Cái gọi là đi cửa sau của Kiều Bích Ngọc.
Khi Châu Mỹ Duy nhìn thấy Lục Khánh Nam ngồi đối diện bọn họ, đầu óc cô ấy đột nhiên trở lên tỉnh táo, suýt chút nữa quên mất cậu Lục
không có chí lớn này.
“Tôi muốn được vào danh sách của buổi tuyển chọn lần này.” Kiều Bích Ngọc vừa mở
miệng đã trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Sắc mặt của cậu Lục ngồi đối diện có chút khó nhìn, không nói gì, ánh mắt không tốt nhìn cô, nghiến răng kìm lại lửa giận có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
Châu Mỹ Duy làm một khán giả yên tĩnh ngồi xem, trong lòng trộm cười, cái gọi là đi cửa sau của Kiều Bích Ngọc, hóa ra là đang hành hạ Lục Khánh Nam hahahaha.
“Cô gọi tôi ra đây chỉ vì chuyện này?”
Khuôn mặt anh tuấn của Lục Khánh Nam ngẩn ra, dùng sức đập bàn, lạnh lùng hỏi cô.
Đương sự Kiều Bích Ngọc không biết sống chết, rất thành thật thừa nhận.
Lục Khánh Nam không thể chịu nổi nữa, tức giận mắng cô: “Mấy năm nay cô không liên lạc với tôi, muốn lợi dụng tôi nên mới tìm tôi. Cô xem tôi là kẻ ngu sao? Kiều Bích Ngọc cô đừng có quá tự cao, ông đây dựa vào cái gì mà phải nghe cô chứ.”
Cậu Lục muốn phát hỏa, Châu Mỹ Duy run rẩy quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, chuyện này dù sao cũng phải nhờ người ta giúp đỡ, nhẹ giọng một chút thì sẽ khả thi hơn.
Nhưng, Kiều Bích Ngọc lại hỏi một câu: “Vậy anh có giúp tôi không?”
Lục Khánh Nam dừng lại một chút, sau đó mặt đen như đáy nồi, Châu Mỹ Duy vô lực đỡ trán, lần này xong rồi.
Hai mắt Lục Khánh Nam đều là lửa, tức giận mắng: “Kiều Bích Ngọc hiện tại sức khỏe của cô không tốt, cô trốn trong nhà mà bồi bổ nhiều vào, thời tiết lạnh như thế này, cô đừng có ra ngoài gây tai họa nữa, vậy mà còn muốn lộ diện
trước bao nhiêu người như vậy, não cô bị hỏng rồi à!”
Kiều Bích Ngọc không phản bác, cô rất hiếm khi kiên nhẫn nghe anh giáo huấn, người phục vụ thấy bầu không khí trên bàn không tốt, thì nhanh chóng dọn đồ lên rồi rời đi.
“Tôi đã tìm hiểu căn nhà mà cô sống hiện tại, lúc trước đã có người chết. Kiều Bích Ngọc cô trở lên nghèo như vậy sao, nhà này mà cũng dám ở. Có phải là bị ma nhập không? Còn không có lý do gì mà muốn tham gia vào hạng mục của tập đoàn IP&G, cô cũng không phải là người mẫu chuyên nghiệp, buổi tuyển chọn rõ ràng chỉ là làm màu mà thôi, chúng tôi đã chọn được người trước rồi.”
Châu Mỹ Duy rất ngạc nhiên khi nghe anh ta nói đã tìm hiểu về căn nhà ma của Kiều Bích Ngọc.
Kiều Bích Ngọc không hề hổ thẹn khi bị mắng, mặt vô biểu cảm, cúi đầu, nhìn ly trà sữa trên bàn, như đang đấu tranh một giây, sau đó cô ân cần đẩy ly trà sữa về phía đối phương.
Lục Khánh Nam cũng chú ý đến động tác nhỏ này của cô, vẫn dùng khuôn mặt thối đó trừng cô, sau đó nghe thấy cô nói một câu: “Muốn uống không?”
