Trong một góc hẻo lánh của phòng khách xa hoa rộng rãi của nhà họ Quách, một chiếc đồng hồ cổ vang lên những tiếng thanh thúy, báo hiệu đúng 12 giờ trưa.
Bình thường vào thời gian này, nhà họ Quách đã bắt đầu mang thức ăn lên để dùng bữa, chẳng qua hôm nay một loạt người ngồi trong đại sảnh nói chuyện tán gấu, rất rõ ràng là đang chờ người.
Kiều Bích Ngọc không lên tiếng hỏi xem mời người nào, khoảng thời gian gần đây, trong lòng của cô rất bực bội, vẻ mặt tương đối yên tĩnh, nghe bên tai Hà Thủy Tiên nói chuyện cười đùa với đám người Lục Khánh Nam, cô vẫn luôn cúi đầu nhìn mũi chân của mình, nghĩ đến chuyện khác.
“Ông nội, ông định lấy tên gì cho đứa nhỏ?”
“Lấy tên là chuyện lớn, còn chưa quyết định được.”
Thảo luận nhiều nhất vẫn là về đứa nhỏ trong bụng cô, trên dưới nhà họ Quách đều là không khí vui mừng, Kiểu Bích Ngọc không biết mình làm sao thế, cô thân là mẹ nhưng lại không có phần kích động này, ngược lại còn cảm thấy lo sợ bất an.
Đột nhiên có một bàn tay to đặt ở trên bụng cô, lực không lớn, Kiều Bích Ngọc giật mình ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông ở bên cạnh.
Cô cho rằng anh đang gọi cô, nhưng Quách Cao Minh không nói gì, ánh mắt của anh thâm trầm như biển, luôn khiến cho người ta không thể nhìn thấu, bàn tay phải cũng phủ lên bụng cô, cảm nhận một sinh mệnh mới, không kiêng dè gì ánh mắt mập mờ xung quanh, gương mặt của Kiều Bích Ngọc ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Anh đừng làm loạn.”
Lúc này câu “đừng làm loạn”
mà Quách Cao Minh luôn dùng để răn dạy cô lại được dùng để trả cho anh, nhưng không biết vì sao, trong mắt anh lại thêm mấy phần cười như không cười.
Kiều Bích Ngọc cảm thấy gần nhất người này càng lúc càng thích trêu chọc cô, thật đúng là ngây thơ.
Chẳng qua mấy ngày nay, tâm trạng của anh thật đúng là tốt hơn.
Hình như ông cụ Quách cảm thấy cháu trai làm mất mặt mình, hừ lạnh một tiếng, rất khinh bỉ nhìn qua Quách Cao Minh.
Bầu không khí trong phòng khách khá tốt, Lục Khánh Nam ngẫu nhiên còn trêu chọc cô mấy câu, làm cho mọi người liên tục cười.
Lục Khánh Nam có chút cảm thán: “Tôi sắp làm cha nuôi rồi.”
Kiều Bích Ngọc không nhịn được bật cười, ông cụ thế mà lại đồng ý con hàng Lục Khánh Nam này làm cha nuôi con trai cô, sao không tìm Bùi Hưng Nam, tốt xấu gì anh ta cũng đáng tin hơn.
“Ông nội, vấn đề giáo dục phải bắt đầu từ nhỏ”
“Ừ, sau khi tiệc đầy tháng kết thúc, ông sẽ để chắt ngoan của mình bắt đầu tiếp xúc.”
Bọn họ đang nói chuyện với khí thế ngất trời, đối với chuyện tương lai của đứa nhỏ, người chuẩn bị làm cha như Quách Cao Minh lại không có ý kiến gì, Kiểu Bích Ngọc cảm thấy cha của bọn nhỏ cũng rất không có khả năng tự mình chăm sóc cho bọn nhỏ.
Chẳng qua nếu như ông cụ biết Quách Cao Minh dự định đem hai đứa chắt bảo bối của mình mang đến bên kia Thái Bình Dương, không biết ông cụ có tức giận đến mức trực tiếp cầm gậy đánh Quách Cao Minh hay không.
“Sau khi đứa nhỏ đầy tháng, cháu hãy cùng Cao Minh sang Mỹ.”
Ông cụ giống như nhớ đến chuyện gì, sắc mặt cũng nhiều hơn mấy phần nghiêm túc.
Kiều Bích Ngọc nghe xong, vẻ mặt giật mình.
Không nghĩ đến thì ra ông nội cũng biết chuyện bọn họ muốn đi Mỹ.
