Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 229: Chương 229: Chúng ta sống như vậy cả đời, được không




Bên ngoài trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, gió mạnh tùy ý thổi nhánh cây đong đưa, lá rụng trên đất bị gió thổi bay lên, làm mờ một vùng tầm nhìn, một tia chớp màu vàng đột nhiên lóe lên khiến bầu trời sáng hơn, sau đó là một tiếng rầm, âm thanh tiếng sấm điếc tai, một đêm này vô cùng đáng sợ.

Kiều Bích Ngọc nhìn bên ngoài cửa sổ, trong lòng tràn ngập bất an.

“Thời tiết hôm nay thực ác liệt, nhìn giống như bão.”

Đêm nay không nên ra ngoài.

Từ sáng đã có gió nổi lên, mây đen dày đặc, không nghĩ tới mưa không dứt mãi tới tận tối, mây đen dày thêm giống như đang ấp ủ một trận mưa bão dữ dội.

Mới quay người lại, cô nhớ tới một chuyện khác, gọi to về phía giường: “Quách Cao Minh”

Phòng ngủ rất yên tĩnh, bởi vì tiếng sấm ở bên ngoài mà càng có vẻ yên tĩnh, không có ai đáp lại.

“Quách Cao Minh!”

Vẻ mặt cô đột nhiên lo lắng hơn, vội vàng bước nhanh tới, thấy bóng dáng vẫn ngồi trên giường như cũ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, rất oán hận: “Quách Cao Minh, sao anh không đáp lại làm hại em…”

Một bóng dáng chắn trước mặt anh, lúc này anh mới ngẩng đầu, giọng điệu rất hỗn loạn phức tạp: “Chuyện gì?”

“Chuyện gì sao? Em gọi anh ba tiếng rồi!”

Kiều Bích Ngọc cúi người, gương mặt dán sát vào đánh giá anh, hơi nghi ngờ.

“Anh đang nghĩ một chuyện.”

Anh nói rất tùy ý, nghiêng đầu tránh tầm mắt của cô, giọng nói bình tĩnh trước sau như một nhanh chóng bổ sung một câu: “Chuyện công ty.”

“Chuyện công ty gì chứ, anh căn bản là giấu đầu hở đuôi.”

Cô hoảng hốt nói.

Cô không nói tiếp nữa, nhìn thẳng anh đôi mắt càng lúc càng thâm trầm, trên gương mặt tràn ngập khẩn trương và hoảng sợ, cao giọng dỗ anh: “Trước đây em đã nói với anh rồi, em gọi anh ba tiếng, cho dù xảy ra chuyện gì anh nhất định phải đáp lại em… Quách Cao Minh, anh đừng giả trang thành ông lớn với em, anh, anh không thể không để ý tới em.

Anh nghe thấy giọng nói của cô nhỏ dần, Kiều Bích Ngọc là người phụ nữ như vậy, cho dù cô khiếp sợ, vẫn cậy mạnh nói một câu “không thể không để ý tới em“.

Chỉ có cô mới dám nói như vậy với anh, thậm chí ngay cả anh cũng sẽ dung túng thói quen tùy hứng này của cô theo bản năng, con người luôn khuất phục vào lúc gặp khó khăn, anh không muốn cô chịu ấm ức, cô có thể làm nũng, không kiêng nể gì.

“Anh không để ý em khi nào chứ?”

Quách Cao Minh vươn tay kéo cô, để cô ngồi lên hai chân mình, ánh mắt nhìn về phía mặt cô, nhìn cô từ hùng hổ dần trở nên chần chừ bất an, cảm xúc của cô đều viết ở trên mặt, thực ra cô rất thất thố.

“Gần đây gặp một chuyện, có chút phiền phức.”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, cúi đầu nói thêm câu nữa, câu này là nói thật.

“Vậy buổi sáng, lúc chúng ta ăn sáng, anh cũng đang nghĩ chuyện này sao?“ “Đúng vậy.”

Bây giờ anh không nhìn thẳng vào mắt cô.

Kiều Bích Ngọc bán tín bán nghi, cô hơi nghiêng người, vòng hai tay qua cổ anh, nhìn anh, cảm xúc kỳ lạ dần không khống chế nổi, rất đa cảm.

