“Bà nội, bà hiểu lầm rồi, cha mẹ đối xử với con rất tốt.” Tại sao nhóc
luôn gặp phải loại vấn đề này chứ, ai cũng cho rằng nhóc bị người nhà
ngược đãi, nhóc không ngược đãi mẹ nhóc là may lắm rồi, mẹ nhóc có bản
lãnh đó ngược đãi nhóc ư.
“Người bạn nhỏ, con đừng sợ, cứ nói thật với bà, bà sẽ thay mặt giúp con.” Bà lão vẫn khăng khăng giữ ý nghĩ của mình.
“Bà à, bà thật hiểu lầm rồi, cha mẹ đối xử với con rất tốt, cho nên con mới giúp họ làm những việc này, cũng như muốn chứng tỏ cho cha mẹ biết là
con của bọn họ trưởng thành, có thể giúp bọn họ làm vài chuyện.” Khoái
Khoái giải thích, nhóc thật không biết vì sao nhóc lại phải cứ giải
thích đi giải thích lại những chuyện này chứ.
“Thật !?.” Bà lão vẫn có chút không tin.
“Thật, bà xem sắc mặt của con hồng hào như vậy, trên người lại không có vết
thương nào, y phục chỉnh tề, có chút nào giống như bị ngược đãi không
!?. Nhưng, con thật cám ơn sự quan tâm của bà.” Mặc dù có chút bực tức,
nhưng nhóc vẫn lễ phép nói.
Bà lão lại nhìn trái rồi lại
nhìn phải, thấy thật không có chút nào là giống như bị ngược đãi, bèn
nói.”Không có là tốt rồi, người bạn nhỏ, con một mình đi ra ngoài phải
cẩn thận một chút, bên ngoài có rất nhiều người xấu đấy.”. Bà lão chỉ có thể buông tha với suy nghĩ vừa rồi của mình. Càng xem nhóc, bà càng
thích, nếu bà cũng có một nhóc cháu nội biết suy nghĩ thế này, thì tốt
biết bao nhiêu nha.
“Con biết rồi, cám ơn bà. Hẹn gặp lại
bà.” Khoái Khoái kiên nhẫn cùng lễ phép chào hỏi bà. Rồi, nhóc xoay
người rời đi. Có ai biết, nhóc muốn nổi điên đến cỡ nào không !?. Nhóc
vốn không phải là người có kiên nhẫn, trừ đối với mẹ nhóc ra, những
người khác, một chút kiên nhẫn nhóc dành cho họ cũng không có.
“Hẹn gặp lại.” Bà lão có chút mất mác, đứng tại chỗ nhìn Khoái Khoái đi xa.
“Ừ, thơm quá.” Mạn Mạn bị mùi thơm làm cho tỉnh lại.
“Ùng ục, ùng ục…” Mạn Mạn vuốt bụng “Đừng kêu nữa, ta biết ngươi đói rồi, ta sẽ đi tìm đồ ăn ngay bây giờ đây.”
Mạn Mạn nhanh chóng bò xuống giường, đi tới phòng bếp.
Nhìn đứa con nhà mình đang đứng ở trên cái bục nhỏ ngồi nấu cơm, lòng cô
không khỏi cảm thấy ngọt ngào, con trai cô thật ngoan, tuổi còn nhỏ mà
đã biết thương người, nhưng cô cũng có chút cảm thấy xót xa, mấy năm
nay, đều là con trai cô chăm sóc cô, cô đúng là một người mẹ thật sự rất thất bại, không biết cách chăm sóc con trai mình.
“Bảo bối, con thật tốt, lại biết mẹ đang đói bụng rồi.” Mạn Mạn đi tới ôm con vào lòng, hạ xuống một cái hôn trên mặt nhóc.
Khoái Khoái liếc cô một cái “Nhanh đi tắm, rồi ăn cơm đi, bụng Mạn Mạn nhất định đói rồi?”
“Khoái Khoái, nếu không có con, mẹ nhất định không sống được. Oa oa” kiếp
trước cô nhất định đã làm rất nhiều chuyện tốt, nên đời này mới có con
trai tốt như vậy.
“Được rồi, Mạn Mạn đừng tỏ thái độ ghê
tởm như vậy nữa, nhanh đi tắm một cái rồi ăn cơm, con có làm cho Mạn Mạn món thịt kho tàu đấy.” Thứ nhóc chịu không nổi chính là nước mắt của
mẹ. Nhóc rất không thích nhìn thấy bộ dạng rơi lệ của mẹ, nhóc chỉ thích nhìn thấy mẹ cười, lúc ấy tâm tình của nhóc cũng tốt theo.
“Tuân lệnh con trai.” Nói xong, cô hướng về phía con trai “chào cờ”.
“Tốt lắm, nhanh đi, nếu không, Mạn Mạn sẽ bị lạnh mất.”
Mạn Mạn lại hôn trộm một cái lên mặt con trai, sau đó mới chạy đi rửa mặt.
Khoái Khoái nhìn mẹ chạy đi, nhóc thật muốn cả đời đều có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của mẹ mình.