Kiều Bích Ngọc không ngờ rằng người đầu tiên tìm được cô lại là anh.
Cô vẫn co người thành một cục rồi núp trong hang động hình chữ U dưới cầu thang trượt, khẽ ngẩng đầu lên. Bên ngoài ánh đèn đường mờ nhạt, bỗng nhiên có một bóng dáng đàn ông xuất hiện trong tầm mắt hơi mông lung hư ảo của cô... Quách Cao Minh.
Cô nhìn gương mặt lạnh lùng nhưng đầy quen thuộc của anh, hốc mắt bỗng nhiên phiếm hồng, có hơi ướt át.
Cô có rất nhiều lời muốn nói với anh nhưng lời nói đều nghẹn ở cổ họng, cuối cùng chỉ có thể im lặng nhìn chằm chằm anh giống như anh chỉ là một ảo ảnh, cô gọi anh thì anh sẽ biến mất ngay lập tức như trong mộng vậy.
“Cô còn muốn trốn trong đó bao lâu nữa?” Mà người đàn ông ở bên ngoài dường như đã không còn kiên nhẫn nữa, lên tiếng hỏi cô.
Thấy cô vẫn ngồi yên không lên tiếng, ánh mắt anh hơi nhíu lại, vẻ mặt không vui.
“Ra ngoài!” Vẫn là tiếng nói trầm thấp đầy
sức hút, lạnh băng, mạnh mẽ.
Nhưng mà cô vẫn không có hành động nào, cuối cùng Quách Cao Minh hơi sầm mặt xuống. Anh cong người xuống, duỗi tay ra, không chút dịu dàng nào giữ chặt tay của cô, dùng sức kéo
cô ra ngoài.
Kiều Bích Ngọc kinh ngạc, cô vẫn chưa lấy lại tỉnh thần mà lại bị túm như vậy, cả người nhào về phía trước, cái đầu của cô không vững nên
đập mạnh lên trên vách cầu trượt.
Có vẻ như anh không muốn chạm vào cô nhiều hơn một giây nào, sau khi kéo cô ra thì lập tức thả tay, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống. Lúc này trông cô vô cùng chật vật, tóc tai rối bù nửa ngồi nửa quỳ trước mặt anh.
“Muốn dùng cảnh ngộ của mình để đổi lấy sự đồng tình của người khác, vậy thì cô phải xem thử mình có năng lực và vốn liếng đó không, nếu không thì càng nhìn càng thấy cô ngu ngốc hơn
thôi!” Ánh mắt anh đầy sắc bén, vừa mở miệng đã tuôn ra lời khinh miệt và ngạo mạn.
Ở trong mắt anh, cô bây giờ không đáng một đồng.
Kiều Bích Ngọc giống như không nghe thấy, đôi tay cô chống lên lớp cát dơ bẩn, đầu luôn cúi thấp, mái tóc dài che đi vẻ mặt tái nhợt, từ từ tự mình ngồi dậy.
Tay phải đỡ thanh ngang của cầu trượt, nhưng có lẽ vì cô đang trốn trong hang động hình chữ U quá lâu, hai chân có hơi tê rần mà mắt cá chân còn truyền đến một cảm giác đau đớn.
Cố hết sức đứng dậy, chân phải hơi khụy xuống, trong lúc cô cho rằng mình sẽ chật vật
ngã nhào xuống đất.
Quách Cao Minh bước lên một bước, đỡ lấy
“Sao chân đau mà không nói, cô câm sao?” Lòng ngực anh không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, tay anh dùng sức bấu lên bả vai cô. Cô rất
gầy, gây đến mức trơ cả khung xương ra.
Những lời này, giống như đã từng khắc sâu vào trong lòng.
Kiều Bích Ngọc vẫn luôn cúi đầu, cô cảm giác hốc mắt của mình có nước mắt muốn chảy ra tới, rõ ràng cô không thích khóc mà, vì sao mỗi lần gặp anh cô đều vô dụng như vậy.
Có lẽ là mãi thấy cô không nói gì, sắc mặt Quách Cao Minh trở nên khó coi: “Cô là thân tàn mà chí không tàn hả, vẫn muốn nhân cơ hội lấy thêm nhiều phí phụng dưỡng sau ly hôn sao?” Lời nói này đầy vô tình, thẳng thừng trào phúng cô..
Nếu là trước đây, nhất định cô sẽ ngẩng đầu lên phản bác lại, không thèm phí phụng dưỡng của anh.
