Mưa đã tạnh.
kiều Bích Ngọc ăn bánh mì do vợ chống nhà họ Mạc chuẩn bị cho bọn họ, sau đó nổi lời cảm ơn với đôi vợ chẳng nhiệt tình, bọn họ lập tức phải nhanh chóng trở về Bởi vì hôm nay là đêm 30, trong lòng mọi người đều muốn về nhà đoàn viên.
Kiều Bích Ngọc lén nhìn thoáng qua Quách Cao Minh, kế hoạch hôm trước của bọn họ vốn là về thành phố Bắc An đón năm mới với ông cụ Quách, không ngỡ gặp phải chuyện này, xem ra phải nhanh.
chồng trở về, tính cách của ông cụ không dễ phục vụ, Nhưng Kiều Bích Ngọc vừa định rời đi theo bọn họ, lại bị anh Mạc oi lạ: “Tôi thấy cô vẫn nên ở lại chỗ chúng tố thì hơn.”
“Tối hôm qua mưa to, khiển đất đá trôi xuống, chôn nhiều đồng tuộng nhà ngồi, bốn phía biến thành đống hoang tàn, đường núi khó đi.”
Hiểm khi Lục Khánh Nam cũng nghiêm túc mở miệng: “Kiểu Bích Ngọc vẫn nên ở lại đây di, hiện giờ ngọn núi cũng có khả năng sập xuống bất cứ lúc nào, nước sông còn chưa rút xuống hoàn toàn, đợi chúng ta trở về lại phái người đi đón cô ấy..”
Dù sao Kiểu Bích Ngọc mang thai, cơ thể yếu ớt không thích hợp quá một nhọc.
Mấy người im lặng đối diện một lát, cuối cùng ánh mắt đều nhìn về phía Quách Cao Minh.
Quách Cao Minh nhìn thoáng qua Kiểu Bích Ngọc, bổng nhiên bước tới bên cạnh cô, không nhiều lời, nắm lấy tay cô, mang theo cô đi thẳng ra ngoài cửa “Cô ấy đi cùng tôi”
Quách Cao Minh chỉ lạnh nhạt nói một câu.
Đám Lục Khánh Nam đưa mắt nhìn nhau, nhìn sườn mặt lạnh lùng “của Quách Cao Minh, biết anh đã quyết định chuyện gì sẽ không thay, đối “Vậy bây giờ chúng ta xuất phát, tối hôm qua thật sự cảm ơn hai người đã cho ở nhỡ một đêm”
Đám Lục Khánh Nam tần gẫu vài câu với vợ chỗng nhà họ Mạc, liền đuổi kịp bước chân anh.
“Cao Minh, tôi cảm thấy nên để Kiểu Bích Ngọc ở lại đây một tối thì hơn”
Đám Lục Khánh Nam đi trên đường núi gập ghếnh lấy lội này, có vẻ đi lại gian nan, còn phải cẩn thận chú ý tình hình ngọn núi ở bốn phía.
Quách Cao Minh nắm chặt lấy cổ tay cô, giống như không để ý tới lời Lục Khánh Nam nói, anh cảnh giác nhìn chẳm chẳm bổn phía, bước từng bước dẫn theo cô tiến lên, “Cô ấy đi cùng tôi”
Anh vẫn lặp lại những lời này.
Đôi mắt thâm thúy của Quách Cao Minh nhìn gương mặt của cô gái bên cạnh… Đặt cô ở bên người mới an tâm..
Kiểu Bích Ngọc không biết anh suy nghĩ gì, cổ tay bị anh nắm chặt hơi đau, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Tôi, thực ra tôi có thể’ tự mình đi…”. Đọc thêm nhiều truyện ở || TRU MTRUYEN.ne t ||
“Kiểu Bích Ngọc, cô nghĩ cũng đừng nghĩ!“ Quách Cao Minh trầm giọng, lập tức bác bỏ.
Vẻ mặt Kiểu Bích Ngọc buổn bực, cắn gì phải bày ra gương mặt như khối băng, ngay cả câu nói kể tiếp tôi còn chưa kịp nói nữa mà Đi khoảng nửa tiểng, phía trước xuất hiện một vũng nước rộng khoảng ba mét, vũng nước này vốn không tổn tại, chắc hẳn là do tối hôm qua mưa to, lượng lớn mưa xen lẫn bùn đất từ trên núi rơi xuống.
