Nhìn ở bên trong bức tranh, tình hình nữ nhân kia vừa khổ sở lại vừa thoải mái khiến Kinh Kinh không biết cảm giác của nàng.
Hiện tại đổi thành mình, lúc đầu tiến vào không có bất kỳ cảm giác được thoải mái gì.
Nàng thở hổn hển, dùng lực nắm cánh tay Diêu Thiên chờ hắn đâm toàn bộ cây gậy vào. Nhưng Diêu Thiên đại khái trong lòng thương nàng, hồi lâu không tiếp tục tiến vào.
Nàng tự nhiên không biết nguyên nhân, bởi vì Diêu Thiên vẫn cho là nàng đã trở thành người của nhi tử, thế nhưng loại sự tình hết sức nhạy cảm với nam nhân, vừa đi vào lập tức phát hiện, nàng vẫn là tấm thân xử nữ.
Trong lòng nghi hoặc cúi đầu nhìn xuống dưới, vài giọt máu chứng minh suy đoán của hắn.
Trong lòng vừa vui mừng vừa mê mang, cho nên tạm thời do dự một chút.
Nhưng chuyện đã làm đến nước này dĩ nhiên hắn sẽ không thì dừng lại, động thân tiếp tục làm chuyện của mình. Cho đến bị nàng toàn bộ bao dung, hắn mới thở ra một hơi.
Thế nhưng rất thư thái, một cái sóng ** khác lại chiếm hết trong lòng.
Hắn hiện tại chiếm được tấm thân hoàn bích của Kinh Kinh trong lòng hết sức vui vẻ, tâm tình vui vẻ này càng làm tăng thêm cảm giác thoải mái gấp trăm lần.
Cạn ra sâu vào, từng chút đoạt lấy nàng.
Cả người Kinh Kinh đã bị chuyện này làm cho có chút mơ hồ, trong đầu nghĩ là: chuyện không thoải mái như vậy trừ Diêu Thiên mình thích nhất định không thể làm cùng nam nhân khác, cho dù thích hắn đều khổ sở như vậy, nếu là cùng nam nhân khác nàng nhất định động thủ giết người rồi.
Nhưng loại ý định này trong nháy mắt dưới thế công của Diêu Thiên đã vỡ thành từng mảnh nhỏ, nàng nắm chặt ga giường, không ngờ âm thanh vẫn tràn ra cổ họng của mình.
Âm thanh ah nhộn nhạo, tại sao mình sẽ kêu ra loại âm thanh này đây?
Không muốn kêu ra, nhưng lại không dừng được.
Kinh Kinh cảm thấy chính mình muốn thẹn thùng chết rồi, đột nhiên tay Diêu Thiên dùng sức nâng thân thể nho nhỏ của nàng từ trên giường lên.
Hai bàn tay to đỡ thắt lưng của nàng, làm cho hắn dễ dàng đạt được toàn bộ của nàng hơn.
Mà Kinh Kinh vô lực tựa cằm lên trên bả vai của hắn, từng tiếng âm thanh tuyệt mĩ bay vào lỗ tai hắn làm hại hắn càng thêm muốn ngừng mà không được.
Hiện tại Kinh Kinh không dùng được tiên pháp, bất kỳ cái gì học được đều không dùng được, nàng bi thương phát hiện quả như những ma ma đã nói, thực sự chỉ có thể nghe nam nhân.
“A...... A Cha...... A Cha......”
“Gọi tên ta.”
“Diêu Thiên......”
“Ừ, nha đầu ta nghĩ muốn ngươi.” Diêu Thiên nói.
Kinh Kinh nghe nói vậy thân thể càng nóng, lại bị hắn ngậm của mình ( cua đồng ), không nhịn được run rẩy toàn thân, ôm chặt lấy bả vai Diêu Thiên, nói: “Diêu Thiên, ta...... Ta không đúng.......”
Diêu Thiên thở dốc nói: “Từ ngày đó nhìn thấy ngươi ta đã không đúng.”
“Ta......” Cũng thế, những lời này không thể nói ra, nàng chỉ cảm thấy chính mình nhịn vẫn nhịn, nhịn được quá mức, toàn bộ cảm giác tập trung ở bộ não.
