“Nhóc Thanh đi rồi sao?”
Kiều Bích Ngọc mẫn cảm nhận ra anh đang bước chân tới gần mình, đầu không nâng lên, nhanh chóng ăn bát cháo trước mặt mình, có chút mơ hồ hỏi một câu.
Người đàn ông đứng bên người cô, không mở miệng nói chuyện, cúi đầu nhìn cô đang vội vàng ăn cháo với vẻ đầy ý tứ sâu xa.
Cô không nỡ để anh ta đi sao? “Đứng đó làm gì thế? Ngồi xuống ăn cháo đi.”
Kiều Bích Ngọc vươn tay nắm lấy bàn tay anh, vừa nói vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thẳng vào đôi mắt Quách Cao Minh khiến cô hơi giật mình, lúc này, biểu cảm của anh hơi ngây ngốc.
Kiều Bích Ngọc cau mày, không nhìn anh, ánh mắt liếc nhìn về phía cửa.
Cô nghĩ Đường Tuấn Nghĩa liếc qua một cái là sẽ rời đi, với tính cách của anh ta sẽ không ở lâu.
“Dì Phương nói cả ngày hôm qua anh không ăn gì Tay cô nắm lấy cánh tay anh, hơi dùng lực, kéo người đàn ông cao lớn ngồi lên ghế dựa bên cạnh.
“Anh còn thức suốt đêm ở trong phòng làm việc, Quách Cao Minh, nếu anh thức đêm đau nửa đầu tái phát, anh đáng đời!”
Kiều Bích Ngọc mắng anh khá trơn tru, đặt mạnh bát cháo xuống trước mặt anh, không tính là dịu dàng chút nào, không quên tiếp tục oán giận.
“Em thật sự không rỡ, rõ ràng là anh không đến tập đoàn làm việc, sao cả ngày bận rộn như vậy, ông nội đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, không thể thức đêm, chuyện gì cũng có thể để sau mà, đến thắt cổ cũng phải thở một hơi.”
Quách Cao Minh bị giáo huấn lại không phản bác, trong lòng tràn ngập cảm xúc phức tạp, lúc này anh đang mở to mắt, chú ý mỗi một biểu cảm ở trên mặt cô.
Giống như muốn nhìn thấu nội tâm của cô.
Đai khái là ánh mắt người đàn ông thối ở bên cạnh quá nóng bỏng, Kiều Bích Ngọc thật sự không đấu lại được với anh, hơn nữa trong lòng cô có chút áy náy vì lúc trước chạy trốn theo Cung Nhã Yến, nghĩ lại cô không khỏi ủ rũ.
Quay đầu, không lại nhìn anh nữa, nghiêm túc ăn cháo trong bát của cô.
“Dì Phương cố ý nấu cháo cho anh, nói anh đã một ngày không ăn gì, cháo dễ tiêu hóa.”
Tuy hơi sợ, nhưng cô vẫn không nhịn được oán giận.
“#Ừ”
”
Vậy mà anh còn đáp, Kiều Bích Ngọc lập tức đứng thẳng lưng, ánh mắt khẽ liếc trộm bên cạnh, anh thật sự cầm lấy thìa ăn cháo.
Lúc Quách Cao Minh ăn xong bát cháo thứ ba, dì Phương vẫn luôn hầu hạ ở bên cạnh lộ ra biểu cảm vui mừng, nhưng ánh mắt rất kỳ lạ nhìn Kiều Bích Ngọc một cái.
Cô có cảm giác người giúp việc từ trên xuống dưới ở biệt thự Uyển Như có vẻ mặt rất kỳ lạ, giống như lúc trước bọn họ chịu ngược.
Cậu chủ Quách thật sự rất khó hầu hạ, điểm này Kiều Bích Ngọc hiểu rất rõ.
“Quách Cao Minh”
Cô thấy anh đặt thìa xuống thì rướn cổ, giọng nói nhẹ nhàng hơn, hiếm khi lộ ra dịu dàng gọi anh một tiếng.
Vẻ mặt Quách Cao Minh không đổi quay đầu nhìn cô, trong mắt có chút suy nghĩ sâu xa, rõ ràng là đang đợi cô nói tiếp.
“Quách Cao Minh, chuyện dì út em…”
Kiều Bích Ngọc vừa chú ý vẻ mặt anh, vừa cẩn thận tiếp tục nói hết: “Thực ra tính cách của dì út em rất tốt, dì ấy rất dễ mềm lòng, anh đừng quá lo lắng, chỉ cần sau này anh biểu hiện tốt một chút, dì út em sẽ thích anh.”