“Không sâu, gần 30 centimet, có thể đi qua… Đã có người dẫn đầu đi về trước.”
Kiểu Bích Ngọc nhìn cả đám người tự động đi qua vũng nước này, .đang chuẩn bị đuổi theo bọn họ.
Nhưng Quách Cao Minh đột nhiên xoay người, động tác lưu loát bế cô lên, cô hoảng sợ hét to một tiếng: “Ôi, anh làm gì thế?“ Quách Cao Minh thẩy cô giấy dụa cơ thể không an phận, anh buồn bực nhắc nhở một câu: “Trên chân cô có vết thương!”
‘Cô không dám lộn xộn nữa, bị Quách Cao Minh nhìn chăm chú, không hiểu sao đôi má cô ừng đỏ, thiếu chút nữa là cô quên mất tay chân mình có vết thương, thẩm nước sẽ nhiễm trùng.
Quách Cao Minh cao 1 mét 85, từ nhỏ đã luyện tập Muay Thái, cơ thể anh rất cường trắng, ôm cô đi qua vũng nước này, là chuyện rất nhẹ nhàng Nhưng Kiểu Bích Ngọc chú ý tới, tay Quách Cao Minh ôm mình rất chặt, mỗi một bước đi đều tất vững vàng, giống như có chút thật cẩn thận.
Người đàn ông này giống như làm bất cứ chuyện gì đều có thái độ nghiêm túc, đôi mắt cô nhìn chằm chằm anh, nói thật, bộ dạng canh chuyên chú nhìn rất tuần tú.
“Nhìn cái gì?”
Quách Cao Minh cúi đầu thấy cô có chút không yên lòng, tủy ý hỏi một câu.
Kiểu Bích Ngọc giống như làm việc gì đó trái với lương tâm, tức quay mặt đi: “Không có gì”
’ Nhưng mà ngay lúc cô quay đầu đi, đôi mắt Kiểu Bích Ngọc lập tức mở to, giống như rất khẩn trương, hai tay vươn về phía dưới người Quách Cao Minh.
“Kiểu Bích Ngọc, cô, cô làm gì thể…”
Một giây sau, gương mặt lạnh lùng của Quách Cao Minh chợt ngẩn ra, ngay cả bước chân cũng dừng lại, không dám tin nhìn người phụ nữ trong lòng đang vội vàng cởi dây lưng của anh.
Đám Lục Khánh Nam nghe thấy giọng nói tràn ngập hoảng hốt của Quách Cao Minh, vội vàng quay đầu lại nhìn, cả đám đều trợn tròn mắt, “Kiểu Bích Ngọc, cô đừng có mà quá đói khát…”
Lục Khánh Nam tức giận mắng cô, ở trước mặt công chúng, cởi .dây lưng của đàn ông, yêu nữ này cảng lúc càng to gan lớn mật rồi.
Quách Cao Minh giếng như bị cô đột nhiên chủ động làm cho kinh hãi, nhưng không ngăn cản cô.
Bốp Kiều Bích Ngọc không để ý tới biểu cảm khác thường của bọn họ, rút dây lưng bên hông Quách Cao Minh ra, không nói hai lời, ra sức.
đánh mạnh vào một cái cây to bên phải.
Lúc đám Quách Cao Minh nhìn thấy rõ ràng, lúc này mới chú ý tới trên rừng cây bọn họ đi qua có không ít rắn độc.
Vừa rồi có con rắn độc dài gần một mét, bị Kiểu Bích Ngọc dùng dây lưng quật trúng, hôn mê rơi xuống đất.
“Thả tôi xuống!”
Bọn họ đã đi qua vũng nước nông kia, Kiểu Bích Ngọc tránh thoát khỏi ngực anh, chạy chậm tới chỗ con rắn độc hôn mê, cầm lấy một tảng đá đập chết con rắn độc.
Thấy con rắn độc này chết hoàn toàn, lúc này cô mới chống nạnh, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Muốn cần tao à?”
Mà lúc này, đám đàn ông ở phía sau Kiểu Bích Ngọc đều trợn mắt há miệng, ngay cả Quách Cao Minh cũng hơi nhướng mày.
Phụ nữ bình thường đều rất sợ rắn, hơn nữa đây là rắn độc, nhưng cô lại… Lục Khánh Nam cười to ra tiếng trước tiên: “Kiều Bích Ngọc, cô nhanh chóng cời dây lưng của Cao Minh ra, anh dũng bảo vệ Cao.