Đại não trong nháy mắt trống không, trước khi mất đi ý thức nàng ôm thật chặt Diêu Thiên giống như sợ hắn chạy mất, cảm thấy cảm giác chân thật trong ngực, nàng mới thở phào nhẹ nhõm yên tâm hôn mê bất tỉnh.
Đêm rất dài, rất dài......
Lúc Kinh Kinh tỉnh lại sắc trời đã hơi sáng, nàng chỉ cảm thấy mặt vừa nóng vừa đau, mới vừa mở mắt thì nhíu mày.
Bên người lành lạnh, chẳng mấy chốc phát hiện Diêu Thiên lẻ loi quay lưng về phía nàng ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn bên ngoài.
Kinh Kinh không khỏi cảm thấy lạnh tâm, nói: “A Cha......”
“Nghỉ ngơi thật tốt đi!” Diêu Thiên không dám quay đầu lại, mặc dù hắn đã đạt được thỏa mãn nhưng chỉ một lần. Nhìn thấy nàng hôn mê chính mình lại không dám động, chỉ sợ làm nàng bị thương.
Hơn nữa lúc này thân thể Kinh Kinh vẫn trần truồng, hắn sợ vừa quay đầu sẽ lại lần nữa không nhịn được.
Nàng rõ ràng còn nhỏ như vậy, mình bạo lực với nàng như vậy, mỗi một lần nàng đều sẽ run rẩy cố nén......
Mà Kinh Kinh lại có chút đau lòng, bởi vì Diêu Thiên Đô không muốn quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, vì cái gì? Bọn họ rõ ràng đã hợp làm một thể rồi, tại sao lại không giống như bọn họ nói?
Lách tách lách tách!
Từ trước đến giờ Kinh Kinh chưa từng cảm thấy uất ức như vậy, thế nhưng bắt đầu rơi nước mắt.
“Nha đầu, là lỗi của ta, ngươi không cần phải khóc......” Lúc này Diêu Thiên mới nhớ tới mình làm chuyện đáng sợ dường nào, thân là công công thế nhưng □ nhi tức (con dâu) của mình.
Mặc dù vừa mới bắt đầu là nha đầu không giải thích được quyến rũ hắn, nhưng nàng là một tiểu cô nương không hiểu việc đời (xử nữ) thì biết cái gì, nghĩ như thế nào cuối cùng đều là hắn cứng rắn đẩy nàng thật cưỡng ép.
Lúc này, hắn càng không mặt mũi nhìn thấy nàng, cường ngạnh quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Kinh Kinh cắn môi dưới, nói: “Đều là ta nguyện ý, nếu như ngươi không thích thì nói không thích, ta biết rõ ta không giống với nữ nhân khác, ta......” Phía dưới không có khu rừng.
“Ta......” Hắn thiếu chút nữa thì bật thốt lên nói ra thích, nhưng vẫn chưa, một cửa loạn luân kia quá nhạy cảm, trong đầu cực kỳ hỗn loạn.
Kinh Kinh vơ lấy y phục trong tay lung tung mặc vào, nói: “Ngươi không thích cứ việc nói thẳng, ta không thích nhất là cong cong quẹo quẹo. Hiện tại mặc dù chúng ta ở cùng một chỗ, nhưng không có nghĩa là Mễ Kinh Kinh ta nhất định phải đi theo ngươi......”
Diêu Thiên nghe lời này không đúng, vội vàng quay đầu lại nói: “Ta không phải ý này, ta cũng không phải thích ngươi...... Nha đầu ngươi đi đâu vậy?” Hắn nói nhanh không ngờ Kinh Kinh đi còn nhanh hơn, nàng thế nhưng nhảy từ cửa sổ ra ngoài, nhưng hình như sau đó còn có chút không thoải mái, hí một tiếng ở bên ngoài.
Hắn sợ hết hồn, cũng nhảy ra cửa sổ đuổi theo.
Nhưng không ngờ chính là Kinh Kinh trong trời đêm chợt lóe, người cũng đã không thấy.
Đêm khuya này chính hắn chạy tán loạn khắp nơi cũng không thể đuổi theo nàng, Diêu Thiên khẽ thở dài quyết định sáng sớm ngày mai phải đi tìm nàng giải thích rõ ràng.
“Thiên Ly......”
“Quốc...... Quốc sư đại nhân.”
“Ngươi đều nghe được?”