Đại khái là gần đây anh thật sự quá mệt mỏi.

“Tối hôm qua dì út vào bếp làm cơm tối, hia dì cháu ngồi cùng một chỗ mặt đối mặt ăn cơm, là món ăn gia đình rất bình thường.”

Giọng nói của cô rất bình tĩnh, bỗng nhiên lẩm bẩm nói, không biết vì sao lại muốn nói, cô chỉ đột nhiên muốn nói cho anh nghe thôi.

“Dì út nói với em rất nhiều chuyện, dì ấy nói người như anh chúng em không trèo cao nổi, em gả cho anh rất hèn mọn.”

Cơ thể Quách Cao Minh hơi căng cứng, mà trong lời nói của cô không có một chút cảm xúc hèn mọn nào: “Lúc mới vừa gả tới nhà họ Quách quả thật đúng như thế, khi đó em rất lo lắng.”

Cô vùi đầu vào trong cánh tay anh, bả vai dày rộng, lồng ngực cường tráng rắn chắc khiến người ta rất an tâm, sức khỏe của Quách Cao Minh rất tốt, vừa rồi cô dùng nhiệt kế kiểm tra cho anh, nhiệt độ bình thường.

“Anh xem ngay cả cậu chủ Lục tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Bắc An đều bị em bắt nạt, em có gì phải hèn mọn.”

Nói tới đây, trong lời nói của cô có chút trêu đùa.

Bởi vì cô biết rõ, nhà họ Quách to như vậy thật sự xa lạ câu nệ đối với cô, nhưng cô biết, Quách Cao Minh sẽ chống đỡ giúp cô, cho dù làm sai chuyện gì đều có anh ở đây.

Bởi vì có anh, còn có cái gì gọi là hèn mọn.

Quách Cao Minh không nghĩ tới cô sẽ nói với anh những lời này, cũng không hiểu cô nói những lời này đại biểu cho chuyện gì, tình yêu phức tạp giữa nam nữ khiến anh không hiểu nổi, nhưng nghe cô nói như vậy, anh rất giật mình, còn có chút vui sướng.

Cô không am hiểu nói những lời già mồm cãi láo, má cô đỏ lên, nghiêm túc nói: “Quách Cao Minh anh đói bụng không, hay là em bảo dì Phương đưa cơm tối lên nhé.”

“Không cần.”

“Nhưng anh chỉ ăn chút cháo vào bữa sáng mà thôi.”

Cậu chủ Quách này đúng là dễ nuôi.

Anh vẫn không quan tâm tới cơ thể mình như cũ, nhưng mới nói ra miệng, trong đầu truyền tới từng cơn đau nhức, gương mặt anh lập tức trắng bệch, nghiến răng chịu đựng.

“Có phải là anh đau đầu hay không? Kiều Bích Ngọc chú ý tới anh nhíu mày lại, lập tức đứng dậy khỏi chân anh, giọng nói cũng nghiêm túc hơn.

Có thể là vì ánh mắt cô quá nóng rực, cô rất lo lắng khiến Quách Cao Minh, cho nên hơi xúc động, anh trầm giọng nói: “Ừ”

Lần này anh không giấu diếm.

“Nằm lên giường đi, em đi lấy một lọ dầu xoa cho anh.”

Người đàn ông nhà cô đau nửa đầu, cô không có gì ngạc nhiên, bác sĩ cũng cho biết do thức khuya và làm thêm giờ nên mệt mỏi, thường ảnh hưởng không lớn tới cuộc sống, cô đừng quá khẩn trương, dù sao đau nửa đầu không phải là bệnh nặng, sau này cô chậm rãi học mát xa, giúp anh làm giảm đi cơn đau.

“Cảm thấy thế nào?”

Cô không phải người dịu dàng, nhưng rất cố gắng đi học.

Ngón tay mềm mại nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của anh, cộng thêm hơi lạnh của dầu thuốc, Quách Cao Minh cảm thấy dễ chịu hơn một xíu, nhất là vợ anh không thiếu chút nữa bóp nát đầu anh như trước, thật sự rất đáng mừng.

