“Bích Ngọc đến nhà họ Quách cũng được một khoảng thời gian rồi.”
Sớm sớm đầu mùa xuân, mặt trời mọc sớm hơn mùa đông một chút, sắc trời xám tro dần trở nên trên sáng hơn.
Ông cụ cầm gậy đứng cạnh cột khắc gỗ trên hành lang, nhìn một mảnh hoa cỏ cây quý giá trước mặt, mần đã mọc lên, sức sống mãnh liệt.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Ông quản gia thấy sương sớm ẩm ướt, nên cầm một chiếc áo khoác mỏng đi tới, cười nhạt.
“Cuối năm mợ chủ sinh đôi, nhà họ Quách chúng ta sẽ náo nhiệt thôi.”
“Dung, đầu óc tôi vẫn còn tỉnh táo, thân thể còn rất khỏe mạnh, không cần chiếc áo khoác này,”
Ông cụ Quách khẽ giơ tay phải, bảo ông ta thu áo khoác lại, quay đầu nhìn thẳng về hướng đông, lông mi mang theo nét suy nghĩ, thì thào: “Có những việc…”
Nghĩ mãi mà không hiểu.
“Ông cụ không hiểu vì sao cậu Cao Minh lại tốn hết tâm tri muốn cưới Kiều Bích Ngọc sao?”
Ông quản gia nhớ tới vừa rồi lúc ở phòng ăn, ông cụ đã hỏi trước kia hai người bọn họ có quen biết nhau hay không? “Nhìn tình hình, thì Kiều Bích Ngọc không có tình cảm với cậu Cao Minh…”
Ông quản gia dừng lại một chút, sắc mặt có vẻ nặng nề, nhưng cậu Mục của bọn họ lại luôn nhớ nhung cô ấy.
“Còn nhớ con Oreo không?”
Ông cụ Quách bước thật chậm, đi về phía đình nghỉ mát ở cuối hành lang, trầm giọng hỏi ngược một câu.
Ông quản gia vẫn đi theo sau lưng, nghe được chữ ‘Oreo’ này, vẻ mặt trở nên ngơ ngác, lập tức gật đầu thật nhanh: “Dạ nhớ.”
Đương nhiên là nhớ kỹ… Oreo, nó là tên một con chó nhỏ trong nhà họ Quách.
“Ông nội, nó muốn ăn bánh bích quy của con.”
Năm đó, cậu Cao Minh của bọn họ chỉ mới ba tuổi, ôm một con chó Labrador dơ bẩn trở về, nhìn qua thì giống như một con chó con bị vứt bỏ đi lang thang.
Cậu chủ nhỏ của nhà họ Quách bọn họ sao có thể tiếp xúc với loại súc vật này, rất, rất nguy hiểm.
Người hầu trong nhà lập tức lấy con chó con này ra khỏi cậu chủ.
“Nó là của con.”
Giọng nói đứa bé trai ba tưởi mang theo chút trẻ con, nhưng nói từng chữ rõ ràng, vô cùng kiên định.
Một đám người hầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhìn gương mặt nhỏ của cậu chủ nhỏ bọn họ, tay ngắn nhỏ nhắn vẫn ôm chặt lấy con chó bấn thỉu, kiểu gì cũng không chịu buông tay.
“Con muốn nuôi nó à?”
Ông cụ Quách không hề bài xích con chó lang thang này, nhìn cậu chủ nhỏ hỏi một câu.
Gương mặt cậu chủ nhỏ của bọn họ toát lên vẻ nghiêm túc, suy nghĩ, ngẩng đầu, rồi bi bô nói với ông cụ: “Nó vẫn luôn đi theo con, vẫn luôn len lén đi theo đằng sau con…”
Nói được nửa câu, có lẽ ôm con chó con nửa tháng với cậu chủ nhỏ mà nói hơi nặng quá, cậu chủ nhỏ đặt con chó xuống sàn nhà sáng bóng sạch sẽ.
Thân thể nhỏ của cậu ngồi xuống, mở bịch bách Oreo trên tay mình ra, lấy cho nó ăn.
Có lẽ con chó này đã vô cùng đói, vội vàng ăn.
Tay nhỏ khẽ vuốt tai con chó: “Ông nội, con cảm thấy có lẽ nó thích con.”
Cậu chủ nhỏ có vẻ rất vui, có vẻ tự hào nói với ông cụ như thế.
