Tối hôm qua, cô bị gã điên ở trên tầng làm ồn nửa đêm, cũng may sau 12 giờ thì đã yên tĩnh trở lại, nếu không cô thật sự sẽ xông lên tầng đánh anh ta mất.
Cô cứ nhớ mãi về lời đồn căn phòng ma ám 402 mà những người ở trước đó từng kể, sau đó đầu óc bị choáng váng bởi tiếng động trên tầng lại khiến cô gặp ác mộng cả đêm.
Cô mơ thấy mình đang ở trong một căn phòng rộng lớn xa lạ, trong phòng không có gì hết, chỉ có duy nhất một chiếc giường lớn màu trắng ở chính giữa, cô bị trói ở trên đó, không cử động được tay chân.
Cô sợ hãi vùng vẫy, sợi dây thừng dày đến mức trói chặt tay chân cô không tài thoát ra được.
Sau đó, một bóng đen đẩy cửa đi vào, cô
không thể nhìn rõ dáng vẻ đối phương, có lẽ là do cô bị trói tay chân.
Cô cố thẳng người lên để nhìn thì thấy thân hình của người đối diện vô cùng đáng sợ.
“Anh là ai?”
“Anh muốn làm gì tôi, rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với anh?”
Trong cơn mơ màng, cô cố gắng bình tĩnh lại, cố gắng thương lượng:
“Nếu tôi thật sự làm sai điều gì, tôi sẽ xin lỗi và làm những gì mà anh muốn.”
Nhưng người đàn ông chỉ lặng lẽ đứng ở đầu giường, không nói một lời nào.
Cuối cùng cô không kìm chế được sự sợ hãi, hét lên: “Anh có thể hại tôi, tôi không sợ khổ không sợ đau, nhưng xin anh trả con lại cho tôi,
chúng còn nhỏ như vậy, đừng làm tổn thương tới chúng, trả lại con cho tôi!”
Khi vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng, Kiều Bích Ngọc phát hiện khóe mắt mình vẫn còn ướt.
Cô ngồi dậy, thất thần dựa vào thành giường. Kể từ khi xảy ra chuyện, cô đã quen với việc nằm mơ thấy ác mộng, đến nỗi toàn thân
hoảng sợ.
Những chuyện đó, cô không thể nào quên được. Nhưng nếu cứ mãi suy nghĩ về nó, lại sợ sẽ ghi nhớ quá rõ.
Lúc nào cô cũng trong tâm trạng mâu thuẫn như đi vào mê cung, không thể nào thoát ra được, hoảng sợ, bồn chồn, tinh thần gần như sụp đổ.
Cô cũng không biết mình có thể chịu được
trong bao lâu nữa, rốt cuộc cô sống vì điều gì.
Với tay lấy lọ thuốc trên đầu giường, không cần biết bụng đang trống rỗng, uống một viên trước.
Cô nhắm mắt lại, khẽ cầu nguyện trong lòng, không dám thốt ra thành tiếng.
Nghe nói tâm nguyện thì không nên nói ra, nếu không sẽ không còn linh nghiệm. Không phải là mê tín mà là do cô sợ.
Cô biết mình không thể nào tiếp tục như vậy được nữa, liền lập tức dậy đi tắm rửa, mở hết cửa sổ trong nhà để ánh nắng mặt trời chiếu vào, ít nhất cũng có thêm một chút sức sống.
Tối qua sau khi trận mưa lớn kết thúc, không khí sáng nay liền vô cùng trong lành.
Kiều Bích Ngọc hít một hơi thật sâu, thay quần áo thể thao, quyết định chạy bộ quanh khu chung cư. Tập thể dục sẽ giúp con người ta cảm thấy sảng khoái.
Khi vừa ra khỏi cửa, cô phát hiện món đồ
chơi màu trắng vẫn nằm ở đó.
“Món đồ chơi đắt tiền như vậy mà lại không một ai đến lấy nhỉ?”
Lần này, Kiều Bích Ngọc tò mò ngồi xuống, kiểm tra kỹ càng thì thấy món đồ được chế tạo rất tỉnh xảo, cô cầm điều khiển từ xa ấn vài cái, đèn liền bật sáng, rồi bay vút lên trời.
Kiểu Bích Ngọc thảng thốt, chạy ra ngoài duổi theo, chỉ nhìn thấy nó bay ra khỏi cửa sổ của lối đi cầu thang rồi biến mất.
Cô thật sự áy náy, dù sao cũng không phải là đồ của mình. Cô nhanh chóng dựa vào cửa sổ nhìn xung quanh, không biết phải điều khiển như thế nào rồi liếc nhìn thang máy, cô sốt sắng chạy
bộ xuống tầng đuổi theo.
Sau trận mưa lớn đêm qua, bãi cỏ ở khu chung cư vẫn còn rất ướt, may là nền bê tông khô nhanh, Kiểu Bích Ngọc điên cuồng chạy theo chiếc máy bay, nước bắn vào gót chân bẩn hết quần.
