“Bản đồ bị sai?” – Ngay khi mọi người còn đang ngẩn người thì giọng nói tức giận của Hầu Tử vang lên từ phía sau Làm sao bản đồ có thể sai được? Hẳn là tên khốn Rafael đó cố tình làm một bản đồ sai để chơi tất cả bọn họ!
“Hầu Tử, không phải anh dẫn đội đi thám hiểm con đường phía trước sao? Tại sao lại đến đây?” – Giọng của Bùi Hưng Nam làm Hầu Tử bình tĩnh lại.
Thật ra Hầu Tử cũng không nguyện đi theo những con thú này đi di cư nên mới muốn tìm Tang Ba cùng nhau lẻn đi đến hòn đảo thứ hai tìm mấy người Quách Cao Minh.
“Dẫn đội để Cá Mập làm rồi, cho anh ta bớt gây rối. Nếu bản đồ này sai thì mấy người Quách Cao Minh đi đến đâu rồi? Chúng ta có nên đuổi theo không?”
“Bọn họ đi dọc theo thượng nguồn sông, ngày đêm khởi hành chúng ta không sao đuổi kịp”
Hầu Tử Mặc kệ nói: “Bản đồ này bị sai. Phải có người thông báo cho bọn họ càng sớm càng tốt. Chắc chắc họ đang gặp rắc rối. Thà tôi đến muộn còn hơn không. Tình huống nguy hiểm như vậy tôi không thể ngồi yên, tôi phải đi tìm bọn họ”
Hầu Tử và Bùi Hưng Nam lại bắt đầu tranh cãi, Châu Mỹ Duy bước tới nhẹ nhàng thúc giục họ bình tĩnh.
Nữ tộc trưởng đột nhiên nói với giọng khàn khàn: “Có một con đường ngắn hơn”
Châu Mỹ Duy là người đầu tiên phản ứng ngạc nhiên hỏi: “Có thể đi đường tất?”
“Bản đồ ban đầu chính xác, nhưng những ngọn núi cao trước đây đã trở thành đồng bằng và biển đã trở thành núi cao”
“Con của chủ nhân hòn đảo đã đột nhập vào khu vực cấm bất chấp sự thuyết phục của trưởng lão, khiến các vị thần tức giận, và bây giờ các vị thần đang đến để trừng phạt chúng ta”
“Có thể đi bộ ở đây leo lên hai ngọn núi cao và băng qua một đầm lầy, khi nghe thấy tiếng thác nước, sau đó sẽ tìm được người muốn tìm”
Nữ tộc trưởng đã cho họ chỉ dẫn chính xác trên bản đồ này, biểu hiện của Hầu Tử và Bùi Hưng Nam có chút nghỉ ngờ muốn Châu Mỹ Duy hỏi thêm vài câu nhưng vào lúc này, mặt đất lại rung chuyển.
Túp lều tranh của tộc trưởng đột nhiên sụp đổ hoàn toàn, may mà tất cả đều hốt hoảng đứng ở cửa chạy ra ngoài, bụi mù mịt bốc lên, chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Châu Mỹ Duy kinh hãi mở to hai mắt cả người cứng đờ nhìn chắm chăm mặt đất cách đó không xa có một vết nứt mở ra, vết nứt đó tiếp tục kéo dài, càng ngày càng lớn.
Ngay lập tức, cô nghe thấy tiếng la hét sợ hãi của nhiều người hoang dã gần đó. Ngoài ra những âm thanh sự sụp đổ của những ngôi nhà và những cây lớn, lần lượt vang lên, mười phút sau, trận động đất dần dần lảng dịu.
Khi động đất dừng lại, tất cả mọi người đều im lặng, cảm nhận sâu sắc sức mạnh của thiên nhiên. Những người hoang dã lập tức kéo người nhà hoảng loạn bỏ chạy tán loạn.
Tang Ba trực tiếp cống mẹ già trên vai bằng cánh tay mặc cho bà ấy không đồng ý, anh ta vân quyết tâm đưa mẹ già cứng đầu của mình rời khỏi đây.
Nếu là trước đây, Tang Ba sẽ tôn trọng quyết định của mẹ và không can thiệp, nhưng sống với Kiều Bích Ngọc một thời gian và học được một số tính xấu, Samba không còn nghe lời như trước.
Hầu Tử nhìn thấy hướng chạy của Tang Ba chạy theo: “Chờ tôi, tôi cùng anh đi.”
Bùi Hưng Nam ngẩn ra mấy giây sau đó nhanh chóng đuổi theo Tang Ba cùng Hầu Tử hét lớn “Hầu Tử, anh thật sự rời đội sao?”
“Hẹn gặp lại sau” – Hầu Tử quay đầu gửi lại một nụ hôn gió.
Bùi Hưng Nam tức giận đến mức hét lên: “Các người rời đội mà không xin phép, làm sao tôi có thể giải thích với Cá Mập?”
“Cứ nói, lúc đi cùng tôi thì gặp phải vách đá, lỡ chân ngã xuống chết rồi. Đừng lo lắng, mặc dù Cá Mập đó không có não lắm nhưng khi nghe tôi chết chắc cũng buồn một lúc”
Hầu Tử cuối cùng vội quay đầu lại vẫy tay với Bùi Hưng Nam và những người khác: “Hãy nhớ chăm sóc lẫn nhau!”
Bùi Hưng Nam đã cạn kiệt sức lực và không thể bắt kịp nữa, họ nhìn nhau “Rốt cuộc Quách Cao Minh đã để lại đám người gì vậy?”
Bùi Hưng Nam nói xong cũng chỉ đành thở dài, nằm lấy tay Châu Mỹ Duy quay lại đoàn người.
Lúc này, Kiều Bích Ngọc và những người khác cuối cùng cũng vượt qua được cho đến rạng sáng, họ dọn một chiếc chảo và nấu một ít thứ dùng đơn giản, lấp đầy bụng rồi ngồi lo lắng về lộ trình của mình.
Vấn đề lớn nhất hiện nay là họ không biết mình đang ở đâu.
“Tấm bản đồ này có vấn đi Lúc đầu, mục tiêu của họ là lần theo bản đồ đến hòn đảo lớn thứ hai. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào mọi người đều bị lạc. Hầu hết mọi người đều đồng loạt nhìn Quách Cao Minh.
So với sự hỗn loạn như rắn mất đầu của nhóm người Bùi Hưng Nam thì bọn họ ở đây vô cùng đoàn kết. Vết thương của Quách Cao Minh do muỗi khổng lồ đêm qua không còn đau nữa và da toàn bộ cánh tay dường như vẫn còn để lại sẹo nhưng không có quá nhiều ảnh hưởng. Người bị cá chép cần bị thương chân cũng có thể đứng dậy và đi lại chậm rãi bằng gậy gõ.
Sự quyết tâm của mỗi người là vô cùng mạnh mẽ, không có gì là không thể vượt qua.