“Con cảm thấy nó thích con, cho nên con mới ôm nó về nhà, vậy con có hỏi nó có thích ở lại đây với con hay chưa?”
Đối với đứa cháu trai ba tuổi này, ông cụ Quách vẫn luôn yêu thương, cười nói: “Con dẫn nó về nhà thì sau này phải chịu trách nhiệm, phải chăm sóc nó thật tốt, con có thể nuôi sống nó chứ?”
“Con có rất nhiều đồ ăn vặt.”
Cậu chủ nhỏ ngẩng đầu lên, vô cùng tự tin.
Ông cụ Quách lắc đầu, giọng nói trở nên trầm xuống: “Chó không thể ăn sô cô la, ăn nhiều bánh quy nó cũng sẽ bị bệnh.”
Gương mặt nhỏ của cậu chủ trở nên ngây ngẩn, lo lắng mở miệng: “Vậy, con sẽ cho nó thứ khác, nhất định nó sẽ thích con.”
Cuối cùng con chó lang thang này cũng được ở lại, người hầu ôm nó đi tắm rửa, chích vắc xin.
Chó con có bộ lông màu trắng gạo, hai lỗ tai rũ xuống nhìn rất đáng yêu.
Giống chó Labrador có tính cách ngoan ngoãn, bình tĩnh, không quá ngu ngốc cũng không quá năng động, đối với người thân thiết thì vô cùng trung thành.
Ông cụ cảm thấy bồi dưỡng tính cách có trách nhiệm từ nhỏ cũng không tệ.
Thật ra đồng ý giữ lại con chó con này có một nguyên nhân quan trọng hơn, cậu chủ nhỏ nhà họ Quách này quá cô độc.
Người bình thường không được tiếp xúc quá nhiều với cậu chủ nhỏ, mặc dù sau lưng có một đám người hầu vẫn đi theo sau lưng cậu, nhưng đột nhiên ông cụ cảm thấy sự bảo vệ quá mức này, đối với đứa bé mà nói là một sự tổn thương.
“Nó vẫn luôn đi theo con.”
“Con cảm thấy có lẽ là nó thích con.”
Lời nói đơn giản trực tiếp của đứa trẻ làm bọn họ hiểu rõ, có lẽ cậu chủ nhỏ nhà họ Quách vẫn luôn khao khát được tiếp xúc với người khác.
Nhà họ Quách không giống với gia đình bình thường, ngay cả đi đường cũng phải có chút nghiêm túc trang trọng.
Cậu chủ nhỏ của bọn họ tiếp thu sự giáo dục trong môi trường như thế, nên cậu vô cùng nghiêm túc khi chăm sóc chó con.
Khoảng thời gian đó, tất cả mọi người đều cảm thấy, nhà họ Quách nuôi con chó con này cũng là chuyện tốt, cậu chủ nhỏ của bọn họ hoạt bát hơn trước kia rất nhiều.
Nhưng mà tiệc vui chóng tàn.
Một tháng sau, bà chủ của bọn họ từ nước ngoài trở về, bà trông thấy Oreo chạy khắp nơi trong nhà, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, bà rất sợ chó.
“Ba, con chó lang thang này ở đâu ra thế, Cao Minh còn nhỏ như thế, ngộ nhỡ có một ngày nó nổi điên cắn thằng bé bị thương thì phải làm sao!”
Mặc dù chuyện người lớn sẽ không bàn bạc trước mặt trẻ con, nhưng cậu chủ nhỏ của bọn họ vẫn rất nhạy cảm, cậu có thể cảm nhận được mẹ không thích người bạn nhỏ của cậu.
Buổi sáng ngày nọ, giày cao gót của phu nhân bọn họ bị Oreo xem như đồ chơi mà cắn nát, sau khi bị phát hiện, bà hung hăng quát tháo con chó dừng lại, sao đó để cho người hầu bắt con chó kia ném đi.
Nhưng mà hôm đó người hầu tìm rất lâu cũng không tìm được Oreo, nó bị cậu chủ nhỏ của bọn họ giấu đi rồi.
Đứa trẻ ba tuổi của nhà họ Quách nhất định phải bắt đầu học tập, mỗi ngày đều có thầy đến dạy học, cậu chủ nhốt nó trong một nhà kho ở nam uyển.