Cuối cùng, cô nhặt được nó ở nền bê tông phía Tây của chung cư đem về.
Chạy đến nỗi thở hổn hển, cô trừng mắt nhìn món đồ chơi trên mặt đất, thực sự chỉ muốn giẫm nát nó để xả giận.
Nhưng tiếc lại là đồ của người khác, cô cũng không dám phá hỏng nó, chán nản nhìn mấy nút bấm trên điều khiển từ xa, cái tay lại táy máy chọc vào.
Máy bay đồ chơi có thể đi thẳng hoặc đi rích rắc trên sàn bê tông, còn có thể cất cánh đột ngột, tốc độ bay khá nhanh. Sau khi nghiêm túc chơi vài lần, cô nhận ra điều khiển nó cũng không khó.
Kiều Bích Ngọc cảm thấy mình rất trẻ con, đang định thu dọn lại đặt chiếc máy bay trở lại vị trí ban đầu thì đột nhiên, một con chó lớn lao ra.
Con chó husky này nhảy lên cao ngang ngửa một người trường thành, phấn khích đuổi theo chiếc máy bay đồ chơi, vừa sủa vừa nhe
răng ra muốn cắn nó xuống.
Kiều Bích Ngọc cuống quýt điều khiển cho máy bay bay lên cao để giữ khoảng cách an toàn. Tuy nhiên nửa phút sau đó cô bình tĩnh lại, con chó husky này có lẽ của một người chủ nào đó nuôi nên nó không cắn người mà chỉ đuổi theo cái máy bay đang lượn lờ trên không trung.
Cô có một thú vui xấu xa, bấm điều khiển khiến cho máy bay lúc bay thấy lúc bay cao, chú chó Husky vốn sung sức, sau khi nhảy lên vài chục lần thì nó cũng mệt lử, thè lưỡi thở hổn hển.
Chẳng lâu sau, nó có vẻ khát nên lao nhanh về nhà uống nước.
Kiều Bích Ngọc đoán rằng con chó này có thể sẽ quay lại. Cô bèn hạ chiếc máy bay xuống đất, di chuyển nó theo hình chữ Z. Ban đầu, cô nghĩ là sẽ ở đây chơi với con chó này một lúc để giết thời gian.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ là, trong bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng phía trước, đột nhiên có tiếng động truyền đến, cô định thần lại thì nhìn thấy một cái đầu nhỏ bất ngờ ngó lên từ bãi cỏ.
Một cậu bé khoảng tầm một tuổi, trắng trẻo mũm mĩm, mặc bộ quần áo người nhện hoạt hình dễ thương, mở đôi mắt to sáng nhìn cô một cách tò mò.
Kiều Bích Ngọc đứng yên tại chỗ, nhìn cậu bé đột nhiên chui ra này, bước đi còn chưa vững, đôi chân ngắn xinh xinh lon ton chạy về phía cô.
Đứa bé bỗng bập bẹ gọi: “Mẹ ơi”
Cô sững người.
Chín giờ sáng, mặt trời đã bị mây che mất, ánh nắng rất ấm áp.
Hôm nay cũng là thứ bảy, người đi làm được nghỉ lễ thế nên sáng sớm đã có rất nhiều người đi dạo.
Hôm nay Châu Mỹ Duy tỉnh thần tràn trề, đưa tiểu phúc hắc Bùi Thanh Tùng đến nhà Kiều Bích Ngọc chơi.
Còn chưa lên tầng thì cậu nhóc liền giật giật áo Châu Mỹ Duy, ngón tay nhỏ chỉ vào khoảng trống ở phía Tây của chung cư.
Cô ấy vừa nhìn liền nhận ra người con gái đằng kia chính là Kiều Bích Ngọc đang ngồi xổm trên mặt đấtquay lưng về phía mình, đầu cúi xuống có vẻ rất nghiêm túc, không biết là đang làm gì.
“Cậu đang làm gì thế?”
“Trông trẻ.”
Kiều Bích Ngọc rất bình thản nói ra hai chữ này, sau khi ngẩng đầu lên phát hiện ra người đó là Châu Mỹ Duy, hai má khẽ đỏ ửng, đem điều khiển từ xa trên tay giấu ra sau lưng để cô ấy không nhìn thấy, giống như thể mình vừa làm chuyện ngu ngốc bị người khác bắt được vậy. Châu Mỹ Duy thậm chí không thèm nhìn, bất lực đưa tay lên võ trán.
Cô gái này thật là đã bao nhiêu tuổi đầu rồi, còn lấy đồ chơi ra để đứa bé bò lăn lê trên mặt đất như vậy.
“Thằng bé đi không vững”
Kiểu Bích Ngọc ngượng ngập giải thích, cũng không phải cố ý muốn đứa nhỏ bò bẩn hết
người như vậy.
Trẻ con bẩn một chút không sao, quan trọng là mình chơi cùng nó, nó vui là được.
