhân của vòng tay kia chính là thanh niên tóc xanh đã từ chối cô trước đó.
“Ôi! Lão đại anh tuấn quá! Lão đại cố lên lão đại cố lên! Đánh bẹp con đại sắc ma kia đi! Yeah~!” Tay chơi bass kích động khoa tay múa chân.
Liêu Tĩnh luôn trốn ở một góc nào đó rốt cuộc lén lút chạy ra: “Tình hình hiện tại sao rồi? Lão đại thu nhận tiểu nha đầu chưa? Fuck! Đám Fox cặn bã kia sao lại ở đây!”
Mộc Tiểu Thụ giãy dụa, không thành công, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ. Nếu anh ta dám cả gan phá hỏng kế hoạch tìm việc của cô, cô sẽ khiến anh ta hối hận đã đi vào thế giới này.
Thanh niên tóc xanh lạnh lùng liếc nhìn Mộc Tiểu Thụ trừng mắt, anh ta quay đầu bình thản nói với thủ lĩnh Fox đang tức tối: “Hi, đã lâu không gặp, Xán An.”
“Thích Công Húc, sao anh lại làm thế? Cứ xen vào việc của tôi thú vị lắm hả?” Xán An nóng nảy.
“Xán An, anh cướp đi thành viên trong nhóm tôi rất thú vị sao?” Thích Công Húc thong thả cất lời.
“Thành viên của anh?” Xán An nhất thời còn chưa lấy lại tinh thần.
Thích Công Húc đem Mộc Tiểu Thụ trong lồng ngực ra đẩy về phía trước: “À, mau chào hỏi chú Xán, phải lễ phép.”
Mộc Tiểu Thụ ngỡ ngàng, khi nào thì cô gia nhập ban nhạc của anh ta, mới nãy không phải anh ta từ chối cô rồi sao? Tình huống hiện tại là sao đây?
“Chú?” Xán An xù lông, “Tôi là thanh niên tuấn tú người gặp người thích hoa gặp hoa nở, sao lại là chú hả? Thích Công Húc anh muốn chết sao?”
Thích Công Húc: “Anh kích động làm gì? Bị chọc trúng tâm sự thẹn quá hóa giận à?”
Xán An: “A a a a a! Tôi và anh không đội trời chung, họ Thích kia anh chờ đi…”
Thích Công Húc nhìn Mộc Tiểu Thụ, nhún vai: “Anh ta quả nhiên thẹn quá hóa giận rồi.”
Mộc Tiểu Thụ ngơ ngác gật đầu, biến cố đêm nay hơi lớn nha.
“Chúng ta đi thôi, để anh ta bình tĩnh lại.” Thích Công Húc dẫn Mộc Tiểu Thụ đi về phía mép sân khấu.
Đột nhiên, đầu óc Mộc Tiểu Thụ bị cồn xâm chiếm chợt lóe lên, cô dùng tốc độ nhanh như chớp túm lấy áo Thích Công Húc, kiên quyết kéo Thích Công Húc không hề phòng bị xuống ngang với tầm mắt của cô.
Hai mắt sáng ngời của cô nhìn chằm chằm đôi mắt màu xanh của anh ta: “Anh xác định, bằng lòng nhận tôi vào nhóm của anh, phải không?”
Đôi mắt màu xanh của anh ta không hề có chút kinh ngạc: “Ừm.”
“Hứa chắc phải không?”
“Phải. Có điều thời hạn cam kết chỉ có một kỳ nghỉ đông.”
“Thành giao!”
“Ô!” Tay chơi bass kích động nắm chặt hai tay, “Bọn họ bọn họ…”
Liêu Tĩnh cũng trợn mắt há mồm: “Hai người họ tiến triển cũng nhanh quá đi… Không hổ là lão đại mà…”
Tại quầy bar, anh chàng pha rượu thực tập rốt cuộc lôi người quản lý từ trong chăn ra.