Thiên Ly trầm mặc, hắn vốn là thấy thiếu phu nhân xách theo hộp đựng thức ăn biết là mang cho quốc sư đại nhân ăn nên mới mở cửa sổ cho nàng. Hắn bởi vì lo lắng cho nên vẫn một mực ở bên ngoài nghe động tĩnh bên trong, chỉ mong quốc sư đại nhân có thể ăn thức ăn. Thật không nghĩ đến, càng nghe càng không đúng......
Đến cuối cùng, thế nhưng truyền ra âm thanh nam nữ giao hợp......
Thân phận của bọn họ chính hắn rõ ràng, một là công công một là con dâu, loại quan hệ này là phạm vào cấm kỵ. Nhưng mà từ trước đến giờ hắn đều trung thành với quốc sư đại nhân, cho dù có người dùng kiếm ép buộc hắn cũng sẽ không nói chuyện này ra. Chỉ là, hắn lo lắng quốc sư đại nhân, một thân danh dự sẽ bị hủy bởi việc này. [dien,dan,le,quy,don]
“Nhớ, thật ra thì ngươi không nghe được gì cả.” Diêu Thiên nói xong thở dài một cái đi vào trong phòng.
Trên cái giường kia vẫn còn dấu vết, mấy giọt máu như hoa mai này chứng minh nàng thuần khiết, mà hắn thì sao?
Diêu Thiên cười khổ, mình phải bắt nàng làm thế nào mới tốt!
Cấm kỵ vừa bị phá vỡ thì càng có nhiều chuyện xảy ra, tỷ như hắn còn muốn, muốn nàng lại không muốn luôn phải lén lén lút lút.
Tỷ như, chuyện nam và nữ ở chung một chỗ thì tồn tại vấn đề mang thai. Nhớ ngày đó, hắn và phu nhân cũng là cả đêm triền miên liền có Viễn Từ.
Tỷ như......
Hắn ngồi ở chỗ đó vuốt mấy đóa hoa mai, ánh mắt người ngoài nhất định sẽ không cho phép bọn họ, mình là nam nhân, chuyện là mình làm, sẽ phải nghĩ biện pháp cho nàng một thân phận và một nơi có thể sinh tồn được.
Diêu Thiên một đêm không ngủ, nghĩ hết biện pháp......
Chỉ là hắn không có nghĩ đến, hắn tính toán như vậy lại bởi vì thái độ không rõ ràng làm thương tổn người nào đó.
Người này đang nằm ở trong phòng của mình khóc, vừa khóc vừa nhỏ giọng nói: “Đều là gạt người, cái gì nam nữ hợp làm một thể sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, có lẽ...... Có lẽ hắn ghét bỏ nơi đó của ta không có bộ lông...... Không được, ta nhất định phải cho hắn luôn luôn ta.”
Phương pháp nàng nghĩ tới dĩ nhiên là làm nơi đó mọc ra bộ lông, cho nên Kinh Kinh tính toán đi tìm sư phụ.
Chỉ là, lần này nàng tính toán chính bản thân đi, dùng Linh hồn đi thì phải do sư phụ triệu hồi mới được.
Nghĩ đến đây Kinh Kinh cũng không quản thân thể của mình còn khó chịu hay không, trực tiếp thu dọn bọc nhỏ thừa dịp bóng đêm rời khỏi phủ quốc sư.
Dĩ nhiên, nàng cũng không phải tất cả đều là vì tìm kiếm phương pháp làm cho nơi đó của mình trở thành xinh đẹp, mặt khác nàng cảm thấy mình bị uất ức, uất ức vô cùng lớn.
Mặc dù từ nhỏ đã rất ít lén lút rời đi, nhưng nàng có nhiều bảo vật như vậy xuất môn (ra khỏi cửa) còn không phải là không dễ dàng. Đầu tiên cưỡi một con hạc giấy bay thẳng về hướng Cửu U Động Phong Hoa Sơn.
Nhưng rất quái lạ, sư phụ lại không có ở đây, canh giữ động chỉ có con vượn kia.
Mặc dù nàng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn là dùng tin liên lạc với sư phụ, nhận được thư hồi âm nói hắn đi gặp một người đồ đệ.
Một đồ đệ tên là Yên Phi, một cô nhi bị diệt môn, vì báo thù nên bái Thần Tiên làm sư, muốn học tiên pháp báo thù.
