“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Tâm chập tối lúc 7 giờ, là lúc nhà hàng của họ chuẩn bị đóng cửa, thông thường mà nói buổi tối sẽ là khoảng thời gian có thu nhập khả quan nhất, nhưng bà chủ của họ rất ngầu nói rằng không thể để cho nhân viên tăng ca, thời gian làm việc và nghỉ của họ giống như những nhân viên văn phòng,
Trước cửa nhà hàng có treo biến đã đóng cửa, chỉ có phía sau nhà bếp vẫn có mấy người đang làm việc, họ cũng chuấn bị đóng cửa về nghỉ ngơi như bình thường.
Nhưng vào lúc này, nhân viên mới của nhà hàng bọn họ, Châu Mỹ Duy tới từ Trung Quốc đã trở về, vả lại cô bị một người đàn ông với vẻ mặt phẫn nộ kéo về.
“Vì 20 euro, mà để nhân viên của mấy người đi ship đồ ăn 20 km, bà chủ của mấy người có phải là điên rồi không” Bùi Hưng Nam bước chân rầm rầm, đẩy mạnh cái biển “close” đó ra rồi xông vào trong, đi vào bên trong nhìn thấy bà cô làm thu ngân đang thu dọn, trong phút chốc anh giận điên người, anh dùng trình độ tiếng Anh lưu loát của mình để mắng chửi.
Bà cô ở quầy thu ngân trong phút chốc không kịp phản ứng lại, muốn hỏi rõ ràng xem rốt cuộc là có chuyện gì “Vị tiên sinh này…”
Nhưng Bùi Hưng Nam đã giận tím người, không còn lí trí được nữa, nghiến răng vào cảnh cáo: “Nhân viên của mấy người đi ra ngoài đưa đồ ăn, cô ấy suýt chút nữa bị mấy người đàn ông cưỡng ép lôi vào trong phòng…cách làm của các người đã vi phạm vào điều lệ thuê mướn lao công, lập tức bảo bà chủ của mấy người ra đây gặp tôi, không thì…
Bà cô làm thu ngân trợn tròn mắt lên, đang định nói gì đó, sắc mặt của Châu Mỹ Duy cũng rất khó coi, cô tức giận ngắt lời: “Bùi Hưng Nam, bất luận là hiện tại tôi làm gì, thì anh đều không có quyền lợi hay nghĩa vụ gì hết”
Bùi Hưng Nam đương nhiên là nghe ra được cô chế giễu anh không có tư cách, thời gian này do tinh thần tiều tụy quá độ, lại cộng thêm hiện giờ anh đã giận điên người: “…Cái gì mà quyền lợi với nghĩa vụ chứ, cô bỏ đi ra tận nước ngoài là một người vợ tốt sao, cô có biết tôi đã trải qua khoảng thời gian này kiếu gì không!”
“Chuyện của anh, tôi không muốn biết” Châu Mỹ Duy nhãn tâm, to tiếng phản bác lại một câu.
Bùi Hưng Nam ngậy ra, trong phút chốc không biết phải mở lời như thế nào.
Trước giờ cô chưa từng đối xử với anh một cách nhắn tâm như vậy.
Bọn họ nói tiếng Trung, những nhân viên còn lại trong nhà hàng nghe thấy tiếng cãi nhau liên đần dần kéo tới, họ không hiểu tiếng Trung, nhưng vừa rồi người đàn ông châu Á anh tuấn lịch lãm này hình như đã dùng tiếng Anh nói muốn tố cáo nhà hàng của họ.
“Tiểu Duy, chuyện này là sao thế?” Nhân viên trong nhà hàng liếc mắt nhìn Bùi Hưng Nam đang tức giận một cái, mặc dù không quen biết người đàn ông châu Á này, nhưng dựa vào bộ trang phục mà anh đang mặc thì chắc chắn răng đây là người có tiền thuộc tầng lớp thượng lưu, họ vội vàng kéo tiểu Duy đi để hỏi rõ tình hình.
“Chỉ là hiểu lầm thôi” Châu Mỹ Duy nhẹ nhàng nói hi nấy tôi ra ngoài ship đồ ăn, người khách đó muốn quyt nợ không trả tiền, tôi và khách hàng có chút tranh chấp, vị tiên sinh này đi ngang qua, anh ấy chỉ là có lòng tốt giúp đố, tôi không quen anh ấy”
Vẻ mặt của Châu Mỹ Duy bình tĩnh, cô nhắc lại câu nói đó: “Tôi không quen anh ta.” Vẻ mặt của Bùi Hưng Nam từ tức giận chuyển sang cứng đờ, không chút biểu cảm.
“Cảm ơn” “Vị tiên sinh này, cảm ơn anh vì đã giúp đố.
bạn của chúng tôi, tiểu Duy vừa mới tới Paris, cô ấy không hiểu nơi này” Nhân viên trong nhà hàng hoàn toàn không nghỉ ngờ gì với lời giải thích này, họ lập tức bày tỏ sự cảm kích đối với Bùi Hưng Nam, bởi vì trong nước họ, vẫn luôn có rất nhiều người “trượng nghĩa”, vừa lên tiếng là dùng con đường pháp luật để uy hiếp người khác, đặc biệt là những người có tiền nhàn rồi.