Ông cụ nhìn thoáng qua cô, hừ một tiếng: “Đứa nhỏ để lại nhà họ Quách.”
Lời của ông cụ tương đối uy nghiêm, không cho cô phản bác, Kiều Bích Ngọc đờ người không dám thể hiện bất mãn, chỉ là không ngừng cảm thán.
Quả nhiên là đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Cô lén kéo vạt áo của người đàn ông ở bên cạnh, ra hiệu cho cha đứa nhỏ ra mặt phản kháng.
Đáng tiếc vẻ mặt Quách Cao Minh không biểu tình, giống như đem đứa nhỏ ném cho ông nội là một quyết định sáng suốt.
Kiều Bích Ngọc trừng mắt nhìn anh, thoáng có chút buồn, lên tiếng thương lượng: “Ông nội, để cháu và con tách ra như thế, hình như không tốt lắm đâu.”
Đối với việc đứa nhỏ để lại nhà họ Quách, cô không có ý kiến gì nhiều, chẳng qua cũng nên tranh thủ một chút quyền lợi, lần trước Quách Cao Minh đã nói, hình như bọn họ sẽ sống gần một năm ở Mỹ.
Dường như ông cụ ở đối diện đã sớm dự định tốt cho cô, tâm trạng khá tốt nên khai ân: “Cháu có thể gọi video cho chắt của ông, chẳng qua bức xạ điện tử không tốt cho trẻ nhỏ, một tháng gọi một lần.”
Trong nháy mắt vẻ mặt Kiều Bích Ngọc hơi hung dữ.
Quả nhiên gừng càng già càng cay.
Thấy Kiểu Bích Ngọc ngạc nhiên, ông cụ cười xấu xa.
Đối với người cháu dâu Kiều Bích Ngọc này, ông cụ Quách xem như hài lòng, mặc dù không có vẻ đoan trang quy củ như mấy cô chủ nhà giàu khác, lá gan không nhỏ, tri thức lễ nghĩa miễn cưỡng cho qua, chẳng qua quan trọng nhất là có thể dùng cô để áp chế đứa cháu trai ngỗ nghịch kia nhà ông.
Người già có tuổi chỉ mong gia đình hòa thuận, Kiểu Bích Ngọc vào nhà họ Quách ông, thật ra trong đáy lòng ông cũng có một phần vui vẻ và cảm kích.
Ông cụ quay đầu nhìn đồng hồ, lúc này 12 giờ 30 phút, cũng sắp đến giờ.
Lúc này dì Phương đi đến gần bên tai Giang Mỹ Linh nói vài câu, giống như là sắp xếp chỗ ngồi, dù sao nói gì thì nói, Giang Mỹ Linh chính là bà chủ nhà họ Quách, những chuyện trong nhà này, lẽ ra là do bà ta sắp xếp.
Giang Mỹ Linh đoan trang, thái độ hào phóng nói với ông cụ mấy câu, sau đó nhanh chóng đi theo dì Phương vào trong nhà bếp.
“Ông nội, ông mời khách quý gì thế?”
Những lời này là do Hà Thủy Tiên mang theo ý cười hỏi.
Thật ra bản thân Kiểu Bích Ngọc cũng có chút hiếu kỳ, cô không khỏi nhíu mày nhìn về phía ông cụ, đúng lúc ánh mắt của ông cụ cũng nhìn về phía cô, khàn giọng, uy nghiêm nói ra mấy chữ: “Nhà họ Kiều.”
Sắc mặt Kiều Bích Ngọc thay đổi, thẳng thắn nói: “Vì sao lại gọi bọn họ đến…”
Cô vừa mới định mở miệng phàn nàn, chẳng qua nhà họ Kiểu xem như là nhà mẹ đẻ của cô, lễ tiết cơ bản cô không dám nhiều lời, ông cụ sắp xếp như thế nào, cô cũng chỉ ăn cùng một bữa.
“Hôm nay dì út của em cũng sẽ đến.”
Quách Cao Minh nói nhỏ bên tai cô, rất rõ ràng buổi trưa hôm nay mở tiệc chiêu đãi nhà họ Kiều, anh đã sớm biết.
“Dì út của em?”
Kiều Bích Ngọc từ bất mãn chuyển sang vui vẻ: “Hôm nay dì út của em cũng đến ư? Trước đó chẳng phải anh nói vẫn luôn không liên lạc được với dì ấy à, hiện tại dì ấy như thế nào, dì ấy thật sự cùng người nhà họ Kiều đến đây ư?”
