Lần đầu gặp Trình Tuấn bên bờ biển, đúng là lần đầu tiên Tiểu Ngũ chạy ra rãnh biển lên bờ. Khi đó, thân thể hắn mẫn cảm, trong người khẩn gấp muốn một cái gì đó có thể làm cho hắn cởi bỏ dục vọng giống đực trong người, sau đó hắn nhìn thấy Trình Tuấn...
Trình Tuấn suy tư một chút, đột nhiên nghi hoặc hỏi, “Tôi gặp em là mấy ngày cuối của kỳ nghỉ hè, cuối tháng tám. Theo lý thuyết, khi đó kỳ động dục của cá heo đã qua, hẳn là sẽ không bụng đói ăn quàng. Hơn nữa nhìn em bộ dáng ấy hoàn toàn không giống như là không có sức chống cự, như thế nào lại bị tôi...”
Tuy rằng sự kiện năm đó cụ thể diễn biến như thế nào thì Trình Tuấn không nhớ rõ, nhưng từ một đoạn ngắn trong mộng phân tích ra thì phải là hắn mạnh mẽ ôm Tiểu Ngũ không sai đi. Đối mặt với một sinh vật dị tộc xa lạ, nếu không phải thân thể cực lực ham muốn không thể khống chế mới có khả năng không phản kháng chứ? Trong mộng Tiểu Ngũ rất chi là chủ động, gần như phóng đãng.
Tiểu Ngũ bị Trình Tuấn hỏi tới vấn đề sắc bén hỏi đến ngẩn ra, tiện đà dời tầm mắt, “Tôi không phải đã nói với anh rồi sao? Tôi là đặc biệt, không giống như cá heo thuần túy.”
“Bởi vì trên người còn chảy dòng máu của nhân ngư?” Nhớ rõ Tiểu Ngũ lúc trước nói cho Trình Tuấn biết Trình Hiểu Hải là do hắn sinh vẫn luôn cường điệu, hắn là đặc biệt, không giống cá heo bình thường.
Trình Tuấn chỉ cho rằng, cá heo có thể biến thành người nhất định là đặc biệt, nhưng không nghĩ tới hắn còn có gien nhân ngư. Có lẽ hắn vẫn luôn cường điệu “đặc biệt”, chính là điểm này đi.
Tiểu Ngũ trầm mặc hai giây gật gật đầu, “Phải. Nhân ngư cũng như con người, có thể tùy thời tùy chỗ giao phối, chỉ cần các nàng có hứng thú.”
Trình Tuấn nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của Tiểu Ngũ, “Nói cách khác, mùa xuân ở ngoài kỳ động dục, em cũng có thể không bị thời hạn ràng buộc, bất kì thời gian tùy thời sinh ra dục vọng?”
Tiểu Ngũ cúi đầu, lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, máy móc gật đầu hai cái.
Trình Tuấn nhìn đỉnh đầu Tiểu Ngũ, ánh mắt sâu thẳm nhìn không ra cảm xúc. Qua hơn nửa ngày, hắn mới nở nụ cười, “Thì ra là như vậy. Vậy, em bị người cá mang đi, tộc đàn cá heo không bảo hộ em sao?”
Đương nhiên là phải bảo vệ, cha Tiểu Ngũ chính là lãnh tụ của tộc đàn cá heo, hắn vừa ra sinh ra đã mang thân phận vương tử, toàn bộ tộc cá heo nhất mực tôn trọng hắn. Nhưng cá heo tính tình dịu ngoan, không thiện chém giết, cho dù có hiểu đánh trận, cũng không địch lại nhân ngư hung tàn giỏi chém giết, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn nhân ngư mang Tiểu Ngũ đi.
Cũng may nhân ngư đối với Tiểu Ngũ không có ý giết chóc.
“Rãnh biển là chỗ nào? Nghe tên có cảm giác rất thần bí.”
Tiểu Ngũ ngẩng đầu lên, thần sắc tự nhiên hơn một ít, “Là khe rãnh rất sâu, nơi nơi đều là rong rêu, trừ bỏ tôi cùng với nhóm sinh vật phù du, không có động vật nào khác.”
Trình Tuấn lắp bắp kinh hãi, “Nhân ngư vì sao muốn giam cầm em ở chỗ kia? Cha mẹ của em không phải là nhân ngư cùng cá heo sao? Em có một nửa gien nhân ngư, nhân ngư chẳng lẽ không niệm tình mẫu thân em là người trong tộc hay sao?”
Hỏi xong vấn đề này giây tiếp theo, Trình Tuấn liền âm thầm mắng mình một câu “Mình thật là ngốc”, nhân ngư cũng không phải là người, làm sao có thể sẽ nói tới máu thịt ruột rà.