Minh, thật đúng là nữ anh hùng“ “Cô không nhìn thấy trạng thải công kích của con rắn vừa rồi đâu, giống như muốn cắn chúng tôi vậy“ Kiểu Bích Ngọc thấy bọn họ đều đang chê cười mình, có chút thẹn quá hóa giận, tức giận hét lên với bọn họ: “Lục Khánh Nam, anh nói thêm câu nữa, xem tôi có đánh anh không?”
“Được rồi, vừa rồi mình còn lo lắng cho cô ấy làm gì, còn mạnh mẽ hơn cả chúng ta, ha ha… Cao Minh, cưới vợ phải cưới vợ hiển, người phụ nữ đáng yêu làm nững mới có thể yêu.
Kiều Bích Ngọc cô đừng quá bạo lực, cẩn thận Cao Minh ghét bỏ cô.”
Kiều Bích Ngọc bị anh ta trêu chọc, trên gương mặt tràn ngập.
xấu hồ.
Cô chỉ bảo vệ inh theo thỏi quen mà thôi, giả bộ nhu nhược gì đó cô không làm được, không ai có thể cho cô dựa vào, cô chỉ có thể.
kiên cường Bàn tay của Quách Cao Minh xoa đầu cô, cô lẩy lại tỉnh thần.
Kiểu Bích Ngọc ngẩng đầu, lại nhìn thẳng vào đôi mắt cười mà như không cười của anh, đây là lần đầu tiên cô thấy người đàn ông này cười “Kiểu Bích Ngọc, sau này cần nhờ cô bảo vệ tôi rồi:”
Tâm trạng ‘eủa Quách Cao Minh khá tốt, vậy mà trêu chọc cô.
Gương mặt Kiều Bích Ngọc đỏ bừng, chỉ thấy anh nắm lấy tay cô, tiếp tục tiến về phía trước.
Tuúy mưa bão tới khiển thôn này hoang tàn bừa b; bọn họ vừa nói vừa cười, trái lại bầu không khí rất vui vẻ.
, nhưng mấy “Quách Cao Minh, tôi hỏi anh một chuyện được không?”
Kiểu Bích Ngọc thấy tâm trạng của anh khá tốt, lập tức dán sát vào anh hỏi “Sau này tôi có thể đặt tên cho con của chúng ta được không?”
Cô kéo tay anh, có chút khẩn trương nhìn anh.
Khi Quách Cao Minh nghe thấy mấy chữ “con của chúng ta”
, thì hơi thất thần, anh rủ mắt nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo tràn ngập.
‘chờ mong của cô, bộ dạng này thật sự khiển người ta muốn cười.
Trong đôi mắt anh chứa một chút ý cười: “Có thể”
Kiểu Bích Ngọc nghe anh đồng ý, càng lúc càng kích động nắm lấy tay anh: “Vậy nếu là con trai, tôi muốn…”
“Cuối cùng di động của chủng ta cũng có tin hiệu rồi!”
Bống nhiên người ở phía trước kêu lên một tiếng, ngắt biểu cảm của mọi người đều rất sung sướng, bởi ¡ di động có tín hiệu thì có thể liên lạc với bên ngoài tới đón bọn họ, không cẩn đi .đường núi nữa rồi “Bùi Hưng Nam?”
Lục Khánh Nam đi phía trước nhanh chóng gọi điện thoại: “Hưng Nam, tôi nói với cậu này, bây giờ tôi và Cao Minh đang ở…”
Lục Khánh Nam đang chuẩn bị gửi địa chỉ, nhưng Bùi Hưng Nam ‘ở bên kia giống như đã sớm biết bọn họ đang ở trong thôn hoang vắng, vội vàng mở miệng: “Tôi biết, tôi đang tới đó đón các cậu…”
“Khánh Nam, đưa di động cho Cao Minh, tôi có một chuyện rất quan trọng muổn nói với anh ấy.”
Giọng nói của Bùi Hưng Nam rất kỳ lạ.
“Chuyện gì thế?”
Lục Khánh Nam nghe Bùi Hưng Nam đã phái người tới đón bọn họ, tâm trạng lập tức sung sướng hơn, quay đầu nhìn thoáng qua Quách Cao Minh và Kiểu Bích Ngọc.
Anh ta cười ha ha suy đoán: “Có phải là điều tra ra được ai bắt cóc Kiểu Bích Ngọc ở trong bệnh viện hay không? Tôi thấy đám người này sẽ không sống được lâu đâu, Cao Minh tuyệt đổi không tha cho bọn họ.
