Buổi sáng trời quang mây tạnh, tới giữa trưa một mảng mây đen lại cuồn cuộn kéo tới, mưa to bắt đầu đổ xuống.
Vì nghe nói chiều nay sẽ có bạn bè tới đây ăn tối, Châu Mỹ Duy vội vàng ra ngoài, muốn mua thêm nguyên liệu tươi để nấu ăn Kết quả là bị cơn mưa to bất ngờ này xối tới ướt sũng, Cô vừa từ siêu thị lớn bước ra, tay xách một cái túi to, trên người mặc một chiếc váy bầu màu hồng có hoạ tiết hoa anh đào, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản. Vì mang thai nên cô không dám trang điểm. Hiện tại váy cô ướt đắm, mặt dính đầy nước, nước ở tóc còn nhỏ giọt xuống. ngôn tình tổng tài
Giống như tất cả những người qua đường bất hạnh, cô vội vàng quay lại siêu thị lớn tránh mưa.
Nhìn cơn mưa nặng nề đổ xuống trước mặt, bọt nước bắn tung toé, gió thổi tới khiến cô rùng mình Châu Mỹ Duy đặt hai túi nguyên liệu lớn vừa mua xuống bên cạnh chân, tranh thủ thời gian cầm điện thoại lên muốn gọi taxi về, cô sợ bị cảm lạnh, cô luôn nhớ kỹ mình bây giờ là phụ nữ có thai, phải bảo vệ Bảo Bảo khoẻ mạnh.
Đúng lúc này, một chiếc BMW màu xanh đậm lấy tốc độ cực nhanh hướng bên này chạy tới, nước bấn dưới đất bắn lên tung toé, người đi đường phí trước tức giận chửi ầm lên: “ Mẹ kiếp! Có biết lái xe không vậy?”
Châu Mỹ Duy nghe thấy tiếng động sau lưng, lập tức quay người lại ‘Vẻ mặt cô ngạc nhiên, nhận ra chiếc xe quan thuộc kia, trong lúc cô đang bàng hoàng, chiếc xe đã vững vàng dừng lại trước mặt cô.
Cửa kính xe quay xuống, Bùi Hưng Nam sắc mặt khó coi nhìn cô, giọng nói tràn đầy tức gi Em ở đây có chuyện gì vậy!” *… Trời mưa lớn như vậy còn chạy ra ngoài”
Nhìn thấy cô bị xối tới ướt sũng người, Bùi Hưng Nam ngực tràn đầy lửa giận, không nhịn được mắng Châu Mỹ Duy không kịp phản ứng, không nghĩ tới lại đột nhiên gặp anh, càng không nghĩ tới còn chưa hiểu gì đã bị anh mắng một trận, trong lòng nhất thời cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Nhìn thấy vẻ mặt này của cô, Bùi Hưng Nam thoáng cái liền hối hận.
Hận chính mình vừa rồi nhất thời xúc động, vì anh lái xe ngang qua, tựa như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, liền quay đầu xe lái tới. Càng nhìn càng thấy giống cô, xe nhanh chóng tăng tốc, thật sự đúng là cô. Với một túi nguyên liệu lớn như vậy, anh lập tức nhớ ra, nhất định là cô vội vàng mua nguyên liệu nấu ăn cho mấy người bọn họ.
Đáng giận! Anh sớm nên biết, Kiều Bích Ngọc làm sao có thể chăm sóc cho người khác được, cho dù hai người bọn họ ở chung một chỗ, nhất định là Châu Mỹ Duy phải chăm sóc cho cuộc sống hằng ngày của cô ấy.
Lục Khánh Nam nói không sai, Kiều Bích Ngọc lại bắt Châu Mỹ Duy phục vụ Bùi Hưng Nam càng nghĩ càng tức giận, nhìn chăm chăm vào hai túi nguyên liệu to dưới chân cô, hừ một tiếng: “ Em là đồ ngốc à?” Giống như trước kia, anh luôn mắng cô như vậy.
Trước kia Châu Mỹ Duy cảm thấy nghe anh nói từ “ đồ ngốc “ như một loại vui vẻ giữa vợ chồng bọn họ, nhưng bây giờ cô cảm thấy rất ủy khuất, sau đó liền nhớ tới ngày đó Quan Liên nói cô quá ngu xuẩn.
“ Đúng, đúng vậy, tôi đúng là đồ ngốc. Là người phụ nữ ngu xuẩn như vậy mới có thể lấy anh, chen chân vào đoạn tình cảm giữa hai người.
Tôi không biết tự lượng sức mình, trèo quá cao, đúng chứ?” Châu Mỹ Duy cả người ướt đấm, có chút chật vật, khuôn mặt nhỏ nhấn kéo căng, lòng đầy căm phẫn mà phản bác.