Cho dù là người, người thân với nhau đôi khi cũng chẳng bận tâm đến thứ này, thật giống như hai chị em nhà họ Trang, bọn họ cũng là từ một mẹ mà ra chứ đâu nhưng chẳng phải cũng không niệm tình cảm chung nửa dòng máu sao.
Tiểu Ngũ nói, quan hệ giữa nhân ngư cùng cá heo kỳ thật chẳng thân thiết gì, hai bên có mâu thuẫn, tồn tại đã lâu. Tiểu Ngũ không phải là nhân ngư thuần túy, hắn là từ mẹ nhân ngư cùng với cha cá heo kết hợp thành, việc này đối với toàn bộ tộc đàn nhân ngư mà nói, không thể nghi ngờ gì chính là một loại phản bội. Nhân ngư hung tàn không giết hắn đã là sự nhân từ lớn lao, làm sao có thể đối xử tốt với hắn.
Về phần tại sao lại bị cầm tù trong rãnh biển, chuyện này dù sao đi nữa cũng không thể nói với người khác, nhất là nhân loại.
“Rãnh biển là thánh địa nhân ngư bảo hộ, là tín ngưỡng của các nàng, phải có một nhân ngư chuyên trách canh giữ, không cho phép những động vật khác tới gần, thẳng đến khi sinh mệnh của con nhân ngư này chấm dứt.”
Nói xong lời này, Tiểu Ngũ đột nhiên chột dạ, hắn đích xác không đủ lòng tin với Trình Tuấn, quả thật đối với người khác loài còn băn khoăn, cho nên hắn chỉ nói một nửa sự thật. Sinh vật ở trong biển luôn miệng nói nhân loại tham lam, nhất là nhân ngư, đương nhiên, cũng có cá heo, từ nhỏ mưa dầm thấm đất nên trong nhận thức của hắn, Trình Tuấn trước kia cũng là như thế.
Về sau khi tìm được Trình Tuấn cùng Trình Hiểu Hải, hắn từ từ thay đổi suy nghĩ, nhưng trong tiềm thức vẫn có điều cố kỵ. Bên trong rãnh biển có món đồ mà nhân ngư quyết lòng bảo vệ, đối với các nàng rất trọng yếu.
Tuy rằng nhân ngư hung tàn, nhưng trên người mình chảy chung dòng máu với các nàng, cùng một chủng tộc cho nên hắn cảm thấy bản thân mình có trách nhiệm bảo hộ nơi ấy.
Cho nên không nói, dù sao một ngày nào đó hắn cũng sẽ rời đi, việc này không nói cho hắn cũng không ảnh hưởng gì lớn.
Tiểu Ngũ nói ra khiến cho Trình Tuấn lại đổi mới nhận thức với người cá, “Giam lại cả đời, tương đương với bị nhốt tù chung thân, quả thực không có tình người mà.”
“Tình người?” Tiểu Ngũ cổ quái trừng Trình Tuấn, “Người cá cũng không phải là người, sao có tình người?”
Trình Tuấn: “...”
Sau khi hiểu rõ sự tình, Trình Tuấn đã hiểu được vì cái gì Tiểu Ngũ nói không thể vĩnh viễn lưu ở bên cạnh hắn, nếu là có người canh giữ ở rãnh biển, lại lặng lẽ trốn tới, bị phát hiện nhất định cũng bị bắt trở về, tiếp tục thay thế người cá đang canh giữ kia bảo vệ thứ gọi là thánh địa... Nói vậy, quả thật là không có khả năng ở mãi lại đất liền.
Trình Tuấn từ phía sau ôm lấy Tiểu Ngũ, “Vậy sau đó thì sao? Sau khi chúng ta chia tay, em lại trở lại đại dương sao?”
Tiểu Ngũ thả lỏng tựa vào trên người Trình Tuấn, nghiêng đầu tựa vào trước ngực hắn, quay lại ngày ấy: “Lúc ấy thì không, bởi vì mới vừa chạy ra ngoài, chưa quen ở đất liền, cho nên ngay gần đó chỗ mấy hòn đảo nhỏ ngây ngốc...”
Cá heo ở vịnh người cá không ít, Tiểu Ngũ ở trên đảo nhỏ ngây người một đoạn thời gian liền bị cá heo phát hiện, trưởng lão đem hắn đón về tộc đàn, để hắn xen lẫn trong đàn cá heo, không để cho hắn làm điện hạ vương tử nữa, không không đối đãi đặc biệt, nhân ngư không có cách nào từ trong một đàn cá heo nhận ra hắn. Nhưng mà, qua mấy tháng sau, hắn phát hiện bụng của mình mỗi một ngày càng phình lên, thẳng đến khi cảm giác ở trong bụng có cái gì động đậy, hắn mới ý thức tới hình như mình mang thai.
