Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 235: Chương 235: Á, trả con cho tôi




“Đã chết sao?”

Cô nằm thẳng trên giường, đầu óc hỗn loạn, gương mặt trắng bệch, đôi môi khô nứt, khàn giọng nói: “Cái gì đã chết.”

“Con của cô đã chết.”

“Lực va chạm của tai nạn quá mạnh, cô mất máu quá nhiều, mổ bụng ra thai đã chết.”

Đại não của cô như ngừng lại, không thể suy nghĩ.

“Tối qua trời mưa to, sao một phụ nữ có thai như cô có thể lái xe ra ngoài, còn đi với tốc độ nhanh như vậy, cô làm như vậy là không chịu trách nhiệm với an toàn tính mạng của mình, cũng là không chịu trách nhiệm đối với người khác.”

“Đứa bé trong bụng cô đã hơn chín tháng, lúc chúng tôi phẫu thuật ra, gương mặt hai đứa bé đều đã tím xanh, tim đã ngừng đập, thật đáng tiếc.

Bên tai không ngừng lặp lại những lời giải thích của bác sĩ, nhưng cô không nghe hiểu chữ nào, vô tri vô giác, đôi mắt trống rỗng vô thần, im lặng nhìn bác sĩ trên đỉnh đầu, ông ta vẫn đang nói, cái miệng của ông ta không ngừng đóng mở… “Thi thể của hai đứa bé đang ở nhà xác, chúng tôi đã cố hết sức, thật sự không giữ được.”

Cô không khống chế nổi hét to: “Các người gạt tôi! Các người đều đang hợp mưu lại lừa tôi!”

Trái tim cô giống như bị một bàn tay bóp chặt, loại cảm giác này còn khó chịu hơn là chết.

“Không có khả năng, không có khả năng.”

Môi của cô trở nên trắng bệch, không ngừng lẩm bẩm, tim đập cuồng loạn hơn, đè nén phần hoảng sợ ở trong lòng, loại cảm giác sợ hãi này xâm nhập vào trong linh hồn của cô, khiến toàn thân cô lạnh lễo.

“Con em đá em một cái, đây là máy thai, bác sĩ nói bọn chúng có vẻ hoạt bát.”

“Quách Cao Minh, anh phải đi học thay tã pha sữa cho con thế nào, anh đều sắp thành cha.”

“Ông cụ hoãn đại thọ tám mươi tuổi, muốn đợi tháng sau cùng làm với tiệc đầy tháng của cậu chủ nhỏ… Đã lâu rồi nhà họ Quách không làm việc vui, tất cả mọi người đều rất chờ mong.”

Có rất nhiều âm thanh hỗn loạn, một đám mảnh nhỏ hóa thành cảnh tượng, chỉ trong nháy mắt tuôn vào trong đầu cô, đầu óc giống như nổ mạnh, những cảnh tượng này, những trí nhớ này không ngừng biến hóa rất nhanh, sụp đổ.

“Đứa bé trong bụng cô đã chết.”

“Chúng tôi đã cố gắng, nhưng không giữ được.”

Gương mặt cô trắng bệch như tờ giấy, tinh thần gần như suy sụp, thần chí không rõ rống to: “Các người gạt tôi! Các người giấu con tôi đi đâu rồi, trả con lại cho tôi, trả lại cho tôi.”

“Trả con lại cho tôi.”

Cô vùng vẫy giống như điên rồi, rút kim truyền trên tay ra, nhào tới bác sĩ y tá bên cạnh, móng tay nắm chặt cánh tay bọn họ, nắm thật chặt tuyệt vọng gào thét.

“Nhanh, nhanh khống chế cô ấy”

“Tinh thần của cô ấy rất không ổn định, tăng lượng thuốc ngủ lên, nhanh khiến cô ấy bình tĩnh lại, đại não không chịu nổi sẽ điên mất.

Trong phòng bệnh bắt đầu bận rộn, đèn chân không trên đỉnh đầu chiếu ánh sáng xuống.

Bác sĩ y tá tiến lên cầm bốn mảnh vải trắng, trói chân tay cô vào khung sắt giường bệnh, thuốc ngủ được tiêm vào động mạch của cô.

Gương mặt cô tái nhợt, cơ thể vẫn vùng vẫy như cũ, đôi mắt trợn to nhìn bọn họ: “Buông, buông ra!“ Từng tiếng khàn khàn tuyệt vọng vang lên.

“Vì sao các người muốn gạt tôi… Tôi đã đặt tên cho bọn chúng, còn chuẩn bị quần áo cho bọn trẻ rồi, tôi đã chuẩn bị tốt làm mẹ.”

Đôi mắt cô tràn ngập nước mắt, giọng nói run run.

Cuối cùng giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, đôi mắt cũng dần nhắm lại.

Ý thức mơ hồ, cô mệt muốn chết.

Bên tai mơ hồ có giọng nói: “Bên cục giao thông mới truyền tin tới, chiếc xe Porsche màu trắng mà người phụ nữ có thai này lái tối đó, chủ xe đăng ký không phải là cô ấy, chủ xe ban đầu nói xe bị trộm.”