Đáy mắt cô ngấn lệ, bộ dáng lại bướng bỉnh mà quật cường khiến người ta thương xót Bùi Hưng Nam nhìn cô, lòng nghẹn lại, bắt đầu hận chính mình không nên nói chuyện với cô như vậy, Anh không có ý đó” Giọng anh có chút không được tự nhiên, tựa như muốn nói xin lỗi, dỗ dành cô.
“ Ý anh là, em biết Kiều Bích Ngọc rất kén ăn, em không cần chạy ra ngoài mua thức ăn chăm sóc cô ấy..” Châu Mỹ Duy vẻ mặt đề phòng nhìn anh, lập tức nói: “ Đây là tôi tự nguyện” “ Kiều Bích Ngọc đối xử với tôi rất tốt, anh đừng nói không tốt về cô ấy” Châu Mỹ Duy cảm thấy mặc dù cô không có bản lĩnh gì, nhưng cũng có thể bảo vệ tốt bạn mình.
Bùi Hưng Nam nhìn cô cảnh giác, bài xích chính mình, trong người rất khó chịu, cảm xúc rất phức tạp.
Trước đây anh đã luyện tập trong lòng không biết bao nhiêu lần, tự nhủ bản thân, lần nữa gặp Châu Mỹ Duy phải nói chuyện với cô thật tốt, không thể giống lúc trước vừa mở miệng liền bắt nạt cô.
Nhưng anh đã thành thói quen, thật sự hận chính mình lời nói âm độc, luôn làm tổn thương người thân thiết bên cạnh.
“ Lên xe” Bùi Hưng Nam nhẹ giọng nói.
Châu Mỹ Duy lùi về sau một bước,nhỏ giọng nói: “ Không cần. Tôi vừa gọi taxi, xe rất nhanh sẽ tới” Bùi Hưng Nam thề anh rất muốn nói chuyện thật tốt với cô, thế nhưng cô gái này lại học thói xấu, rõ ràng bị xối tới cả người ướt đắm, còn dám từ chối anh.
Anh cao giọng cảnh cáo: “ Đừng ép anh xuống xe bắt em lên” “Tôi nói là không cần.” Vẻ mặt Châu Mỹ Duy có chút do dự, cô sợ bọn họ cãi nhau ở nơi công cộng sẽ bị người khác vây xem, da mặt cô mỏng, sợ nhất là bị người khác xem là trò hề.
Thế nhưng Bùi Hưng Nam lại hiểu rõ nhược điểm này của cô, anh cố tình lớn tiếng: “ Cô nợ tiền tôi, nếu hôm nay không trả lại, tôi sẽ đến nhà cô quậy phá”
Vẻ mặt Châu Mỹ Duy nhất thời bối rối: ” Tôi nợ anh tiền bao giờ?” Bùi Hưng Nam càng hùng hổ lý lẽ: “ Bây giờ không nhận sao? Trong nhà tôi giấy nợ có chữ ký của cô rành rành. Nếu không đi theo tôi, tôi sẽ mang cô tới đồn cảnh sát”
Những người xung quanh đang đứng dưới mái hiên siêu thị trú mưa, trời mưa rất lớn, mọi người đều ngán ngẩm, nghe được tiếng cãi nhau của bọn họ bên này, dường như họ nhắc tới một số tiền nợ cùng cục cảnh sát, liền hóng chuyện Rất nhiều ánh mắt liều mạng hướng về bọn họ bên này, Châu Mỹ Duy gấp đến mặt đỏ rần “Không, không phải…”
“Anh lại làm thế, lần nào cũng khiến tôi khó xử” Châu Mỹ Duy tức giận đến không có cách nào, mở cửa ghế sau bỏ hai túi đồ ăn lớn vào, sau đó vội vàng lên xe, đóng sầm cửa lại, ủ rũ than thở, Bùi Hưng Nam còn kiên nhẫn hỏi cô: “Ngồi xong rồi?” Châu Mỹ Duy liền nghiêm mặt, không muốn cùng anh nói chuyện.
Bùi Hưng Nam khởi động xe, hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với những lời bàn tán bên ngoài. Đúng vậy, từ khi quen nhau đến nay, lần nào anh cũng dùng cách này bắt nạt cô.
Anh cảm thấy thú vị, nhưng chưa bao giờ cân nhắc qua liệu cô có thực sự tức giận hay không “Anh định mang tôi đi đâu?” Ngồi vào trong xe, Châu Mỹ Duy mới từ từ.
phục hồi lại tinh thần, đột nhiên cảm thấy mình làm sai rồi, sao có thể ngồi vào xe của anh cơ chứ, hiện tại trong xe chỉ có hai người bọn họ, cảm giác rất câu nệ.
Bùi Hưng Nam cố gắng duy trì sự trấn định thường ngày, mắt nhìn thẳng con đường phía trước, giọng nói bình tĩnh: “Quần áo của em đều ướt hết rồi, em nói chúng ta còn đi đâu? Tất nhiên là về nhà thay quần áo trước, em muốn bị cảm sao?” “ Tôi, tôi không muốn về..” Châu Mỹ Duy có chút khẩn trương nói.