Bởi vì mang thai cho nên Tiểu Ngũ nhanh chóng bị nhân ngư phát hiện, một lần nữa dẫn hắn trở về. Giống đực cá heo sẽ mang thai, nhóm nhân ngư cũng biết xảy ra chuyện gì, cho nên không có khó khăn hắn. Đem hắn đuổi về rãnh biển, để một lão rùa biển chăm sóc hắn.
Rùa biển là một ông lão tốt bụng, không chỉ chiếu cố sinh hoạt Tiểu Ngũ, còn kể cho hắn nghe rất chuyện, lão rùa biển đi tới rất nhiều hải vực, học rộng biết nhiều, Tiểu Ngũ cũng rất thích nghe hắn kể lại những thứ ở nơi đó. Dần dà, một già một trẻ thu hep khoảng cách, Tiểu Ngũ cũng có thể mở rộng lòng mình kể ra chuyện của mình.
Khi rùa biển biết được thai nhi trong bụng Tiểu Ngũ là của một nhân loại, hắn tựa hồ dọa sợ. Tiểu Ngũ không rõ lí do, lão rùa biển nói cho Tiểu Ngũ, không được để lộ ra cho nhóm nhân ngư trong tộc đàn biết, ngàn vạn lần cũng không thể nói mình mang thai đứa con của con người. Hơn nữa, ấn tượng của hắn hiển nhiên đối với nhân loại cũng không tốt, nói cho Tiểu Ngũ con người tham lam như thế nào, đáng giận như thế nào, hòn đảo nước này hàng năm bắt giết bao nhiêu cá heo cùng cá voi... Nói đến nỗi, lúc mà Tiểu Ngũ nghe mấy cái chuyện này vô cùng hoảng sợ, nghĩ thầm, thật là may mắn hắn lên bờ lúc nào cũng biến thành người, bằng không nói không chừng cũng sẽ bị cái tên nam nhân say rượu kia giết chết đi.
Cũng không biết là mười tháng hay chín tháng sau thì Tiểu Ngũ trở dạ. Rùa biển trước tiên nói cho Tiểu Ngũ, nếu hắn trong trạng thái hình người cùng nhân loại giao phối, vậy hắn rất có thể sẽ sinh ra một đứa nhỏ loài người, cho nên phải đến khu nước cạn sinh sản, để ngừa ngừa nước quá sâu làm đứa nhỏ chết đuối. Cũng không biết lão rùa biển câu thông như thế nào,các nàng cư nhiên đáp ứng để cho Tiểu Ngũ tạm thời rời rãnh biển để sinh nở.
Tiểu Ngũ quả nhiên sinh ra một bé trai hình hài con người, sinh lúc lặn xuống nước, rùa biển đem đứa trẻ đưa đến trên bờ. Sau khi sinh con Tiểu Ngũ thể lực không tốt, không cách nào biến thành người để chăm sóc đứa nhỏ, rùa biển liền mang đứa nhỏ tìm Sửu Sửu.
Trình Tuấn kinh ngạc, “Hiểu Hải mới vừa sinh ra là đưa cho Sửu Sửu?”
“A, khi đó cũng chỉ có Sửu Sửu có thể biến thành bộ dáng người. May mắn có rùa biển gia gia, bằng không con sẽ bị nhân ngư giết.”
Trình Tuấn cả người run lên, cánh tay ôm Tiểu Ngũ căng thẳng, “Nguy hiểm như vậy.”
Tiểu Ngũ rũ mắt, lộ ra sự mệt mỏi, “Ừm, nhân ngư tinh khiết ý thức tương đối mạnh mẽ, tôi không thuần huyết, lại cùng với cả nhân loại, các nàng sẽ rất sinh khí. Là rùa biển gia gia đúng lúc đem đứa nhỏ rời đi, sau đó tìm cá heo mới sinh đưa cho các nàng nhìn, các nàng mới không biết sự tồn tại của con.”
Trình Tuấn hiểu rõ, “Cho nên lúc trước em nói sau khi thân thể khôi phục tự mình nuôi con nhưng không hiểu cách chăm sóc, đều là gạt tôi đúng không? Kỳ thật em chính là lo lắng cho sự an toàn của con mới nghĩ đem hắn đưa đến nhà bà ngoại, căn bản là em không có mang theo con.”
Tiểu Ngũ chột dạ tránh tầm mắt, “Tôi không biết sẽ ở bên cạnh anh bao lâu.”