“Tôi đã nói rồi, cái kiểu đặt đô ăn online này không đáng tin” “Đúng vậy, đều tại Camile, là cái chủ ý dở hơi mà cô ta đưa ra.” Mấy nhân viên cũ trong nhà hàng nhanh chóng giải tán, sau khi tự mình thu dọn xong, chuẩn bị đóng cửa lại: “Tiểu Duy, ngày mai nhất định phải kế chuyện này cho bà chủ nghe” “„,
Không được thì chúng ta tan làm trước một tiếng” Bọn họ cười ầm lên.
Bùi Hưng Nam nhìn Châu Mỹ Duy mỉm cười nói chuyện với những người này, dường như giữa bọn họ vô cùng hòa hợp, Châu Mỹ Duy chính là người như vậy, nhìn thì có vẻ tâm thường không có gì đặc biệt, nhưng lại nhanh chóng hòa vào tập thể.
Cô vẫn luôn có thể khiến cho những người ở bên cạnh có cảm giác tự do, thoải mái.
Chập tối ngày hôm đó, anh và cô chia tách, không nói nửa câu tạm biệt, dường như giữa họ chỉ có mối quan hệ xa lạ.
Bùi Hưng Nam trở về phòng khách sạn, anh đi tảm, cũng không có khấu vị để ăn uống gì, anh nằm trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trần nhà được trang trí tỉnh xảo.
Hiện giờ Châu Mỹ Duy đang làm gì nhỉ? Anh thật sự không hiểu, vì sao cô phải cố chấp đòi ly hôn với anh như vậy? Anh biết, ở nhà họ Bùi, đã để cô phải chịu ấm ức, cô kiên quyết nói răng sau khi ly hôn với anh xong nhất định sẽ sống tốt hơn, nhưng trên thực tế là hiện giờ cô thuê nhà chung với ba người phụ nữ có lai lịch không rõ ràng, sống trong một “tòa nhà nguy hiểm” tồi tàn và cũ kĩ, cái ngõ lại còn bốc mùi thối. Đã thế cô lại còn tìm một công việc làm tạp vụ ở nhà bếp vô cùng vất vả.
Lẽ nào cô thật sự thà rằng một mình ở đây chịu khổ chịu mệt, cũng không chịu trở về sống chung với anh sao? “…Tiền chỉ tiêu trong nhà mà anh đưa cho cô trước đây ít quá sao?” Bùi Hưng Nam chau mày lại, cố gắng nghĩ lại những chỉ tiết nhỏ trong cuộc sống trước đây.
“Bởi vì bị sảy thai” Đây chắc chẩn là nguyên nhân chính, anh nghe được tin này cũng rất đau lòng, nhưng nếu như đã là sự thật, vậy thì một người lí tính như anh sẽ chấp nhận nó, sau đó nghĩ cách để sắp xếp ổn thỏa: “Chúng ta vẫn còn trẻ, sau này chúng ta cũng có thể..”
“Là vì Quan Liên, Bùi Ức sao?” Đột nhiên trán của Bùi Hưng Nam đổ mồ hôi lạnh, tay phải giữ chặt lấy phần dạ dày, lại đau dạ dày rồi *…
Mình có thể nói với cô ấy, hai chúng ta dọn ra ngoài ở” Mặt anh cau lại, anh đang chịu đựng từng đợt dịch vị trào lên và quặn đau, trong đầu nghĩ tới một cách làm hòa với cô, dường như cơn đau dạ dày của anh đã dịu đi rất nhiều.
Châu Mỹ Duy nhất định sẽ rất vui, nhất định sẽ đồng ý.
Anh còn muốn nói với cô, trải qua một khoảng thời gian, anh đã hiểu ra rồi, mặc dù anh cũng có trách nhiệm với nhà họ Bùi, nhưng anh thật sự hy vọng rằng cô có thể cho anh thêm một cơ hội nữa, anh sẽ thay đối, bởi vì anh rất muốn có cô ở bên trong cuộc đời.
Anh cần cô hơn trong tưởng tượng của mình, mặc dù cô hoàn toàn không quá ưu tú, nhưng cô và anh ở bên nhau rất thoải mái, thư giãn Trở lại một tuần trước, bởi vì bị bệnh, tiêu cực, áp lực của nhà họ Bùi, trong lúc kích động anh đã kí đơn ly hôn để cho cô được tự do, anh thật sự vô cùng hối hận 5 giờ sáng, Bùi Hưng Nam đặc biệt dậy ăn sáng, nhìn thấy bầu trời ở bên ngoài cửa số vẫn đen kịt, anh hy vọng trời nhanh sáng một chút, anh có thế tới chỗ cô ở một lần nữa và nói rõ ràng với CÔ.
