‘Quách Thanh Nga không ở lại lâu, xoay người đi nhanh ra ngoài.
‘Doãn Thành Trung nhìn bóng lưng mẹ mình, biểu cảm trở nên có chút đăm chiệu.
“Thành Trung, có phải là mẹ anh không chịu tiếp nhận em và đứa bé hay không…”
Diệp Tuyết vẫn luôn trốn ở một góc nghe trộm bọn họ nói chuyện, tâm trạng lo âu hơn.
C8 ta làm nũng kéo cánh tay của Doãn Thành Trung, về mặt ấm ức khóc: “Thành Trung, em biết anh đã kết hôn, em không nên về nước quấy rẩy anh, nhưng từ nhỏ con gái đã không có cha, con bé luôn bị người ta cười nhạo là con hoang…”
“Ai dám nói con gái của anh là con hoang!”
Doãn Thành Trung an.
ti ôm bả vai cô ta “Anh nhất định sẽ ly hôn với Kiều Bích Ngọc, cho anh một chút thời gian.
Doãn Thành Trung nhẹ giọng nói với Diệp Tuyết xong, lập tức cùng đi vào phòng bệnh cho trẻ con, thăm đứa bé, đứa bé không bị gãy xương, chỉ bị bẩm tím ở cánh tay, nhưng Diệp Tuyết nối lo lắng cho con nên muốn đứa bé nằm viện một đêm.
“Thành Trung, ngày mai anh vẫn phải đi làm, anh về nghỉ ngơi trước đi, em ở lại trông con gái là được rồi”
Diệp Tuyết bày ra dáng Về vợ hiển khuyên anh ta rời đi Doãn Thành Trung nhìn về phía cô ta, trong mắt có thêm chút địu dàng.
“Diệp Tuyết, em thiện lương như vậy, mấy năm nay em dẫn theo đứa bé chịu khổ ở nước ngoài, bên Đông Ninh anh đã mua một chung.
‘eư cho em, tìm một người giúp việc, ngày mai anh sẽ dẫn em và con ‘qua đồ… Diệp Tuyết nghe anh ta nói mưa một chung eư cho mình, đôi má ứửng đỏ nói: “Thành Trung, cuối cùng ba chúng ta cũng có thể sống.
cùng với nhau, em không muổn lén lút yêu đương làm kẻ thứ ba nữa…”. Đọc truyện tại == T r ù m T r u y ệ n .NE T ==
Doãn Thành Trung thấy cô ta thẹn thùng, ánh mắt nhìn về phía bộ ngực căng đầy của cô ta, lập tức cúi đầu xuống, hôn sâu với cô ta “Đừng ghen, người phụ nữ Kiểu Bích Ngọc kia, anh ngay cả chạm vào đếu cảm thấy ghế tm, anh sẽ ly hôn với cổ ta nhanh thôi”
Lúc người đàn ông dùng nửa thân dưới suy nghĩ, luôn nói ra những lời ngon tiếng ngọt, Doãn Thành Trung hôn cô ta triển miên nồng nhiệt ở bành lang bệnh viện một lúc lâu sau, lúc này mới rời đi về nhà.
Trên gương mặt Diệp Tuyết mang theo ý cười nhìn anh ta rời đi.
Mãi đến khi Doãn Thành Trung biến mất trong tắm mắt, bỗng nhiên sắc mặt cô ta thay đổi Diệp Tuyết lập tức lấy di động trong túi ra, gọi cho một số, giọng nói lạnh lùng ra lệnh: “Gửi cho tôi video clip anh và Kiểu Bích Ngọc lên giường!”
“Đổ bỏ đi tôi cho các anh nhiều tiền như vậy, ngủ với một người phụ nữ mà cũng không làm được!”
Diệp Tuyết nằm chặt di động đi tới ban công vắng vẻ, gương mặt hung ác nham hiểm, quát to vào di động.
“Anh nói phòng bị người khác chiếm dụng, sao có chuyện này.
được, tôi đã nói với quản lý của câu lạc bộ rồi, ai có bản lĩnh lớn như vậy cướp phòng mà tôi đặt trước…”
Người ở đầu bên kia di động giải thích: “Diệp Tuyết, đổi phương, dẫn theo tầm vệ sĩ tới, tổng giám đốc của câu lạc bộ tự mình ra ngoài ‘gọi anh ta, người như vậy tôi không dám trêu chọc…”
“Anh ta là ai?”
Diệp Tuyết tức giận rống to.
‘Vổn là định quay video clip cảnh Kiểu Bích Ngọc ngủ với đàn ông, như vậy sẽ khiến Kiểu Bích Ngọc thân bại danh liệt cút ra khỏi nhà họ.
Doãn, đột nhiên nửa đường có kẻ chen ngang.
“Người của câu lạc bộ không dám để lộ ra, nhưng mà tôi điều tra được, người đàn ông đó họ Quách…”
Điệp Tuyết nghe người đàn ông ở bên kia điện thoại nói vậy, sắc mặt lập tức hoảng sợ.
Họ Quách, “Quách Cao Minh!”
“Quách Cao Minh, đồ khổn nạn này, bây giờ mới biết đường về!”
Giữa ghế sofs trong phòng khách có một ông cụ vẻ mặt uy nghiêm, ông ấy mặc một bộ quần áo màu đen thêu viễn vàng, chống cây gây, tức giận hét lên với cháu nội của mình.
‘Năm giỡ sáng, Quách Cao Minh mới tử câu lạc bộ trở về nhà họ Quách.
Quách Cao Minh liếc mắt nhìn ông nội đã nhiều năm không gặp, sau đó không để ÿ tới ông cụ này, bước chân dài đi thẳng tới phòng làm việc ở tầng hai.
“Nghiệp chướng, đứng li cho ông, chu có nghe thấy không?”
Ông cụ Quách tức tới mức vẻ mặt âm u.
“Cậu chủ, ông cụ nghe nói tối hôm qua cậu về nước, vẫn luôn ở nhà đợi cậu đấy”
Quản gia đứng ở một bên mỡ miệng, trên gương mặt tràn ngập tươi cười: “Cậu chủ, nhiều năm không gặp như vậy, cậu càng ngày cảng tuấn tú đẹp trai…”
Quách Cao Minh khẽ gật đầu với quản gia, dời mắt đánh giá ông nội trên ghế sofa.
Tinh thần của ông nội anh phẩn chẩn, nhưng bây giờ vẻ mặt rất âm trầm.
“Cháu có chuyện quan trọng..“ Anh lạnh nhạt mở miệng, nói xong, anh bước về phía cầu thang.
Có chuyện quan trọng, cho nên không để ÿ tới ông nội nhà mình.
Ông cụ Quách tức giận trừng mắt nhìn anh, nhưng biết rõ tính tình lạnh lùng của anh, đành phải rổng to: “Bảy giờ tối mai, châu nhớ tới nhà hàng Gordon xem mắt,.
“Không đi”