Nhưng bây giờ cô lại im lặng, cô không muốn ly hôn.
Không muốn nói đến những chuyện liên quan đến ly hôn, trước kia anh đã từng nói bọn họ sẽ không ly hôn.
Anh đã quên. Gió đêm đầu mùa đông, rét lạnh tận xương.
Nhất là ở nơi hoang vắng này, tĩnh lặng không có một chút tiếng người, ánh đèn đường yếu ớt mờ nhạt lúc sáng lúc tối.
Quách Cao Minh hoàn toàn không có nhẫn nại, không nói hai lời, một tay chắn ngang người cô rồi bế lên, bước nhanh đến chiếc xe Ferrari màu đen ngừng ở ven đường.
Trong khoảnh khắc Kiều Bích Ngọc bị anh bế lên, cả người kinh hoàng cố vùng vẫy tránh thoát theo bản năng nhưng đổi lại là vẻ mặt anh càng thêm khó coi, càng dùng sức ghì chặt cô, mang theo ý trừng phạt.
Quách Cao Minh nhét cô vào ghế phụ, tâm trạng không tốt dồn hết sức lực đóng sầm cửa xe lại, gây ra tiếng động rất lớn làm cho cô sợ đến cứng đờ người, cũng không dám lộn xộn nữa.
Sau đó anh mới vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, nhanh chóng khởi động xe, giẫm chân ga rồi tức tốc lái xe rời khỏi nơi quỷ quái này!
“Đúng là cô sẽ tìm một nơi nào đó để trốn.”
Giọng nói anh đầy u ám, ngón tay thon dài xoay vô lăng, rất nhanh đã lên đường cao tốc, trở về nội thành.
Phản ứng của Kiều Bích Ngọc có hơi chậm, điều làm cô không ngờ được là anh không mang
theo tài xế, lại tự mình lái xe.
Suy nghĩ của cô hơi hỗn loạn, đến khi có thể
nhìn thấy rõ, thế mà lại nhìn thấy tòa nhà có kiến trúc màu trắng quen thuộc. Cô rất chống cự, lớn giọng nói: “Em không cần đi bệnh viện.”
“Để em xuống xe đi, em không cần đến bệnh viện!” Cô rất ghét bệnh viện, ghét cái nơi đầy mùi thuốc khử trùng ấy, cũng ghét nhưng tiếng còi xe cứu thương ầm ï.
Những hồi ức đáng sợ đó ùa về, máu đỏ sẫm, phòng phẫu thuật bị đóng kín… Những hình ảnh đó ngập tràn khắp trí óc cô, cô không ngừng giãy giụa và lẩm bẩm: “Em không cần đi bệnh viện, em không cần đi bệnh viện…
Quách Cao Minh không nghe theo lời cô, dừng thẳng xe trước cửa khu cấp cứu. Anh xuống xe rồi vòng sang bên cạnh mở cửa ra, động tác không kiên nhẫn và đầy thô bạo túm lấy cô, kéo cô vào trong phòng cấp cứu.
Phòng cấp cứu hai mươi bốn giờ đều luôn có bác sĩ túc trực, không khí trong bệnh viện đầy mùi thuốc khử trùng và thuốc nước, đèn dây tóc trên trần nhà sáng đến chói mắt, còn có những người bệnh yếu ớt ngồi trên ghế.
Kiều Bích Ngọc thật sự sợ nơi này, cô dùng một bàn tay khác cố hết sức gỡ ngón tay của anh ra. Vẻ mặt cô trắng bệch, đến cả giọng nói cũng đây run rẩy.
“Đừng bắt em tới đây, đừng bắt em tới đây mà ”
Bác sĩ và y tá xung quanh, còn cả người bệnh đều bắt đầu quay lại nhìn cô. Thế nhưng chỉ nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của người đàn ông, anh bế cô rồi đặt mạnh lên một chiếc giường trống, sau đó anh cúi người,trực tiếp dùng cơ thể đè lên người cô.
“Như vậy mới không náo loạn phải không!” Ánh mắt anh đầy sắc bén, giọng điệu lộ ra tức giận.
Kiều Bích Ngọc ngây người, cô bị hành động của anh dọa sợ.
Thân hình hùng hậu đầy nam tính kề sát người cô, đè thẳng trên người cô. Khoảng cách cả hai người gần sát nhau, gần đến mức cô có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim đập đầy mạnh mẽ của anh.