Tựa như đứa trẻ xa quê lâu ngày, gần quê hương lại rụt rè, sợ hãi đối mặt Kỳ thật cô chưa bao giờ là một người phụ nữ độc ác, dù có bị sỉ nhục cũng chỉ cần qua mấy ngày liền không sao. Cô không phải thực sự muốn rời khỏi căn nhà đó, chỉ là nhất thời không, biết nên đối mặt với nó thế nào, nên mới trốn tránh như đà điểu.
Niềm tin lớn nhất của Bùi Hưng Nam trong cuộc hôn nhân này là anh có thể khống chế tất cả mọi thứ, hoàn toàn hiểu rõ tính cách của Châu Mỹ.
Duy, biết rằng cô sẽ không rời bỏ mình Lần này Bùi Hưng Nam không ép cô, quay đầu xe, lái thẳng tới khu biệt thự cao cấp cô ở gần đây.
Không thể không nói, khu vực này thực sự tốt, không gian yên tính, quang cảnh cũng rất thanh lịch, tao nhã. Dịch vụ công cộng cũng rất tốt, rất thích hợp cho việc dưỡng thai.
Bùi Hưng Nam lái xe, trên đường đều cẩn thận xem xét, chú ý xung quanh, xem trên đường có vật gì nguy hiểm hay người nào không có đạo đức không. Không hiếu sao anh lại nghĩ tới cảnh, nếu về sau anh cùng Châu Mỹ Duy chuyển đến ở, còn có con của bọn họ, một nhà ba người, hẳn là tất ấm áp, tất hạnh phúc Đôi tay cầm vô lăng của anh hơi cứng lại, dường như chính anh cũng không ý thức được, từ sâu thẳm trái tim anh cũng khao khát một đứa trẻ ra đời.
Kiều Bích Ngọc đem toàn bộ quyền quản lý ngôi nhà này giao cho Châu Mỹ Duy, cô dự định sống ở đây vài năm, nên Bùi Hưng Nam lái xe vào nhìn cô, trong mắt còn có ý trách cứ.
Châu Mỹ Duy không chịu được bộ dạng này.
Trong đời cô sợ nhất là bị người khác trách cứ.
Không chờ cô kịp phản ứng, Bùi Hưng Nam đã lấy chìa khoá trong túi áo cô, mở cửa, quay đầu thúc dục cô: “Mau vào phòng thay quần áo đị” Châu Mỹ Duy sững sờ.
Cô rất ủ rũ, chính mình lại bị anh sai bảo.
Bùi Hưng Nam đem hai túi nguyên liệu lớn vào phòng bếp sắp xếp, Châu Mỹ Duy vội vàng vào phòng tắm nước nóng, thay một bộ quần áo mới. Ở trong phòng ngủ ảo não chính mình không nên mềm lòng để anh đưa về. Lát nữa Kiều Bích Ngọc tới khẳng định sẽ mảng cô không có chí khí.
Không biết có phải do tâm tình sa sút hay không, sau khi Châu Mỹ Duy tắm nước nóng xong, cảm thấy đầu óc rất nặng nề chân đi lại rất mơ màng Cô cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo, suy nghĩ nên đối mặt với Bùi Hưng Nam thế nào. Vừa bước ra khỏi phòng liền nghe được giọng nói từ phòng khách.
Bùi Hưng Nam đang ở phòng khách, tay cầm điện thoại di động, một giọng nói trẻ con phát ra từ facebook” “ Bố, trường học của con nói gần đây trời đều mưa, cho nên hoạt động của cha mẹ.
và con sẽ được chuyển vào trong nhà, không có hủy bỏ. Bố ngày mai nhớ phải tới đúng giờ nha!” Cậu nhóc Bùi Thanh Tùng đã học được cách gửi tin nhắn thoại trên điện thoại thông minh của mình Giọng nói ngây thơ, kích động của đứa trẻ vang vọng trong không gian, Châu Mỹ Duy và Bùi Hưng Nam nhìn nhau, nhất thời trãm mặc.
Về vấn đề đứa trẻ, cô không thể cùng nhà họ Bùi đạt chung ý kiến.
Bọn họ không muốn con của cô, cô có thể tự mình nuôi dưỡng.
Cho dù là ly hôn, cô cũng sẽ bảo vệ con của mình.
Châu Mỹ Duy cụp mất xuống, đáy mắt có chút ẩm ướt, không muốn để Bùi Hưng Nam nhìn.
thấy bộ dạng yếu đuổi của mình, cô chột dạ nhanh chóng nói một câu: “ Anh, anh nhanh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh” Cô rất muốn hùng hồ đuổi anh đi, nhưng lại nghẹn một bụng đầy ủy khuất. Cô không dữ dẫn, thanh âm mềm nhẹ mang theo tiếng nức nở như: là cầu xin anh đi mau.
Bùi Hưng Nam nghe thấy, trái tim khó chịu như bị bóp nghẹt lại.