“Haiz, ồn muốn chết, đám ăn hại các người có chút chuyện nhỏ cũng không biết đối phó hả?” Hồ An vò tóc, mất kiên nhẫn đi đến trước sân khấu, “Chẳng phải là hai ban nhạc soi mói lẫn nhau sao? Tí việc nhỏ như vậy cũng làm phiền tới tôi…”
“Ơ?” Hồ An vuốt râu mép vểnh lên, “Cô gái trong tay Thích Công Húc trông quen mắt thế?”
Sau một lúc lâu, anh ta kích động lấy di động bấm một dãy số.
Anh chàng thực tập ở một bên sắp rơi nước mắt: “Quản lý Hồ, sau này những việc nhỏ vậy tôi tuyệt đối không làm phiền anh, không cho anh thêm phiền phức nữa…”
Hồ An mở to đôi mắt đang phát sáng: “Tiểu N, làm tốt lắm! Sau này loại chuyện như vậy nhất định phải báo với tôi trước tiên, không để sót một chi tiết nào, nghe rõ rồi chứ? Giỏi lắm, có tiền đồ, tăng tiền lương cho cậu!” Dứt lời anh ta tỏ vẻ coi trọng, vỗ vai anh chàng thực tập.
“?” Anh chàng thực tập như lọt vào sương mù, ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn thấy quản lý kích động gọi điện thoại.
“Ừ…đúng vậy…anh nói xem bọn họ đang làm gì?” Hồ An quay đầu nhìn đôi nam nữ bắt mắt ở bên kia, theo góc nhìn của anh ta, bọn họ có vẻ như đang —— “…À, bọn họ trông giống như đang hôn nhau đó… A lô? A lô? Ơ ngắt điện thoại ông rồi…”
Mộc Tiểu Thụ đi theo Thích Công Húc về tới mép sân khấu.
Tay chơi bass tỏ vẻ hưng phấn mà vươn móng vuốt: “Hi, tôi là tay chơi bass của ban nhạc Wolf, Ronaldo.”
Ronaldo? Mộc Tiểu Thụ: “…”
Liêu Tĩnh đánh đầu tay chơi bass: “Người này tên là La Nại, một đứa cuồng tự kỷ, tự cho mình là Ronaldo.”
La Nại phớt lờ Liêu Tĩnh: “Trong nhóm bọn tôi còn có một DJ lão K, tay trống Joe, cuối cùng là lão đại vạn năng tuyệt vời của chúng tôi —— tay chơi đàn…”
Một miếng giẻ lau ném tới trước mặt La Nại: “Ê ê ê…”
Thích Công Húc sắc mặt vô cảm nói: “Tiểu La, lau chùi tất cả nhạc cụ lần nữa cho tôi.”
La Nại: “…”
“Tiểu Thụ, em thấy chị Liêu thần cơ diệu toán không, đầu tiên lợi dụng nhân phẩm cặn bã của gã Fox xấu xa, sau đó kích thích lòng bảo vệ cái đẹp của lão đại bọn chị, cuối cùng thành công thu em dưới trướng. Chị không phải rất lợi hại sao?” Hai mắt Liêu Tĩnh tỏa sáng nhìn chằm chằm Mộc Tiểu Thụ.
Mộc Tiểu Thụ: “…” Đây là những người thế nào…
“Còn nữa…chị đây…” Lời còn chưa dứt, ly giấy trong tay Liêu Tĩnh rắc một tiếng bóp xẹp lép.
Mộc Tiểu Thụ vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm ly giấy một giây trước vẫn còn nguyên vẹn, cô lập tức vội nói: “Đúng vậy, chị Liêu thật là liệu sự như thần, rất lợi hại rất lợi hại…”
“Fuck! Tên đàn ông thối kia sao lại tới nữa!” Liêu Tĩnh quát to, “Lẽ nào còn vương vấn không dứt với chị? Hừ! Bà đây ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ…”
Mộc Tiểu Thụ không hiểu nên quay đầu nhìn.
Trông thấy có mấy người vào bar, người dẫn đầu vóc dáng cao to, áo da sát người tôn lên vóc dáng mấy phần, đuôi tóc màu nâu xoăn lại lướt qua ánh mắt hoa đào hơi nhếch lên, vẻ quyến rũ gợi cảm nói không nên lời.
Đây không phải Đan Bá Phi thì là ai?