“Trên người cô ấy cũng không có di động, không có ví tiền chứng minh thư, chi phí phẫu thuật còn chưa có ai trả, có cần dừng thuốc.”

“Chỗ nhà xác một ngày cũng mất mấy trăm nghìn, hai thi thể kia nên xử lý thế nào đây?”

Lúc cô nghe thấy hai chữ “thi thể”

trái tim giống như bị người ta cứa một da chảy máu, ngực đau đớn như tê tâm liệt phế, đau đớn tận xương tủy.

Cuối cùng Kiều Bích Ngọc không nghe thấy được âm thanh, thuốc bắt đầu có tác dụng, khiến cô rơi vào trong hôn mê sâu, tạm thời quên mất đau đớn trên người, cô chỉ cảm thấy mọi chuyện giống như cơn ác mộng.

Cô mơ người nhà họ Kiều, mơ người mẹ và ông ngoại đã qua đời, mơ cánh cửa nhà họ Quách cao không chạm tới.

Những trí nhớ này rất lộn xộn, bắt đầu từ lúc cô gả vào nhà họ Quách, mỗi ngày đều giống như là mơ, rất không chân thực.

Cô nhớ tới một chuyện quan trọng, liều mạng chạy trốn trên hành lang nhà họ Quách, cô không ngừng tìm kiếm mỗi căn phòng mỗi góc, đột nhiên cô dừng lại, cô muốn tìm cái gì đều không nhớ rõ, muốn tìm cái gì đây? Nhà họ Quách biến thành một tòa mê cung rất lớn, bốn phía âm trầm tối đen, cô lo lắng kinh hoảng chạy về trước, xuyên qua từng cánh cửa, không ngừng la lên, nhưng không ai đáp lại cô, chỉ có tiếng vọng đáp lại.

Hắc ám giống như cắn nuốt cô, cô không nhìn thấy con đường phía trước, cô sợ hãi ngồi xổm trên đất, hai tay ôm đầu, sợ tới mức cơ thể phát run.

“Có người ở đây không, lại đây giúp tôi với.”

“Tôi không biết phải làm sao bây giờ”

“Tôi rất kiên cường, tôi đã dùng hết toàn lực, nhưng tôi không thể chạy ra được, tôi rất sợ hãi, có người hay không, cầu xin mọi người giúp tôi với.”

Cơ thể cô gầy yếu cuộn tròn trong góc, khiếp sợ run rẩy, lớn tiếng la lên cầu cứu.

Sau đó cô nghe thấy phía trước truyền tới âm thanh trẻ sơ sinh khóc nỉ non, đứa trẻ sơ sinh kia khóc rất to, đứa bé giống như rất sợ hãi và bất lực, nó khóc tới mức cổ họng đều đã khàn khàn, nhưng vẫn không ngừng khóc, giống như bị ném đi.

Tiếng đứa bé khóc khiến cô vô cùng đau lòng.

Cô lấy lại bình tĩnh, chống lên vách tường chậm rãi đứng thẳng người, không biết lấy đâu ra dũng khí, cô sờ soạng bước từng bước đi về phía trẻ sơ sinh khóc.

Đi tới đi lui, con đường phía trước cũng dần sáng lên, cô phát hiện mình đứng ở trước phòng làm việc tầng hai biệt thự Uyển Như của nhà họ Quách.

Cô ngớ ra một lúc, vươn tay vặn tay nắm cửa.

Nhưng cô phát hiện cửa bị khóa, cô càng thêm lo âu, dùng sức lực mạnh hơn để vặn ra, nhưng vẫn không mở được.

Tiếng trẻ sơ sinh khóc dần yếu đi, cuối cùng im lặng lại, yên tĩnh tới mức đáng sợ.

Kiều Bích Ngọc rất sốt ruột, cô vươn tay liều mạng gõ cửa, la to: “Mở cửa, mở cửa ra nhanh!”

Giống như trong lòng có tâm nguyện gì đó, cô rất cố chấp, rất kinh hoàng.

Không ngăn chặn được khủng hoảng trong lòng, nước mắt cô không ngừng chảy ra.

Mà đúng lúc này, cửa phòng cạch một tiếng được mở ra từ bên trong.

Cô kinh ngạc nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt, kinh ngạc mất nửa giây, cả người cô nhào về phía đối phương, ôm chặt lấy anh, làm càn khóc lớn, khóc tới mức chưa bao giờ ấm ức khó chịu như vậy.

“Quách Cao Minh, anh đi đâu thế, em vẫn luôn tìm anh, vì sao anh phải trốn?”

“Quách Cao Minh, bọn họ nói đứa bé đã chết, đứa bé đã chết.”

Trong phòng chăm sóc đặc biệt yên tĩnh lại, mà người phụ nữ nằm trên giường bệnh đã ngủ say, khóe mắt không ngừng có nước mắt trào ra, ướt hơn nửa gối đầu màu trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.