Nhưng không ngờ, sau khi nàng xuống núi báo thù xong lại gặp phải nam nhân mình thích, cho nên trực tiếp gả chính mình đi, làm cho sư phụ ở góa.
Kinh Kinh nhớ sư tỷ Yên Phi ở tại phủ U Châu, gả là Thương Hộ có tiền nhất.
Kỳ quái, sư phụ không phải hận người nọ hận nghiến răng nghiến lợi ư, tại sao còn muốn gặp đây?
Bây giờ nàng cũng không muốn trở về quốc sư phủ, liền cưỡi hạc cũng chạy đến phủ U Châu. Nhưng bởi vì gần đây chuyện phiền lòng quá nhiều, tài nghệ cưỡi hạc của nàng giảm sút, được nửa đường thì bị rớt xuống.
Thở dài, nói: “Ngay cả giấy cũng khi dễ ta......”
Phẩy phẩy y phục đứng lên, nàng chỉ có thể đi bộ về phía U Châu phủ.
Phong cảnh rất đẹp, chỉ tiếc Kinh Kinh không có lòng ngắm.
Đi hai ngày cuối cùng đã tới ranh giới U châu, nàng nhìn cửa thành đóng chặt ngẩn người, xem ra phải ở bên ngoài một buổi chiều rồi, dù sao cũng không phải là chưa từng ở qua.
Vòng một lát rốt cuộc ở ngoài cửa thành nửa dặm tìm được gian phòng rách nát, nàng cảm thấy hẳn không có nguy hiểm đổ sập xuống sau đó an tâm đi vào.
Mặt đất có đống lửa, xem ra vừa rồi có người ở đây.
Có lẽ là đi ra ngoài hay đã vào thành, hoặc là chỉ là nghỉ chân một chút.
Nàng trái lại không biết chính xác, mặc bảo y (y phục là bảo bối) trên người!
Cũng không đói, mấy ngày nay nàng cũng không cảm thấy đói bụng.
Trực tiếp chạy lên giường, nàng từ từ nằm xuống nói: “Mệt quá.” Sau đó ôm bọc quần áo nhắm hai mắt lại. [dien,dan,le,quy,don]
Mặc dù nhắm mắt lại, nhưng nàng vẫn cảm thấy trong căn phòng này cũng không phải chỉ có nàng.
Đột nhiên mở mắt, lập tức thấy gương mặt xinh xắn đang ngưng mắt nhìn nàng.
“A, ngươi......” Không phải tên sát thủ kia? Chỉ là nàng không dám nói ra, sợ hắn động sát khí với mình.
Nhưng tên sát thủ kia đột nhiên chỉ chỉ mặt của nàng, sau đó lại dùng tay xoa xoa mặt của mình.
Kinh Kinh ngẩn ra, giơ tay xoa xoa ở trên mặt mình, lúc này mới phát hiện vừa rồi động vào đống lửa kết quả trên mặt thành một khối đen.
“Cám ơn!”
Người nọ khoát tay áo, sau đó ngồi dưới đất, rút ra chuẩn bị đốt lửa.
Thì ra đống...lửa này là hắn đốt, vừa rồi hắn cũng không có rời đi chỉ là ẩn núp.
Chỉ là, hắn nên nhận ra mình, tại sao không động thủ giết người?
Đang suy nghĩ, một cái đùi gà đưa tới.
Nam nhân xinh đẹp chỉ miệng mình nói: “A......”
Ý là để cho nàng ăn sao?
Kinh Kinh cảm thấy rất khiếp sợ, vì vậy nam nhân lại đang nướng con gà dưới đống lửa, hơn nữa mùi thơm còn xông vào mũi. Nàng nhận lấy, lại nói: “Cám ơn.” Mình đá hắn xuống núi, lại đè hắn gần chết, sao lại không thấy hắn trả thù?
Nghĩ tới nghĩ lui nàng nghĩ thông suốt, lúc đó hắn đã hôn mê nhưng bọn hắn lại không hạ sát thủ với hắn (thừa dịp giết chết luôn), vì thế mới có thể đối tốt với nàng như vậy đi!
Ăn một miếng đùi gà, mùi vị làm thật không tệ.
Tác giả có lời muốn nói: cho nên nói, Diêu Thiên thật không am hiểu lời ngon tiếng ngọt.
Bởi vì nguyên nhân bảng xếp hạng, ta buổi sáng tám giờ thì càng, quẫn囧