Đã sớm biết nếu người phụ nữ này không có việc gì cầu anh, tuyệt đối sẽ không ăn nói nhỏ nhẹ như thế.
Ánh mắt Quách Cao Minh lạnh lùng, nhớ tới chuyện mấy ngày trước, vẻ mặt anh âm trầm, gần như nghiến răng nghiến lợi: “Em cảm thấy anh cần lo lắng bà ấy không thích anh sao?”
Anh rất không hài lòng trừng cô, Kiều Bích Ngọc vốn bực bội muốn bổ sung gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mệt mỏi ở giữa trán và cái cằm xuất hiện râu của anh, bỗng nhiên cô mềm lòng.
Cô ít khi thấy Quách Cao Minh tiều tụy như vậy.
Giống như anh thật sự mệt chết đi được, trái tim lao lực quá độ.
Anh đang phiền não chuyện gì? “Kiểu Bích Ngọc, cô trở về từ khi nào thế?“ Một tiếng hét kinh hãi truyền từ xa tới, làm lộn xộn suy nghĩ của cô.
Lục Khánh Nam bước đi thật nhanh, quả thực coi biệt thự Như Uyển giống như nhà mình, không chút khách sáo ngồi đối diện cô, trợn to mắt đánh giá cô, giống như đang quét xem cô có bị thương chỗ nào không.
Kết quả vô cùng thất vọng, không bị thương cũng không bị tàn phế.
“Thành thật ở nhà họ Quách dưỡng thai là được rồi, thân thích đúng là nhiều.”
Lục Khánh Nam tự nhận mình không có khí độ như vậy, anh ta khó chịu liền mở miệng quở trách cô.
Đại khái là chột dạ, Kiều Bích Ngọc không cãi lại anh ta.
“Làm phiền chuẩn bị cho tôi một phần bữa sáng, món gì cũng được.”
Bùi Hưng Nam đi tới, vẻ mặt tao nhã nói với dì Phương.
Quay đầu nhìn về phía Kiểu Bích Ngọc, tất nhiên là anh ta biết tên Lục Khánh Nam này mang thù chuyện bị Quách Cao Minh hành hung trên đài quyền anh, trên mặt anh ta là nụ cười khẽ, trái lại mỉm cười gật đầu với Kiều Bích Ngọc.
Còn chuyện cô đi theo Đường Tuấn Nghĩa rời đi, bọn họ, bao gồm người giúp việc trên dưới nhà họ Quách đều vô cùng ăn ý không nhắc lại, đề cập tới chuyện của Đường Tuấn Nghĩa, nói ra cũng không có kết quả.
“Tôi cũng muốn một phần bữa sáng.
Lục Khánh Nam ngẩng đầu gọi to về phía phòng bếp, lúc này mới nhớ tới mình để bụng rỗng tới nhà họ Quách.
“Cái thùng cơm.“ Kiều Bích Ngọc mở miệng nói ba chữ với anh ta.
“Cô nói ai là cái thùng cơm?”
Lục Khánh Nam thay cô bị đánh, càng nghĩ càng thấy không đáng giá, nhất thời trong lòng trào dâng oán trách.
Không biết có phải bình thường nhà họ Quách quá lạnh lẽo hay không, lúc này hai người đang tranh cãi ầm ï ở trên bàn cơm nếu ở biệt thự chính, chắc chắn sẽ bị đuổi, dì Phương bưng hai phần bữa sáng ra, trên mặt tràn ngập tươi cười.
Bùi Hưng Nam mặc kệ bọn họ, tao nhã dùng cơm.
Sở dĩ anh ta và Lục Khánh Nam tới đây sớm như vậy, là vì hai tiếng trước Quách Cao Minh gọi điện cho bọn họ, nói là có chuyện quan trọng, tính mạng đang bị đe dọa.
Không biết Quách Cao Minh phát hiện ra chuyện gì mà lo lắng như thế.
“Tôi là cha nuôi của bọn chúng!”
“Tôi là mẹ ruột của bọn chúng!”
Không biết vì chuyện gì lại nói tới chuyện này, vẻ mặt Kiều Bích Ngọc vô cùng nghiêm túc: “Ông nội đang đợi sinh ra rồi dựa vào ngày sinh tháng đẻ để đặt tên, nhưng biệt danh của hai đứa bé sẽ do tôi định đoạt, tên là bánh bao lớn và bánh bao nhỏ.”