Thôi đi, đây căn bản không phải là lúc so đo, hiện tại Trình Tuấn ngoại trừ cảm thấy may mắn chẳng còn nghĩ được gì hơn, may mắn có một lão rùa biển cơ trí mới có thể giữ được con cùng Tiểu Ngũ.
“Vậy sau đó thì sao?”
Về sau, đương nhiên là vẫn chưa từng nhìn thấy con, đem nó đưa đến nhà bà ngoại chính là Sửu Sửu, hắn dùng lực lượng của bản thân mình tụ một chút khí tức của nhóc lại, ngưng tụ thành một hạt châu nhỏ để lão rùa biển giao cho Tiểu Ngũ, để phòng ngừa tương lai không tìm thấy đứa nhỏ.
Sau khi sinh con được bốn tháng, Tiểu Ngũ dưới sự giúp đỡ của lão rùa biển lên bờ một lần, hắn lần theo khí tức của đứa nhỏ đi tới nhà bà ngoại Trình Tuấn, lại phát hiện trong nhà không có một bóng người.
Lần đó trở lại hải lý, Tiểu Ngũ cũng không lên bờ thêm nữa. Một lần chạy trốn đợt trước, nhóm nhân ngư lúc này rất cảnh giác. Vốn các nàng cũng không cần trông chừng ở gần rãnh biển làm gì, địa hình ở trong rãnh biển vốn rất phức tạp, hơn nữa rất sâu, đi vào được nhưng ra không được, chỉ có ít nhân ngư có tuổi có thể nhớ rõ đường đi.
Bất quá không nghĩ tới Tiểu Ngũ lại thông minh như vậy, chỉ một lần là nhớ kỹ, còn có thể men theo ký ức trốn tới. Cho nên nhóm các nàng bắt đầu thay phiên nhau trông coi chỗ cửa ra vào, phòng ngừa hắn lại chạy trốn.
Trình Tuấn nhíu mày, “Vậy em làm sao hô hấp a?”
Cá heo là động vật có vú, dựa vào phổi trao đổi hô hấp, trong thời gian dài không trồi lên mặt nước sẽ thiếu dưỡng mà chết.
Tiểu Ngũ ngồi thẳng, quay người lại trừng Trình Tuấn, “Nhân ngư có tai, ở đây này.” Ngón tay xẹt qua vị trí bên tai, “Trong rãnh biển tôi cũng chỉ có thể biến thành hình dạng như các nàng, mình người đuôi cá heo, đóng phổi, dùng tai hô hấp.”
Trình Tuấn ngạc nhiên không thôi, hắn tưởng tượng một chút tới hình ảnh Tiểu Ngũ ở trong nước không ngừng há mồm ngậm miệng, tuy rằng trông rất buồn cười nhưng hắn cười không nổi, chỉ thấy nhói nhói, “Vậy về sau em làm sao chạy ra?”
Tiểu Ngũ tựa hồ hơi có chút mệt mỏi, nằm xuống đầu tựa trên đùi Trình Tuấn, “Tôi ở trong rãnh biển tìm được một lối đi khác, rất nhỏ hẹp chỉ là một khe hở, tôi mất thật lâu mới chọc thủng lổ hổng kia.”
Trình Tuấn trìu mến vuốt tóc của hắn, “Từ lúc nào thì bắt đầu đục?”
“Lần cuối cùng khi lên bờ không tìm được con,sau khi trở lại thì bắt đầu, đến khi cơ thể của tôi miễn cưỡng có thể lọt qua chỗ kia thì tôi bỏ chạy.”
Nói cách khác, Tiểu Ngũ gần sáu năm trời mới đục xong.
Trình Tuấn đau lòng không thôi, chưa bao giờ có cảm thấy mình vô dụng như vậy, ở thời điểm khi Tiểu Ngũ một mình đau khổ giãy dụa, hắn lại đang tiêu dao ở trần gian, vì chuyện cha mẹ vứt bỏ hắn mà âm thầm hao tổn tinh thần. So với những chuyện mà Tiểu Ngũ phải đối mặt ở trong biển, chút thống khổ của hắn căn bản không đáng giá nhắc tới.
Trình Tuấn ôm lấy đầu Tiểu Ngũ, cúi đầu ở trên miệng hắn hôn hai cái, thở dài trìu mến mà nói: “Lưu lại đi Tiểu Ngũ, không cần trở lại ở trong biển. Nếu nhân ngư lên bờ tới tìm em, tôi sẽ bảo vệ em.”
Tiểu Ngũ ngẩn người, nở nụ cười, “Cái này không có khả năng đi.”