Anh ta giật mình, hai mắt lóe sáng.
Châu Mỹ Duy rất kỳ quái nhìn cậu Lục một giây trước vẫn còn bốc khói, vậy mà lại bị một ly trà sửa mua chuộc, nhìn dáng vẻ ngu ngốc mãn
nguyện uống trà sữa của anh ta.
Thật ra Kiều Bích Ngọc cũng không nghĩ nhiều như vậy, cô cảm thấy anh ta mắng nhiều như vậy sẽ khát.
Kiều Bích Ngọc thấy anh ta uống trà sữa của mình, lại càng đương nhiên nói: “Tóm lại, tôi cần được vào bảng danh sách được chọn lựa của. Ngôn Tình Ngược
buổi tuyển chọn.”
Có lẽ là vì áp lực lúc trước quá nhiều, cho nên cậu Lục nhất thời không thanh tỉnh, Kiều Bích Ngọc đối xử tốt hơn với anh ta một chút, đưa cho anh ta một ly nước, các tế bào trong cơ thể anh ta đều tràn đầy cảm giác thành tựu, nhưng khi bình tĩnh lại, biểu tình Lục Khánh Nam có chút méo mó, anh ta cảm thấy mình thật sự
rất vô vọng.
“Sao lại muốn tham gia buổi tuyển chọn này?”
Nếu như đã không thể từ chối, Lục Khánh Nam lập tức giả thái độ giống như chú mình, cũng may cô đang cầu cứu anh ta.
“Thiếu tiền.“ Kiều Bích Ngọc trả lời anh ta. “Thiếu tiền?”
Lục Khánh Nam trừng cô: “Không nói chứ gì, không nói thì đừng hy vọng tôi sẽ giúp cô!”
Thật sự Châu Mỹ Duy cũng rất tò mò, đôi mắt nhỏ của cô ấy lén lút nhìn Kiều Bích Ngọc, thấy cô đang nhíu mày, dường như đang do dự, qua tầm ba phút, trong mắt cô ấy có vẻ tội lỗi mà nhìn ra chỗ khác.
Sắc mặt Kiểu Bích Ngọc có chút ẩn nhẫn, trầm giọng nói: “Tôi nhất định phải lấy được vị trí đấy”
Châu Mỹ Duy vẫn luôn trong trạng thái bí ẩn, cô áy cũng không biết chuyện này phải nhờ người ta hoàn thành như thế nào. Lục Khánh Nam nghe thấy cô nói vậy, sau đó dường như nhận được kích thích gì đó mà dựng lông lên vậy, nhảy từ trên ghế dậy, tư thế chuẩn bị chửi, nhưng anh ta cố gắng kiềm chế lại.
Sắc mặt Lục Khánh Nam đen sì, nghiến răng nói một câu: “Lấy được dự án lần này, nếu cô và Quách Cao Minh có mâu thuẫn gì cũng đừng đến làm phiền tôi!”
Sau đó, anh ta rất tức giận mà rời đi. “Kiểu Bích Ngọc, hình như anh ta đang rất tức giận.” Châu Mỹ Duy nhìn bộ dáng tức giận của cậu Lục, có chút lo lắng.
“Nếu như cậu thật sự lấy được vị trí đấy, cậu nhất định phải tiếp xúc với Quách Cao Minh, đến lúc đó nếu Lục Khánh Nam không chịu ra mặt giúp cậu, vậy cậu một mình đối mặt há chẳng phải…” Yếu không địch lại mạnh sao.
“Ừm” Kiều Bích Ngọc gật đầu trả lời, sau đó đẩy cô ấy một cái, nhắc nhở: “Mì ý của cậu nguội rồi kìa.
Châu Mỹ Duy thở dài, còn có tâm trạng để ăn sao.
