“Kiều Bích Ngọc, cô ngoan ngoãn một chút cho tôi, sau này, không cho phép cô nhắc đến chuyện này nữa.”
Từ buổi tối hôm đó, sau khi Quách Cao Minh lạnh lùng cảnh cáo cô, Kiều Bích Ngọc vẫn luôn cố gắng “không ngoan ngoãn”
, dường như cô cố ý đối đầu với anh, luôn khiêu khích anh.
Giữa trưa mùa hè, bên ngoài mặt trời chói chang.
Trong phòng khách chính của nhà họ Quách, đám người làm đang chuẩn bị bữa trưa phong phú cho khách đến chơi.
Sáng hôm nay, Lục Khánh Nam, Bùi Hưng Nam và mấy người khách nam nữa cùng nhau đi đến nhà họ Quách.
Những người này đi đến chỗ phòng sách rộng rãi của Quách Cao Minh, không biết là đang mở hội nghị gì đó, dù sao Kiểu Bích Ngọc cũng hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, hiện tại cô cũng không muốn biết.
“Mợ chủ”
Đến giờ ăn cơm trưa, Kiều Bích Ngọc chậm rãi đi đến, thế nhưng dì Phương nhìn thấy cô đi đến thì giọng nói hơi ngạc nhiên.
Từ sau buổi tối hôm đó, cậu chủ nhà bọn họ dạy dỗ cô một trận, Kiều Bích Ngọc từ chối ngồi chung bàn ăn với Quách Cao Minh.
Dù sao chỉ cần có anh ở đó, cô nhất định sẽ quay đầu bước đi.
Trong phòng ăn, đám người Quách Cao Minh nghiêm túc ngồi ở đó, bọn họ còn chưa động đũa, trên mặt Bùi Hưng Nam mang theo nụ cười ôn hòa, chào hỏi qua với cô.
“Đã lâu không gặp, không biết mấy người chúng tôi có thể vinh dự ăn cơm chung với cô không.”
Kiểu Bích Ngọc cười trả lời anh ta: “Tôi đã ăn rồi.
“Chẳng qua bụng tôi hơi no, cho nên sau khi ăn xong, tôi muốn đi vận động.”
Cô quay đầu, hướng về phía Quách Cao Minh đang ngồi trên bàn ăn, hung dữ trừng mắt nhìn anh, sau cùng, những lời kia, cô cắn răng nghiến lợi, ý tứ sâu xa.
Đám người Lục Khánh Nam không hiểu cô nói vận động sau bữa ăn là có ý gì, bọn họ tò mò muốn hỏi nam chủ nhân của căn nhà, thế nhưng bọn họ còn chưa hỏi, toàn bộ đại sảnh lập tức vang lên tiếng đàn dương cầm thanh thúy du dương.
Đầu ngón tay mảnh khảnh thuần thục nhảy múa trên những phím đàn đen trắng, là dạ khúc Chopin.
Bài nhạc này, Kiều Bích Ngọc đánh rất thuần thục, không cần bản nhạc, cô đều có thể đánh được, hơn nữa đầu ngón tay càng đánh càng nhanh, sức lực ấn xuống phím đàn cũng càng ngày càng nặng, giống như đang phát tiết chuyện gì đó.
Tiếng đàn dương cầm rất dễ nghe, nhưng đám người làm trong đại sảnh nhà họ Quách đều trở nên hoảng loạn.
Bùi Hưng Nam và Lục Khánh Nam mang theo vẻ mặt cảnh giác nhìn nhau, mấy người còn lại trong nhà ăn đều mang theo vẻ mặt sợ hãi, ánh mắt âm thầm nhìn về phía Quách Cao Minh.
Bỗng nhiên sống lưng của bọn họ đều cảm thấy lạnh lẽo.
Nhưng tiếng đàn dương cầm này vẫn đang không ngừng vang lên, từng âm thanh truyền vào trong tai, làm sao cô lại dám đàn bài nhạc này ở nhà họ Quách.
“Đủ rồi.”
Dường như người đàn ông ở trong nhà ăn không thể nhịn được nữa, khó thở đứng lên, đụng vào bàn ăn, khiến cho mấy bộ đồ ăn lay động, trái tim của đám người Lục Khánh Nam kia cũng theo đó trở nên khẩn trương.
“Kiều Bích Ngọc, rốt cuộc cô đã ầm ï đủ chưa?”
Mãi cho đến khi giai điệu cuối cùng của bản nhạc này kết thúc, cô mới hài lòng ngừng lại.
Khoảng cách từ nhà ăn của nhà họ Quách đến chỗ đặt đàn dương cầm trong đại sảnh có hơi xa, chẳng qua tiếng đàn này làm cho người ta không thể xem nhẹ, cũng khiến cho không ít người phiền não.
Đúng thế, cô biết, từ trước đến nay anh không thích có người khác ở trong nhà mình chơi đàn dương cầm, nhất là khúc nhạc này.
Bầu không khí trong nhà ngưng trọng, giương cung bạt kiếm.
Quản gia lo lắng chạy đến bên cạnh Kiều Bích Ngọc, nhỏ giọng thuyết phục.
“Cậu Cao Minh không thích bài nhạc này, bởi vì trước kia bà chủ…”
Trước kia Giang Mỹ Linh là bậc thầy về đàn dương cầm quốc tế nổi danh, hơn nữa bản nhạc mà bà ta thích nhất chính là dạ khúc Chopin này, khi đó chính vì trình diễn bản nhạc này mà bà ta một khúc thành danh.
“Thật ư?“ Kiều Bích Ngọc đứng dậy khỏi đàn dương cầm, vẻ mặt không để ý.