Vừa nói cô mới phát hiện ra có một cậu bé khoảng năm sáu tuổi đang đứng phía sau Châu Mỹ Duy.
“Thằng bé này là ai vậy?”
Đứa bé bị cô nhìn một cái, không biết tại làm sao, khuôn mặt khôi ngô bỗng đỏ lên.
Châu Mỹ Duy cúi đầu nhìn Bùi Thanh Tùng, càng không biết nói gì, không ngờ con trai của Bùi Hưng Nam cũng biết đỏ mặt.
“Hôm nay là thứ bảy, thằng bé không phải đi nhà trẻ. Tối nay Hưng Nam có chuyện cần bàn với Quách Cao Minh nên tớ mới đưa nó ra ngoài chơi.”
Kiều Bích Ngọc vừa nghe đến tên Quách Cao Minh tim bỗng đập nhanh hơn.
Đứa bé mừng rỡ nhảy cẵng lên, cuối cùng đôi tay nhỏ nhắn ngắn cũn cũng bắt được chiếc máy bay, phấn khích hét lên oa oa, sau đó cho
thẳng vào miệng mà gặm.
“Không ăn được đâu.” Kiều Bích Ngọc lo lắng lại gần.
Trước hành động của cô, giọng một người phụ nữ sốt ruột từ xa truyền đến. Đứa bé nghe thấy giọng nói đó liền lập tức bò dậy.
Kiều Bích Ngọc nhìn tay phải thằng bé đang kéo góc máy bay, vừa kéo vừa hướng về phía mẹ nó hét lên a a.
Ngay sau đó, mẹ của đứa trẻ chạy đến bế nó lên. Có lẽ do nhìn thấy quần áo của đứa trẻ bị bẩn, cô ta cau mày, thấy nó không bị thương ở đâu mới thở phào một cái.
“Tiểu Hồng, đây là cái gì, ở đâu con có thứ này?”
“Đừng cứ cái gì cũng cho vào miệng chứ, cái này không ăn được đâu, chúng ta về nhà thôi, bố đã mua bánh sinh nhật về cho con rồi nè
Kiều Bích Ngọc đứng đó nhìn hai mẹ con đi xa, cảm thấy thật ấm áp, thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Cô nhìn xuống điều khiển từ xa trong tay, máy bay đã bị đứa trẻ cầm đi mất rồi, cô muốn đưa cả điều khiển từ xa cho họ thế là liền chạy đuổi theo.
Mặc dù chiếc máy bay này rất nhẹ nhưng diện tích của nó cũng phải bằng một chiếc ghế đầu, đứa trẻ cầm không chắc, khiến nó rơi thẳng xuống sàn bê tông.
Thứ đồ công nghệ cao này thực sự rất dễ rơi vỡ, các phần của máy bay đều rơi rải rác.
Mẹ đứa bé chỉ liếc nhìn mặt đất, cũng không quan tâm mà đi thẳng.
Kiều Bích Ngọc bước tới, ngồi xổm xuống nhặt những phần bị rơi hỏng lại.
Cô thở dài một hơi, cũng không biết là của ai, có thể sẽ phải đền tiền cho người ta.
“Đây là cái gì ạ?”
Bùi Thanh Tùng cũng tò mò ởi tới giúp cô dọn dẹp, bàn tay nhỏ nhặt lên một mảng đen có hiệu ứng gương phản quang.
Vẻ mặt Châu Mỹ Duy trở nên nghiêm túc:
“Bích Ngọc này, đây có phải là điều khiển giám sát thu nhỏ không vậy?”
Cô cầm lấy phần link kiện nhỏ này trực tiếp nhét vào túi áo khoác, không nói lời nào.
Thu dọn những mảnh vỡ trên mặt đất đã, sau đó dẫn Châu Mỹ Duy cùng Bùi Thanh Tùng trở về phòng 402.
“Bích Ngọc, cậu lấy đâu ra cái máy bay đồ
chơi này vậy?“ Châu Mỹ Duy có chút lo lắng.
Cửa vừa đóng lại, cô lấy linh kiện đặc biệt trong túi ra, ném xuống sàn nhà, nói với Châu Mỹ Duy: “Đừng lo.”
Cô lạnh mặt, giơ chân lên giãm mạnh một cái, linh kiện điện tử lập tức phát ra âm thanh luồng điện đang chạy, sau đó báo hỏng.
“Cao Minh, anh đang cầm điện thoại xem gì vậy?”
Trong một căn phòng khác, Bùi Hưng Nam thấy người đàn ông đối diện không biết đã chịu phải tác động gì, tâm trạng có vẻ không được tốt.
Quách Cao Minh cầm điện thoại di động nhìn chằm chằm vào màn hình, như đang bực
bội điều gì đó.
“Không có gì.“ Khuôn mặt lạnh lùng của anh tối sầm lại, ném úp điện thoại lên bàn.