“Nếu anh mệt, anh ngủ một lát trước đi, đợi anh tỉnh ngủ, em lại gọi dì Phương bưng cơm tối lên”

“Ừ”



Đã lâu rồi hai người không yên tĩnh ở bên nhau, có thể là do gió mạnh và sấm sét gào rít bên ngoài, mà lúc này ở trong phòng ngủ bọn họ đều có một loại ấm áp khó có được.

“Quách Cao Minh, trước đây anh từng đồng ý với em là sẽ dẫn em di tới câu lạc bộ quyền anh chơi, đúng rồi, còn có bắn súng và cưỡi ngựa nữa, em sinh con xong, em muốn di.”

“Phải ở cữ:”

Anh mở miệng từ chối, loại kiến thức thông thường này anh biết.

“Vậy ở cữ xong lại đi được chưa, câu lạc bộ kia đắt như vậy, tốt xấu gì em cũng là bà chủ, em muốn tự mình đi thể nghiệm.”

Kiều Bích Ngọc cởi cúc áo sơ mi cho anh, lộ ra lồng ngực cường tráng rắn chắc, một đôi tay mềm mại chạm vào da thịt anh, người đàn ông nằm trên giường trong mắt có mê ly, không nói chuyện, ánh mắt nhìn cô rất mập mờ, Kiều Bích Ngọc trừng anh một cái, người đàn ông này nghĩ đi đâu vậy, cô muốn xoa dầu ở bả vai và ngực cho anh mà thôi.

Cô tiếp tục bàn bạc với anh: “Đúng rồi, còn có con trai của em nữa, con em không thể quá ẻo lả, em muốn bọn chúng học võ từ nhỏ, ông ngoại em từng nói rồi, một người chỉ có thể tự bảo vệ mình thật tốt, mới có năng lực bảo vệ người mình thích.”

Không biết chữ nào khiến anh khẩn trương hơn, Kiều Bích Ngọc cảm thấy cơ thể anh hơi rung lên, nghiêng đầu nhìn: “Làm sao vậy, em dùng lực mạnh quá à?”

“Không phải.”

Giọng nói của anh hơi khàn khàn, phủ nhận quá nhanh.

Giống như dời đề tài đi: “Ông ngoại của em có tính nết tương tự ông nội anh.”

“Đúng là rất giống, đều thối y như nhau.”

Kiều Bích Ngọc nghĩ một lát, hỏi rất tùy ý: “Theo lý thuyết, ông ngoại em và ông nội anh tuổi ngang nhau, bọn họ không có thâm giao cũng phải quen nhau, vì sao nhà họ Cung và nhà họ Quách không có bất cứ lui tới gì?”

“Có phải một người theo quân, một người theo buôn bán nên không hợp, hay là nhà họ Quách anh quá ngạo mạn, cho nên ông ngoại em cũng lười để ý các anh”

“Này, Quách Cao Minh anh nói cho em nghe một chút đi.”

Ý thức của anh dần trở nên mơ hồ, không nghe rõ cô nói gì, chỉ cảm thấy cô lải nhải bên tai anh, nghe thấy giọng cô, thật tốt.

“Kiểu Bích Ngọc, chúng ta cứ sống như vậy cả đời, được không?”

Có khả năng là anh quá mệt mỏi, đôi mắt khép hờ, nhẹ nhàng nói một câu.

“Như vậy? Như vậy là như nào?”

Cô có chút không theo kịp suy nghĩ của anh.

Anh không nói gì nữa, đầu óc rất choáng váng, không có sức lực, rất muốn nghỉ ngơi, một ý nghĩ cuối cùng lướt qua, anh đột nhiên cảm thấy anh và cô cứ đơn giản như vậy cũng tốt, có cô ở bên, cứ thế trải qua cả đời, rất tốt.

“Quách Cao Minh”

“Quách Cao Minh”

“Quách Cao Minh!”

Kiểu Bích Ngọc cứng ngắc đứng bên giường, gương mặt đột nhiên trắng xanh, hoảng sợ la to, gọi anh ba tiếng.

Anh không đáp lại nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.