Bùi Hưng Nam vốn dĩ định chặn cô lại ở tầng một, nhưng anh sốt ruột nhìn chiếc đồng hồ Thụy Sĩ trên cổ tay mấy lần, hôm nay vô cùng sốt ruột, bỏ đi, anh đích thân đi lên tầng tới căn phòng.
thuê chung để bắt người Tòa nhà cũ kĩ này quản lí rất lỏng lẻo, người nào cũng có thể tùy ý ra vào, khi Bùi Hưng Nam bước lên cầu thang gỗ ọp ẹp dưới chân, lông mày anh chau lại sâu hơn.
“..Không ngờ lại sống được ở nơi này” Sinh sống ở đây quả thực quá tệ Bùi Hưng Nam là một người thông minh, anh vừa bước cầu thang, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, ví dụ như, anh có thể nói với Châu Mỹ Duy, công ty anh cho anh nghỉ một tháng, cho nên cùng cô đi tới Pháp, châu Âu nghỉ dưỡng, đưa cô đi thăm những điếm du lịch nối tiếng, ở khách sạn cao cấp nhất, ăn những món ăn ngon nhất, mua cho cô trang sức kim cương…
Phụ nữ đều rất thích những thứ này, chắc cô cũng rất vui Tuy nhiên, trên thực tế, mấy suy nghĩ của Bùi Hưng Nam đều vô dụng.
Anh gõ cửa, có một phụ nữ người Pháp da đen cao khoảng 1m7, cân nặng ít nhất là.
0 cân mở cửa ra, người ở trong phòng tên là Emma: “Xin chào, tôi muốn tìm Châu Mỹ Duy” Anh nói một cách hết sức lịch sự.
Đối phương quan sát anh bằng ánh mắt nóng bỏng, còn chưa trả lời câu hỏi của anh, bên ngoài căn phòng đã có hai người phụ nữ cao gầy khác nhanh chóng đi tới chặn cửa: “Anh là ai?” “Anh là người ở đâu, tên là gì”
Trong đó có một người phụ nữ có ngoại hình khá ổn vô cùng nhiệt tình: “Xin chào, tôi tên là Liya”
Bùi Hưng Nam chỉ cảm thấy mấy người phụ nữ này có chút phiền phức, anh tiếp tục giữ thái độ lịch sự ga lăng: “Tôi muốn tìm Châu Mỹ Duy, xin hỏi cô ấy có ở đây không?”
“Anh tìm tiểu Duy?” “À, tôi biết rồi, anh chắc chẳn là Armani lần trước tìm tới tận cửa!” Camille kéo lấy Emma ở bên cạnh kích động nói.
Liya nhìn Bùi Hưng Nam với ánh mắt trở nên tha thiết hơn, cô để lộ nụ cười mê hoặc nhất, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Tiên sinh, mời vào trong phòng ngồi, muốn uống gì, cà phê Nam Sơn được không?”
“Không cần đâu, tôi tìm Châu Mỹ Duy” Liya thấy anh không quan tâm đến mình, vẻ mặt có chút thất vọng, vội vàng hỏi anh: “Anh và tiểu Duy có quan hệ gì?”
“Tôi và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường” Châu Mỹ Duy bước ra từ trong phòng, cô sợ Bùi Hưng Nam nhắc tới mấy chữ “vợ chồng cữ cô vội vàng dùng tiếng Anh để mở lời nói ra mối quan hệ với anh.
Sau đó, cô bước tới, tức giận vội vàng dùng tiếng Trung nói với Bùi Hưng Nam: “Anh đang làm gì thế” Trong mọi suy nghĩ của Bùi Hưng Nam, với vẻ mặt và giọng điệu ghê tởm của cô, trong phút chốc anh không biết phải làm thế nào “Tiểu Duy, cô có thể hỏi anh ấy xem có bạn gái chưa được không…rồi nhanh chóng giới thiệu anh ấy cho tôi, tôi rất thích tuýp người như anh ấy.”
Những lời này, không chỉ có một mình Châu Mỹ Duy có thể nghe rõ, mà đến cả Bùi Hưng Nam ở bên ngoài cũng nghe rõ Anh vẫn không nói gì, anh nhướn mày lên chú ý đến sự thay đổi biểu cảm của Châu Mỹ Duy, anh cho rằng cô sẽ ghen.
“Vị tiên sinh này trước mắt vẫn còn độc thân, trong nhà anh ấy có một cậu bé dễ thương, gia cảnh không tồi, bố mẹ là giáo sư đại học, gia đình có học…”
“Đủ rồi Sự bình tĩnh của cô, đã phá vỡ tất cả những hoang tưởng của Bùi Hưng Nam trước đây, anh tức giận nhìn chăm chăm vào người phụ nữ vừa quen thuộc vừa xa lạ ở trước mặt “Châu Mỹ Duy, tôi không cần cô có lòng tốt giao bán tôi như vậy..tôi từng ly hôn hai lần, đều là bị phụ nữ các người bỏ rơi!