“Kiều Bích Ngọc, sao bỗng nhiên cô lại ở bệnh viện rồi, là ai đã cứu cô thế?”
Là ai vậy? “Tôi không biết.”
Kiều Bích Ngọc rầu rĩ nói ba chữ.
Cả người cô co rụt lại, vùi đầu vào ổ chăn, không thèm để ý đến anh.
“Không phải là cô ghen đấy chứ, Cao Minh phát hiện cô không có ở nhà họ Quách nên vẫn luôn lo lắng cho cô.
Chúng tôi tìm thấy Lê Yến Nhi trong căn nhà xưởng bị bỏ hoang…”
Lục Khánh Nam mở miệng muốn giải thích mấy câu, nhưng lúc Kiểu Bích Ngọc nghe được tên của cô gái họ Lê kia, trong lòng lại buồn bực.
“Anh chưa từng bị người tôi cầm dao khua khoắng trên bụng, anh không biết nó kinh khủng như thế nào đâu! Các anh đầu cho rằng tôi rất mạnh mẽ, tôi không yếu đuối mỏng manh khiến người tôi thương xót như mấy người Lê Yến Nhi, nhưng tôi cũng biết sợ hãi mà…”
Cô nằm trong chăn tức giận hét lớn.
Lúc đó cô rất run, vô cùng hy vọng sẽ có người đến cứu mình… Lục Khánh Nam không nói nữa, anh ta cũng biết người từng bị bắt cóc chắc chắn sau đó sẽ còn sót lại tâm lý sợ hãi.
Anh ta xoay người đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng vào giúp Nhìn về phía thang máy ngoài hành lang, anh ta không kìm được (Cha của cụ…ột Tổng tài) Chương 74:…trong vòng tay thở dài một hơi: “Quách Cao Minh đi đâu mất rồi…“ “Cao Minh!”
Quách Cao Minh vừa mới khỏi ra thang máy đã bị một người phụ nữ bám lấy.
Trên người Lê Yến Nhi mặc quần áo của bệnh nhân, sau khi cô ta được cứu khỏi nhà xưởng bị bỏ hoang thì được đưa đến bệnh viện này để theo dõi, tuy rằng không có vết thương lớn, nhưng mà… Vẻ mặt cô ta lo lắng chạy về phía anh, sốt ruột nắm lấy cánh tay anh: “Cao Minh, anh đừng tin vào suy đoán của mấy ông bác sĩ đó.
Mặc dù quần áo của em không chỉnh tề, nhưng mà em không hề… em không bị bọn côn đồ đó xâm phạm.
Không bị, thực sự không bị… ”
Giọng nói của cô ta rất kích động, không ngừng nhấn mạnh.
Sắc mặt Quách Cao Minh lạnh lùng nhìn cô ta, anh không nói lời nào rút tay về.
“Tôi không có hứng thú với chuyện này.”
Giọng nói của anh rất lạnh nhạt.
Khuôn mặt Quách Cao Minh nháy mắt cứng đờ, khó khăn tiếp tục mở miệng giải thích: “Cao Minh, em thật sự chỉ có một người đàn ông là anh thôi, anh phải tin tưởng em, em không hề bị người khác… “Tôi nói là, tôi không có hứng thú với chuyện này, cô có bị gì hay không cũng không liên quan đến tôi.
Anh nhìn thẳng vào cô ta, ngữ khí lạnh như băng không nói lý lẽ.
“Không, không phải…”
Ngay lập tức cô ta trở nên luống cuống, bước nhanh về phía trước, tiếp tục túm lấy tay anh, trong lòng tràn ngập lo sợ nói: “Cao Minh, rõ ràng trước đây chúng tôi yêu nhau như vậy, anh giận rồi đúng không? Anh giận ba năm trước em bỏ đi, anh không nỡ để em bị thương, cho nên hôm nay anh mới vội vàng đến đó cứu em…”
“Buông ra!”
Anh nhìn cô ta, ánh mắt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, tay phải mạnh mẽ đẩy cô ta ra, sức lực đó đúng là không hề biết thương hoa tiếc ngọc (Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương 74:…trong vòng tay là gì.