Kiều Bích Ngọc kích động nắm lấy cánh tay anh, liên tiếp hỏi, Quách Cao Minh nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của cô, anh biết người tên Cung Nhã Yến kia rất quan trọng với cô, chẳng qua nhìn thấy cô vì một người ngoài mà vui vẻ như thế, anh luôn cảm thấy bất mãn.
“Sau khi dì út của cô phẫu thuật xong, dì ấy quay về căn hộ trước kia hai dì cháu ở, sức khỏe của dì ấy khôi phục rất tốt, sắc mặt khá hơn.”
Bùi Hưng Nam có chút hiểu rõ Cung Nhã Yến, thấy cô kích động như thế, anh ta cười nói cho cô biết một số tin tức.
Kiểu Bích Ngọc vẫn luôn gọi điện thoại cho Cung Nhã Yến, bên viện an dưỡng chỉ nói ca phẫu thuật của Cung Nhã Yến rất thành công, nhưng cô lại không liên lạc được, Kiều Bích Ngọc có chút lo lắng, muốn ra ngoài tìm, nhưng Quách Cao Minh không cho cô ra ngoài, chỉ nói sẽ phái người giúp cô đi thăm dò.
Kiểu Bích Ngọc đánh lên lồng ngực Quách Cao Minh một cái, có hơi tức giận: “Dì út của em ở trong căn nhà cũ, sao anh không nói cho em biết, còn nói không liên lạc được.”
Đối với Quách Cao Minh mà nói, sức lực của cô rất nhỏ, đối diện với chất vấn của cô, anh rất bình tĩnh: “Dù sao dì ấy đâu chết được”
Người này thật đúng là vô sỉ, sắc mặt Kiều Bích Ngọc tối sầm, lập tức cảnh cáo anh: “Đợi lát nữa dì út của em đến đây, anh đừng có bày ra vẻ mặt lùng như người ta thiếu tiền anh vậy, đừng dọa dì út của em.”
Đám người nhà họ Kiều kia tìm đường chết như thế nào, cô lười quan tâm, Cung Nhã Yến và cô sống nương tựa vào nhau, nhìn cô lớn lên, trong lòng Kiểu Bích Ngọc chỉ nhận định một mình bà ấy là người thân.
“Người dì út của Kiều Bích Ngọc là một tài nữ dịu dàng nổi danh.”
Ông cụ Quách đã nghe nói, đây là chuyện của rất nhiều năm trước.
“Đương nhiên rồi.“ Kiểu Bích Ngọc có chút kiêu ngạo.
“Đáng tiếc, Kiểu Bích Ngọc cô không học được nửa điểm khí chất dịu dàng đó.“ Lục Khánh Nam cười to.
Đúng là đáng ăn đòn, Kiều Bích Ngọc muốn cầm quả táo ném anh ta, bỗng nhiên ngoài nhà chính truyền đến một số động tĩnh: “Xem ra thông gia đến”
Vẫn là ông cụ Quách lên tiếng trước.
Kiều Bích Ngọc ngơ ngác một chút, lập tức kích động chạy ra.
“Kiều Văn Vũ, sao anh lại để cho con bé gả cho nhà họ Quách.”
Bên ngoài nhà chính là những tiếng ồn ào, khí thế hùng hổ quở trách, Cung Nhã Yến không còn dáng vẻ dịu dàng như ngày thường, giận dữ túm lấy cổ áo người đàn ông trung niên trước mặt: “Kiều Văn Vũ, làm sao anh có thể…”
“Di ÚC Kiểu Bích Ngọc là người đầu tiên đi ra, cô đứng ở chỗ cửa lớn rộng rãi của nhà chính, vốn dĩ là vui sướng lại biến thành ngạc nhiên.
Sắc mặt Cung Nhã Yến tái mét, đẩy Kiều Văn Vũ ra, quay người đi đến chỗ Kiều Bích Ngọc.
Kiều Bích Ngọc ngơ ngác nhìn bà ấy.
Sau khi phẫu thuật xong, sức khỏe của dì út quả thật tốt hơn nhiều, nhìn rất khỏe mạnh, nhưng sắc mặt của bà ấy vẫn rất khó coi, không phải vì sinh bệnh mà chính là do cảm xúc giận dữ.
“Bốp!”
Cung Nhã Yến vung tay lên tát cô một cái, đánh cho gò má trái của cô sưng lên, đầu óc trống rỗng.
“Cháu, làm sao cháu lại dám mang thai con hoang nhà ho Quách.”