Kiều Bích Ngọc cầm lấy dĩa, cũng đang ăn phần mì Ý của mình, giọng điệu chắc chắn: “Lục Khánh Nam sẽ không không quan tâm đến mình đâu.”
Quả thật giống như Kiểu Bích Ngọc nghĩ, Lục Khánh Nam miệng cứng nhưng mềm lòng, hung dữ mắng cô, phía sau lại giúp cô tạt nước, bảo hộ cô, sau nhiều lần lực chọn, chỉ còn lại
bốn vị trí, trong đó có cô.
Khi Hà Thủy Tiên đang trăm công nghìn việc, khi nói chuyện với bộ phận nhân sự về kết
quả tuyển chọn, cô ta nghe thấy tên của Kiều
Bích Ngọc, biểu cảm vô cùng sốc.
“Không phải cô ta đã bị loại từ vòng đầu tuyển chọn rồi sao?“ Hà Thủy Tiên giấu đi sự không vui, lạnh giọng nói.
Hanh Lợi chủ quản nhân sự nhìn xung quanh không có ai, mới thần bí ghé vào tai cô ta nói nhỏ: “Là tổng giám đốc Lục sắp xếp.”
“Lục Khánh Nam.”
Mặt Hà Thủy Tiên không cảm xúc nhắc cái tên đó, chế nhạo.
“Thật là có bản lĩnh, đến cả cậu Lục mà cũng có thể sai khiến được.”
Người trong giới bám quyền nhờ phượng không có gì là lạ cả, nếu như Kiều Bích Ngọc vẫn còn là bà chủ nhà họ Quách, người giúp cô ta khẳng định có thể xếp thành hàng dài. Nhưng hiện tại cô đã khốn đốn như vậy, vậy mà Lục Khánh Nam vẫn nguyện ý giúp cô ta.
Nhưng rất nhanh Hà Thủy Tiên cảm thấy có gì đo không đúng: “Sao cô ta không đi tìm Đường Tuấn Nghĩa?”
Dựa vào hoàn cảnh hiện tại của Kiều Bích Ngọc, mối quan hệ của cô ta và Đường Tuấn Nghĩa còn thân thiết hơn cả mối quan hệ bạn bè
với Quách Cao Minh, hơn nữa Đường Tuấn Nghĩa luôn đồng ý với cô ta.
“Kiểu Bích Ngọc, sao cậu không nhờ Đường Tuấn Nghĩa giúp?” Hôm nay Châu Mỹ Duy đi cùng Kiều Bích Ngọc đến tập đoàn IP&G ký hợp đồng, xác nhận cô được vào vòng trong, Kiều Bích Ngọc có cảm giác cả người phải thận trọng khi đứng ở đây.
“Có lúc tớ cảm thấy Đường Tuấn Nghĩa còn lợi hại hơn Quách Cao Minh, cậu có chuyện gì, có thể trực tiếp đi tìm cậu ấy sẽ tốt hơn.”
Kiều Bích Ngọc ký tên xong thì rời đi, hai người bước ra khỏi công tập đoàn, đứng ngoài công tập đoàn IP&G đợi taxi, Châu Mỹ Duy nói ra ý kiến của mình, rất rõ ràng khi Kiều Bích Ngọc đột nhiên tham gia buổi tuyển chọn lần này là có mục đích, chỉ là cô không muốn nói ra.
“Không muốn cậu ấy xen vào.” Cô chỉ giải thích như vậy.
Châu Mỹ Duy tò mò: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nói xong, vẻ mặt đờ đẫn đoán: “Đứng nói là, cậu thật sự là vì Quách Cao Minh…”
Đột nhiên, biểu tình của Kiều Bích Ngọc đông cứng lại.
Một chiếc xe Rolls Royce màu đen chạy qua trước mặt họ, Quách Cao Minh và Hà Thủy Tiên ngồi trong xe, bọn họ đang nói chuyện rất vui vẻ, chiếc xe chạy thẳng về hướng nhà họ Quách.