Lê Yến Nhi ngã người ra sau, suýt thì ngã sấp xuống giơ tay bám vào tường.
Quách Cao Minh không muốn nhiều lời: “Cô Lê, mời cô đừng nữa đến làm phiền tôi nữa.”. Cập nhật truyện nhanh tại { TRUMtruyen . N ET }
Anh mở miệng nhả từng chữ một, trong giọng nói lạnh lẽo lộ ra lời cảnh báo.
“Tại sao chứ?!”
Cô ta không cam lòng! “Cao Minh, anh đã từng yêu thương em cưng chiều em như vậy, em biết anh yêu em, người anh yêu chính là em!”
Trên khuôn mặt cô ta có một chút sợ hãi và chột dạ, cao giọng hét lên với anh.
Dáng người cao lớn của anh từng bước đến gần cô ta: “Bởi vì không có tác dụng…”
Anh nói một câu không rõ nghĩa.
Lê Yến Nhi nhìn khuôn mặt lạnh lùng đến mức khiến phụ nữ mê mệt kia, cô ta không hiểu anh đang nói cái gì cả.
Không có tác dụng là có ý gì? “Lê Yến Nhi, tôi không quan tâm chuyện của cô ra sao, không quan tâm cô giấu diếm tôi hay không, không quan tâm…”
Đột nhiên Quách Cao Minh vươn tay phải về phía cô ta, đầu ngón tay thon dài chạm vào khuôn mặt quen thuộc của cô ta: “Không quan tâm cô có phẫu thuật thẩm mỹ hay không.”
Lúc cô ta nghe thấy mấy chữ “phẫu thuật thẩm mỹ”
, đồng tử bỗng chốc co lại.
Anh ấy biết.
Anh ấy biết hết từ lâu rồi.
Quách Cao Minh nhìn vẻ mặt của cô ta, khóe môi anh hơi giương lên như thể đang cười nhạo chính mình.
“Tôi không truy xét việc cô phủ nhận chuyện cô phẫu thuật thẩm mỹ hay giấu diếm thân phận với tôi, không phải là vì tôi nuông chiều cô, mà bởi vì tôi không quan tâm.”
Lời nói của anh rất trầm thấp và nhẹ nhàng, nhưng đến tai cô ta (Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương 74:…trong vòng tay lại là lời cực kỳ vô tình.
Sắc mặt Lê Yến Nhi trắng bệch ra.
Anh chỉ đứng bên cạnh cô ta như vậy thôi cũng đủ khiến cô ta cảm thấy bị xa lánh và tạo áp lực.
Trước kia đã từng, anh cũng sẽ nở nụ cười ấm áp chiều chuộng cô ta, chỉ là ánh mắt mỗi lần anh nhìn cô ta đều hơi lơ đãng.
Lê Yến Nhi là một người phụ nữ thông minh, cô ta biết Quách Cao Minh đối xử tốt với cô ta là có mục đích riêng, nhưng vì cô ta yêu anh, cho nên cô ta muốn nhiều hơn thế, cô ta muốn có được trái tim anh.
Mỗi lần thấy anh nhìn về phía trường trung học thành phố C, trong mắt anh kiểm nén nỗi cô đơn hiu quạnh, cô ta lại muốn tiến lên ôm lấy anh.
Nhưng mà, anh lại không để cô ta đến gần.
Quách Cao Minh nhìn thấy khuôn mặt này của cô ta thì lại không nhịn được nhớ đến người phụ nữ ở lầu trên.
Sắc mặt anh càng thêm bực bội, quay đầu nhìn về phía thang máy, do dự một giây, nhưng chỉ vỏn vẹn một giây thôi, anh lại nhấc chân lên đi tiếp… Lê Yến Nhi nhìn anh rời đi, đáy mắt chất chứa nỗi căm hận, không cam lòng, và cả đố kị nữa.
“Cao Minh, em có thể… em có thể làm tốt hơn cô ta nhiều!”
Cô ta gọi với theo hình bóng anh như thể đang van xin.
“Ting!”
