Trong phòng rửa tay (toilet)
“Thành thực khai báo, cậu với
tổng giám đốc là như thế nào?” Triệu Linh Linh hung tợn nói, người ngoài nhìn vào còn tưởng cô cùng Mạn Mạn là tình địch của nhau.
Thường Mạn Mạn run cầm cập, bộ dạng của Linh Linh thật đáng sợ “Thật không có
gì, cậu nhìn thế nào thì thế ấy.” Nghĩ tới chuyện hồi sáng, mặt của cô
lại đỏ rồi.
“Nói láo đúng không, anh ta là cha ruột của
Khoái Khoái?” Linh Linh vô cùng nghiêm túc hỏi. Từ lần đầu tiên nhìn
thấy hắn, cô cũng đã biết hắn có thể là cha ruột của Khoái Khoái.
“A làm sao cậu biết?” Thường Mạn Mạn nhìn bạn tốt với ánh mắt không thể
tin được, cô cũng chỉ mới biết vào ngày hôm qua thôi, Linh Linh vì sao
lại biết nhanh như thế.
“Cậu biết lúc nào?” Với trí thông minh của Mạn Mạn, hẳn cũng chỉ vừa mới biết thôi.
“Tối ngày hôm qua.” Mạn Mạn thành thực khai báo.
“Giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cô phải đề phòng Bạch Kiểu
Thiên tới cướp đi Khoái Khoái, cô biết Mạn Mạn nhiều năm nay là vì có
Khoái Khoái mới sống tốt như vậy, cô không dám tưởng tượng khi Mạn Mạn
mất đi Khoái Khoái sẽ thế nào, sẽ biến thành hình dáng gì, mặc dù sự
quan tâm của Kiểu Thiên đối với Mạn Mạn dường như không phải là giả tạo, nhưng cô nên đề phòng thay cho Mạn Mạn thì tốt hơn.
Mạn
Mạn không thể làm gì khác hơn là đem chuyện giữa cô cùng Bạch Kiểu Thiên nói ra, dĩ nhiên cô không nhắc tới chuyện Bạch Kiểu Thiên là hồ tiên,
cô cũng không muốn đem việc này nói ra ngoài, vì như thế sẽ mang đến
những phiền toái không cần thiết.
“ Cậu nói là vì lần trước mình cho cậu leo cây, sau đó gặp phải mưa to, gặp được Bạch Kiểu Thiên, hai người các cậu vì không kiềm chế được mà xảy ra cái sự kiện đó, rồi
bởi vì cậu quên mất chuyện đêm đó, nên mãi không biết được cha Khoái
Khoái là ai?” Sao cô lại có cảm giác có chỗ nào không ổn nhỉ. Triệu Linh Linh nhíu mày.
“Đúng, dù gì mọi chuyện cũng đã qua, chúng
tớ bây giờ rất tốt, anh ấy đối với chúng tớ cũng rất tốt.” Mạn Mạn có
chút hạnh phúc nói.
Triệu Linh Linh thấy nụ cười hạnh phúc
phát ra từ trong tâm của Mạn Mạn cũng yên lòng, chỉ cần Mạn Mạn vui vẻ
là tốt rồi, có lẽ là do cô quá suy nghĩ nhiều thôi, “Xem ra cậu thật
thích hắn.” Cũng đúng, ngay cả con cũng có rồi, đâu còn có cái gì để
không thích chứ.
“Đúng vậy, mình hoàn toàn luân hãm*.” Mạn Mạn hào phóng thừa nhận tình cảm của mình.
(*) : rơi vào tay giặc
“Nói, cậu cùng Tư Đồ Hoàng, hai người rốt cuộc là như thế nào?” Mạn Mạn tỏ vẻ mặt mập mờ nhìn Linh Linh.
“Không có gì, mình cùng hắn cái gì cũng không có, cái loại đàn ông xấu xa như
hắn, người nào có cái gì cùng hắn thì thật xui xẻo.” Triệu Linh Linh mặt chán ghét nói. Cô cũng không biết tại sao mỗi lần nhìn thấy tên đàn ông đó, cô luôn tự sinh ra một loại cảm xúc phải chống lại. 8 Tâm tình cũng sẽ chuyển biến thành rất xấu.
“Ơ, vậy sao? Tư Đồ Hoàng ở
tại trong lòng cậu thật khác biệt, cho tới bây giờ, mình chưa từng biết
cậu sẽ loại phản ứng mạnh như vậy với đàn ông.” Trừ học trưởng ra –
người đã từng thương tổn mạnh đến Linh Linh, cô hi vọng Linh Linh có thể quên đi quá khứ, tìm một người thật tốt.
“Cậu tin cũng
được, không tin cũng chẳng sao, dù sao mình cùng hắn một chút quan hệ
cũng không có.” Triệu Linh Linh không chút để ý tới loại phản ứng mà cô
nói vừa rồi, mặc dù Mạn Mạn ngây ngốc, nhưng cũng có lúc vô cùng thông
minh, có câu nói: càng giải thích chính là càng che giấu. Cô không nói
thì tốt hơn.
“Linh Linh biết không, mình chỉ hy vọng cậu có thể hạnh phúc.” Mạn Mạn đỏ mắt nói, nhiều năm nay cô đã sớm đem Linh
Linh trở thành người thân, cô hi vọng Linh Linh có thể tìm được một
người để dựa vào cả kiếp này.
“Mình biết, cậu nghĩ gì mình
đều biết. 88 Đừng khóc, nếu không lát nữa anh ấy của cậu sẽ “chỉnh” mình đến thế nào đây.” Linh Linh cố đè nén xuống những giọt lệ bên khóe mắt.
“Cậu còn ăn nói khoa trương như vậy !?.”