Khi Bạch Kiểu Thiên cùng Thường Khoái Khoái về đến nhà thì đã rất trễ
rồi, nhìn Thường Mạn Mạn vẫn còn đang ngủ say, hai cha con họ nhìn nhau
cười một tiếng, đây chính là động lực cùng nguồn suối hạnh phúc của bọn
họ, bọn họ sẽ càng lúc càng quý trọng nó hơn.
“Con trai nhanh đi ngủ đi, chút nữa mẹ con sẽ dậy rồi, con nên tranh thủ chút.”
“Sắp đến giờ mẹ đi làm rồi, con không ngủ, con đi làm bữa sáng cho mẹ.” Một
đêm không ngủ, nhưng nhóc không cảm thấy buồn ngủ chút nào, tinh thần
ngược lại rất tốt, nhóc nghĩ nguyên do hẳn là vì pháp lực tăng lên
“Vậy con đi làm đi, ba đi tắm, sau đó kêu mẹ con dậy.” Đối với việc con trai hiểu chuyện, hắn rất hài lòng, chỉ là có lúc tham muốn độc chiếm của
con trai đối với Mạn Mạn khiến hắn có chút nhức đầu, nhưng bất kể nói
thế nào đi nữa “vợ” hắn chính là của hắn, mặc dù tên nhóc kia là con
trai ruột của mình, nhưng dầu gì tên nhóc kia cũng là “đàn ông”, đối với cái suy nghĩ này hắn luôn có chút vướng mắc.
Bạch Kiểu
Thiên đi vào gian phòng, thấy Mạn Mạn đang ngủ say, hắn không muốn đánh
thức cô, rón rén đi tới phòng tắm. Nửa giờ sau Bạch Kiểu Thiên từ phòng
tắm đi ra ngoài, buồn cười nhìn Thường Mạn Mạn vẫn không chút nhúc
nhích, hơn nữa bên khóe miệng còn có chút thứ nước trong suốt, ôm chặt
chăn vào trong ngực mình, hắn thậm chí có chút hâm mộ cái chăn kia, Mạn
Mạn chưa bao giờ ôm chặt hắn như vậy.
Bạch Kiểu Thiên ngồi lên trên giường, rút chăn ra khỏi ngực Mạn Mạn, “Bảo bối dậy thôi.”
“…” Mắt không mở lên, thân thể giật giật chút, rồi ngủ tiếp.
“Bảo bối dậy thôi, Mặt Trời công công đốt tới mông rồi.”
“…” Mắt không mở lên, nhưng cô lật người.
“Bảo bối dậy đi, nếu em không dậy anh sẽ đánh cái mông em đấy.”
“Con trai đừng quấy rầy mẹ nữa, để mẹ ngủ một lát.” Rốt cuộc cũng có chút
động tĩnh, nhưng mắt cô vẫn như cũ không mở lên, chỉ đưa tay quơ quơ vài cái, hệt như đang đuổi ruồi
Bạch Kiểu Thiên đầu đầy hắc tuyến*, giọng hắn nào giống con trai chứ, cô lại đem hắn làm thành con trai, đáng đánh.
(*) : tức dáng vẻ =.= !!!
Thường Khoái Khoái đi vào, cười nhạo nói “Không có cách kêu Mạn Mạn dậy à, ông cứ gọi như vậy, thì gọi tới ngày mai cũng không được đâu.”
“Vậy con có cách à?” Không để ý tới chuyện tên nhóc kia cười nhạo, hắn muốn xem tên nhóc kia có cách nào
“Ông xem này, bảo đảm so với ông tốt hơn mấy chục lần.” Thường Khoái Khoái
nói xong, tay nhóc để trên bờ môi làm thành một cái loa, lớn tiếng kêu,
“Thường Mạn Mạn dậy thôi, không dậy nổi, món sườn kho tàu sẽ bị Khoái
Khoái ăn hết đó.”
Thường Mạn Mạn nhảy dựng lên chạy tới
phòng bếp, tốc độ kia hệt như vận tốc của một cơn gió, miệng còn không
ngừng kêu, “Con trai để dành cho mẹ một chút.”
Thường Khoái Khoái giương mắt nhìn Bạch Kiểu Thiên nhíu mày, bình tĩnh đi tới phòng ăn.
Bạch Kiểu Thiên thật lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, trận gió kia hình
như chính là Mạn Mạn không sai, không ngờ Mạn Mạn có thể chạy nhanh như
vậy, sau đó lại chợt nghĩ ra điều gì, tâm tình khoái trá đi tới phòng
ăn.
“Con trai, con lại gạt mẹ.” Thường Mạn Mạn nhìn món ăn trên bàn, nào có món sườn kho tàu chứ, cô bất mãn nói.
“Chịu khó ăn chút rau cải, ăn món đó hoài không tốt.” Thường Khoái Khoái
không để ý sự bất mãn nho nhỏ của cô, nhóc giúp cô bới thêm một chén
cháo nữa.
“Nhưng…” Cô đã không ăn nó nhiều ngày rồi.
“Đừng nhưng nhị nữa, nếu hiện tại Mạn Mạn lập tức đánh răng súc miệng trong
ba phút, tối hôm nay con sẽ nấu cho Mạn Mạn ăn.” Thường Khoái Khoái
không ngẩng đầu, tay vẫn tiếp tục làm việc
Thường Mạn Mạn
lại làm một hồi gió lốc xông ra ngoài, Thường Khoái Khoái sớm biết cái
kết quả này, khóe miệng nhảy nhảy lên, tiếp tục làm việc.