Anh không đáp lại lời nào, đóng cửa thang máy lại.
Quách Cao Minh đối xử với cô ta tuyệt tình giống như với tất cả những người lạ khác, ngay cả một giây do dự anh cũng không cho cô.
Làm sao bây giờ? Không có Quách Cao Minh làm hậu thuẫn nữa… Lê Yến Nhi hung (Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương 74:…trong vòng tay ác trợn mắt nhìn cửa thang máy đóng lại, trong lòng hoảng loạn bất an: “Kiểu Bích Ngọc!”
Cô ta thấp giọng lẩm bẩm cái tên này, hận không thể khiến người phụ nữ này biến mất mãi mãi.
“Kiều Bích Ngọc ở bên trong, hình như cô ấy đang ngủ.”
Lục Khánh Nam thấy Quách Cao Minh đã trở lại rồi, vội vàng bước đến gần anh: “Đúng rồi, có vẻ trước đó Kiều Bích Ngọc bị Châu Thông cầm dao dọa dẫm thì phải, tôi thấy hình như cô ấy thật sự bị dọa rồi…”
Cô ấy bị dọa sợ không phải vì lo cho an toàn của bản thân, mà bởi nó uy hiếp đến đứa bé trong bụng cô.
Quách Cao Minh nghe thấy lời nói của anh ta, đáy mắt hàm chứa suy nghĩ sâu xa, im lặng trong chốc lát, đẩy cửa phòng ra trực tiếp đi vào.
Người phụ nữ trên giường bệnh cũng không ngủ, nghe được tiếng mở cửa liền theo phản xạ ngẩng đầu nhìn.
Cô cho rằng đó là Lục Khánh Nam nên bực bội mắng anh: “Anh đúng là phiền phức mà, đã nói là ra ngoài đi, con tôi phải nghỉ ngơi.”
Sau đó khi cô vừa nói dứt miệng thì bắt gặp đôi mắt sâu thẳm kia, vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc nhất thời trở nên sững sờ.
Sao anh ta lại đến nữa vậy!! Quách Cao Minh liếc nhìn cô, quay đầu, trực tiếp đi đến phòng tắm bên kia.
Hình như anh đến đây không phải để tìm cô mà chỉ là tùy tiện tìm chỗ tắm rửa một cái thôi.
Chỉ chốc lát sau, phòng tắm bên kia truyền đến tiếng nước rào rào… Không hiểu sao cô hơi khẩn trương.
Cô nhìn thấy anh cả người đều ướt đẫm, mái tóc ngắn lộn xộn, quần áo lấm lem đầy bụi đất và cỏ dại, công tử nhà họ Quách hiếm khi thảm hại như vậy.
…Thế nhưng, sao anh ta không về nhà họ Quách mà tắm rửa?! Anh mặc quần áo của bệnh viện đi ra.
Ở phòng VIP này có máy sấy tóc, quần áo bệnh nhân cũng được chuẩn bị một cách đặc biệt, nhưng lúc này Quách Cao Minh đang mặc bộ quần áo bệnh nhân ngay ngắn giống cô, đứng như trời trồng trước giường bệnh của cô, khiến trong lòng cô rất phức tạp và khó xử.
“Anh muốn làm gì…”
Cô vừa nói dứt miệng, anh đã trực tiếp xốc cái chăn đơn màu trắng trên giường của cô lên: “Đi ngủ!“ Cái gì cơ? Đầu óc có chút phản ứng không kịp.
Anh cứ như vậy nằm ở bên cạnh cô, giống như nơi này chính là phòng ngủ ở nhà họ Quách.
“Ngủ đi.”
Anh chỉ thấp giọng nói hai chữ.
Anh không biết phải diễn đạt thế nào, nếu đã không biết, vậy thì đừng nói ra nữa.
Tay anh rất tự nhiên ôm lấy eo cô, thầm nghĩ muốn ôm chặt lấy cô vào lòng… Hơn hai giờ sáng, trời đêm yên tĩnh giá lạnh.
Đêm nay cô rất sợ, mà anh thì vô cùng… mệt mỏi.