“Đừng nói với tôi làm gì, Quách Cao Minh nói, bất kỳ chuyện gì ở nơi này, tôi đều không xen vào.”
Bước chân của Kiều Bích Ngọc thật sự rất nặng, cơ thể thẳng tắp, cứ như thế chậm rãi đi qua phía nhà ăn, rõ ràng là đang thị uy với người đàn ông kia.
Bảo tôi ngoan ngoãn một chút ư! Vậy tôi sẽ cố tình không ngoan ngoãn cho anh xem.
Sắc mặt của Quách Cao Minh âm trầm rất khó coi, anh muốn nổi giận nhưng lại cố gắng kìm nén, tức giận trừng mắt nhìn người phụ nữ kia đang cứ thế rời đi, đáng thương cho đám người Lục Khánh Nam, bọn họ sợ hãi đến mức không dám lớn tiếng thở mạnh.
Cuộc chiến tranh lạnh này của bọn họ không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ là vì ngày đó, cô tốn rất nhiều tâm tư nấu một bữa ngon cho anh, nhưng anh lại vô duyên vô cớ giáo huấn cô, Kiều Bích Ngọc không phục.
Hoặc có lẽ, vấn đề giữa bọn họ đã sớm tồn tại, chỉ là lắng đọng lại quá lâu.
Dù sao chủ nhà chiến tranh lạnh, người xui xẻo nhất chính là người làm.
“Cậu Cao Minh nói, tối nay… Cậu ấy không về nhà ăn cơm.”
Buổi trưa, Kiều Bích Ngọc đánh đàn dương cầm thị uy, chọc cho sắc mặt Quách Cao Minh xanh mét, buổi tối anh dứt khoát không về, nhắm mắt làm ngơ, lười cùng cô ầm ï.
Kiểu Bích Ngọc nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn một bàn đồ ăn.
Cô hít sâu một hơi, làm bộ không sao cả, bày ra vẻ mặt tươi cười nhìn dì Phương, dì Phương bị cô nhìn như thế, trong lòng có dự cảm không tốt.
“Người đâu.”
Rạng sáng gần 12 giờ đêm, Quách Cao Minh từ bên ngoài vội vã trở về.
Giống như thường ngày, đầu tiên anh đi đến trước cửa phòng ngủ, sau đó mở cửa, bên trong tối thui, đèn tắt, trên giường cũng không có bóng dáng người nên ngủ say.
“Cô ấy đi đâu?”
Quách Cao Minh cắn răng hỏi một câu, tính tình gần như bùng Dì Phương phải chịu áp lực vô cùng lớn, lần này bà ấy còn kéo cả quản gia đến, sợ một mình không ứng phó được với Quách Cao Minh.
“Tôi hỏi các người, cô ấy đi đâu, nếu để người chạy mất như lần trước cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Khoảng thời gian gần đây, anh và Kiều Bích Ngọc ầm ï, khiến trong lòng anh bực bội, lại thêm công việc dồn lại một đống, khiến cho anh không được buông lỏng.
Vẻ mặt quản gia phức tạp, chần chờ nói: “Mợ chủ đến nhà bạn ngủ qua đêm rồi.”
“Khoảng 7 giờ tối hôm nay, tài xế tự mình đưa cô ấy đi, lúc đó chúng tôi cũng gọi điện thoại cho cậu.”
Chỉ là Quách Cao Minh quá bận, trợ lý nghe nói là quản gia gọi điện thoại đến, cho nên không quá để trong lòng, tiếp tục làm việc.
Vẻ mặt của Quách Cao Minh âm trầm, mím môi, không nói chuyện.
Chắc hẳn cô đến nhà người phụ nữ tên Châu Mỹ Duy kia.
Dì Phương do dự một lúc, cẩn thận nói: “Cậu Cao Minh, mặc dù tính tình của mợ chủ có xíu làm ầm ï, nhưng cô ấy không có ý xấu, cậu đừng so đo với cô ấy.
Quách Cao Minh nghe đến đó, trong mắt lóe lên lửa giận.
So đo với cô ư, nếu như anh cùng người phụ nữ chết bầm Kiều Bích Ngọc kia so đo, cô còn có thể như vậy à, cũng không biết nên dùng từ nào để mắng cô, thật đúng là bị tức chết.
Mặc dù là mùa hè, nhưng rạng sáng cũng hơi lạnh.
“Cậu Cao Minh, có cần đi đón mợ chủ về không.”
Quản gia cũng biết Quách Cao Minh không muốn ẩm ï với cô, anh không trở về ăn cơm, chính là để né tránh mà thôi.
“Không cần phải để ý đến cô ấy.”
Lần này Quách Cao Minh thật sự nổi giận, cô thế mà đi ra ngoài.
Anh xoay người, giống như không muốn để ý đến cô, sải bước đi đến phòng sách, chỉ là tức giận cho nên tay cầm di động dùng sức rất lớn.
“Kiểu Bích Ngọc, cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại di động làm gì thế.”
Căn nhà nhỏ ước chừng 70 – 80 mét vuông này, chính là tổ nhỏ của Châu Mỹ Duy.
Bình thường vào lúc 12 giờ đêm, thân là bé ngoan, cô ấy đã sớm đi ngủ, chẳng qua đêm nay, Kiểu Bích Ngọc đột nhiên đến thăm, khiến cho cô ấy hơi ngạc nhiên và mơ hồ.
“Không có gì.”
Chẳng biết Kiều Bích Ngọc đang giận gì, tay cầm điện thoại di động ném qua một bên.
Châu Mỹ Duy nhìn cô một lần, hiếu kỳ hỏi: “Kiểu Bích Ngọc, cậu rời nhà trốn đi à?“