Lục Khánh Nam đang ăn cháo thiếu chút nữa phun ra, chậc chậc trào phúng cô: “Bánh bao lớn, bánh bao nhỏ ha ha ha… Hai cái tên này thật ngốc”
“Vẫn nên để tôi đổi cách gọi cho, gọi là bánh chưng nhỏ, gạo nếp nhỏ, hiện giờ đang lưu hành những cái tên này, nghe rất đáng yêu.”
“Ai cần anh đặt biệt danh giúp con tôi, anh trai tên là bánh bao lớn, em trai sẽ tên là bánh bao nhỏ, tôi cảm thấy hai cái tên này rất đáng yêu.”
Kiều Bích Ngọc rất kiên quyết.
Lục Khánh Nam lập tức nhớ tới người phụ nữ này đặt tên rất kỳ lạ, nick zalo của cô tên là cục cưng vô địch, còn có nick của Quách Cao Minh cũng được đổi thành tảng băng Nam Cực.
Lần này cả nhà đều bị cô hạ độc thủ rồi.
“Bánh bao lớn, bánh bao nhỏ, anh cảm thấy thế nào?”
Kiều Bích Ngọc không phải người chuyên chế, cô rất dân chủ hỏi ý kiến của cha đứa bé.
“Quách Cao Minh, đôi song sinh này đặt tên như vậy rất dễ nhớ, chúng ta đừng đặt tên phức tạp quá.”
Giọng nói của cô dịu dàng nói chuyện với anh.
Nhưng phản ứng của người đàn ông bên cạnh rất kỳ lạ.
Quách Cao Minh vẫn cúi đầu như cũ, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của cô, gương mặt lạnh lùng không có bất cứ phản ứng gì.
Chuyện này không có khả năng, cô và Lục Khánh Nam lớn tiếng như vậy.
Kiều Bích Ngọc nhíu chặt mày, xoay người, chuyên chú đánh giá anh: “Quách Cao Minh.”
Cô lại gọi anh một tiếng, trong lòng có chút nghỉ ngờ.
Bùi Hưng Nam vẫn im lặng dùng cơm đặt mạnh cốc nước xuống bàn, cốc thủy tinh hơi lạnh chạm vào mu bàn tay của Quách Cao Minh ngồi đối diện, người đàn ông đối diện lập tức ngẩng đầu, giống như đột nhiên giật mình tỉnh táo lại, trong nháy mắt, trong đôi mắt tràn ngập cảnh giác.
Kiều Bích Ngọc không bỏ qua hành động kỳ lạ của Quách Cao Minh, trong lòng cô rất kinh ngạc: “Vừa rồi anh… Trái lại Bùi Hưng Nam đột nhiên đứng dậy, lập tức dời mắt nhìn Kiều Bích Ngọc trêu ghẹo: “Con của cô và Cao Minh chắc chắn rất giỏi.”
Kiều Bích Ngọc im lặng, nhìn chằm chằm Bùi Hưng Nam và Quách Cao Minh sóng vai đi về phía phòng khách.
Cô biết, Bùi Hưng Nam cố ý không cho cô hỏi.
Hơn nữa hiện giờ cô nghỉ ngờ hơn, cô rất muốn hỏi: “Quách Cao Minh, có phải vừa rồi anh không nghe thấy hay không?”
Bên phòng khách biệt thự Uyển Như, mấy giúp việc đang cẩn thận làm việc, không biết vì sao cậu chủ Lục và cậu chủ Bùi tới đây sớm như vậy dùng bữa sáng, nhưng bọn họ là khách, cho nên sau khi ăn xong vội vàng chuẩn bị trà, bưng hoa quả tới phục vụ.
Mà đám Bùi Hưng Nam rõ ràng là không có tâm tình ăn trà bánh, hai bóng dáng anh tuấn đứng im trước cửa sổ sát đất rộng rãi.
“Cao Minh, bệnh của anh…”
“Có người nhằm vào tôi, sẽ ra tay với Kiều Bích Ngọc.”
Anh nói.
“Khoan hãy nói những chuyện liên quan tới Kiều Bích Ngọc, bây giờ anh nên nghe lời ông nội lập tức đi Seattle.”
Bùi Hưng Nam nhìn anh lộ ra gương mặt tái nhợt, lập tức khẩn trương hơn.
Anh không lập tức nói chuyện, ánh mắt sâu xa nhìn bên ngoài cửa sổ, trong tai vẫn luôn vang vọng câu nói kia của Đường Tuấn Nghĩa.
“Cậu không có năng lực bảo vệ cô ấy.”