“Không phải chuyện đó, một chuyện khác… Lục Khánh Nam, lập.
tức đưa di động cho Cao Minh, tất quan trọng!”
Bùi Hưng Nam ở đầu bên kia điện thoại giống như rất vội, vội vàng thúc giục.
Lục Khánh Nam nghe giọng điệu của anh ta, không khỏi nhíu mày.
lại, chuyện gì quan trọng hơn chuyện của Kiểu Bích Ngọc? Nhưng Lục Khánh Nam không dám chậm trễ, chạy chậm trở lại, nhét di động vào trong tay Quách Cao Minh.
“Hưng Nam, cậu ấy nói có chuyện quan trọng…”
Đám Quách Cao Minh biết Bùi Hưng Nam đã phái người tới đón bọn họ, đều dừng lại nghỉ ngơi.
Nhận di động trong tay Lục Khánh Nam, biểu cảm của Quách, ‘Cao Minh lạnh lùng: “Chuyện gỉ Anh không quá để ý chuyện quan trọng mà Bùi Hưng Nam nói Bùi Hưng Nam vừa nghe thấy giọng Quách Cao Minh, trái lại rất sốt ruột.
Vội vàng mở miệng: “Cao Minh, khi tôi thấy.
cô ẩy quả thực là rất hoảng sợ, tôi cũng không rõ lắm… Cô ta tự mình tới đây, tôi không khuyên được…“ Bùi Hưng Nam giống như bị chuyện gì đó kích thích, ngay cả nói chuyện cũng hơi ối loạn.
Quách Cao Minh đang định bảo anh ta tỉnh táo nhưng đúng lúc này, có một chiếc phi cơ trực thăng bay tới, âm thanh của trực thăng khiến anh càng không thể nghe rõ lời Bùi Hưng Nam Phi cơ trực thăng nhanh chóng hạ xuống cách bọn họ không xa.
Đảm Quách Cao Minh biết Bùi Hưng Nam phái người tối đón bọn họ, nhưng một giây sau, bọn họ đều rất kinh ngạo, phi cơ trực thăng vừa hạ xuống, một người phụ nữ ở bên trong trực thăng vội vàng đi ra, vẻ mặt lo lắng chạy về bên này… Lúe Quách Cao Minh thấy rõ gương mặt quen thuộc k , vẻ mặt anh không chỉ giật mình, tẩm mắt của anh cảng lúc càng nóng bỏng, thậm chí hoài nghỉ mình xuất hiện ảo giác hay không.
“Cao Minh!”
Giọng nối trong trẻo yêu kiểu ngọt ngào, kích động kêu to.
Người phụ nữ nhỏ gầy này nhào vào trong lòng Quách Cao Minh, ôm chặt lấy anh: “Anh có biết em lo lắng cho anh cỡ nào không, Hưng Nam bảo em ở bệnh viện đợi anh, nhưng em không thể đợi được, em..”
Giọng nói của cô ta kích động nghẹn ngào, khóe mắt .đều có nước mt chảy ra.
‘Gương mặt cô ta dán sát vào ngực anh, không thể kìm nén cảm xúc, không ngừng lặp lại tên anh: “Cao Minh, Cao Minh! Em rất nhớ anh, em rất nhớ rất nhớ anh…”
‘Gương mặt lạnh lùng của Quách Cao Minh cứng đờ, chỉ cảm thấy giữa ngực có nước mắt của cô ta, rất ấm… Ngay cả giơ tay đều hơi run rấy, ngón tay, chạm vào gương mặt khổ sở động lòng người của cô ta, khản giọng không dám tỉn nồi: “Em, sao em có thể..”
“Lê Yến Nhi… Lục Khánh Nam giống như gặp quỷ, hoàng sợ kêu to: “Cô, không, phải là cô đã chết rồi sao?”
Sao bây giờ lại còn sống? Kiểu Bích Ngọc đứng bên cạnh Quách Cao Minh, cô nhìn thấy rất rõ người phụ nữ này… Cô ta, cô ta là bạn gái cũ “qua đời”
của Quách Cao Minh.
Vẻ mặt Kiểu Bích Ngọc khiếp sợ phức tạp, không hiểu sao ngực lại cảm thấy rất không thoải mái, bàn tay vốn nắm chặt tay Quách Cao Minh không tư giác được buông lỏng ra.