Có lẽ là quá lo lắng con chó bị mẹ đuổi đi, nên hi vọng ông nội mau trở về để cầu xin.
Nhưng khi ông cụ Quách trở về, lại nói với cháu ngoan của ông rằng chó con chết rồi.
Nó bị nhốt trong nhà kho, có lẽ là do lạ chỗ và đói khát, nhiều lần muốn đi ra ngoài, nhưng cửa chính đã bị đóng chặt.
Nhưng mà nhà khó vắng vẻ này lại thông với hòn non bộ, phía dưới bức tường có một lỗ hỏng lớn, công nhân đã dùng lưới sắt ngăn ở phía trên, thời gian dài dây kẽm bị gỉ.
Có lẽ chó con muốn chui ra khỏi lỗ hỏng này, nhưng không ngờ cơ thể lại bị dây kẽm bén nhọn đâm chảy máu, kẹt ở giữa, ra không được, vào cũng không được, chảy thật nhiều máu, có lẽ đã vùng vẫy gào rít rất lâu.
Cuối cùng khi người hầu phát hiện ra, nó đã không còn động đậy nữa.
“Ông nội, Oreo nói nó biết sai rồi, nó hứa sau này trở về sẽ không dám nữa.”
Bốn giờ chiều cậu chủ nhỏ học xong tiết học, lập tức chạy đi tìm ông cụ nói chuyện buổi sáng chó con cắn giày cao gót của mẹ.
Sắc mặt ông cụ Quách trở nên nghiêm túc, ông cụ không nói gì, chỉ gật gật đầu với cậu chủ nhỏ.
Cậu chủ nhỏ rất vui vẻ chạy đến nam uyển mở cửa ra, bên trong con chó nhỏ Labrador màu trắng gạo kia đang co rúm ở một nơi hẻo lánh: “Có phải mày bị bệnh rồi không?”
Cậu cảm thấy hôm nay người bạn nhỏ của mình hơi nhút nhát, tay nhỏ sờ đầu con chó, ôm nó trong cánh tay nhỏ, một đường ẫm đến phòng ăn trong nhà chính của nhà họ Quách, đặt bữa tối của mình xuống trước mặt nó.
“Mau ăn nào.”
Cậu ngồi xổm bên người nó, đôi mắt to trong trẻo nhìn Oreo.
Nhưng mà dường như con chó con này lại sợ người lạ, vẫy vẫy đuôi, đi đến góc tường co rúm không để ý tới cậu.
Ông cụ Quách ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì tỏ vẻ do dự, nhưng thấy cậu vẫn vô cùng kiên nhẫn chạy đến cạnh con chó kia: “Oreo, có phải mày đang giận tao không.
Mày đừng giận mà, sau này tao sẽ đối xử với mày thật tốt…”
Nghe tiếng lầm bầm của đứa cháu ngây thơ, trong lòng ông cụ không đành lòng.
Nhưng mà ba ngày sau, cậu không còn tìm chó con để chơi nữa.
“Cao Minh, thầy giáo nói mấy ngày nay con không đến học, có chuyện gì xảy ra rồi?”
Khoảng năm giờ chiều, ông cụ Quách đi vào vườn sau của nam uyển tìm thấy cậu chủ nhỏ trong đó, cậu tự cuộn người ngồi xổm trong hòn non bộ, cúi đầu nhỏ, vẻ mặt buồn bã.
“Ông nội, con không vui.”
Nghe giọng nói trẻ con trở nên trầm thấp.
Ông cụ giật mình, ngồi xổm người xuống, dỗ dành: “Có chuyện gì con hãy nói với ông nội biết.”
Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt to trong veo nhìn ông cụ, vội vàng mở miệng: “Ông nội, mọi người giấu Oreo của con đi đâu rồi, con không tìm thấy nó.
Con đã tìm thật lâu rồi nhưng vẫn tìm không thấy…”
Trong phút chốc, ông cụ không biết nên nói gì, mọi lời nói đều kẹt trong cổ họng.
Cậu bé chui khỏi hòn non bộ, căng thẳng lung lay cánh tay của ông cụ, giọng bi bô cầu xin: “Ông nội, có phải mẹ không thích nó không.
Có phải mẹ đã đuổi nó đi rồi không, ông hãy nói với mẹ đi, con sẽ dạy nó, nhất định nó sẽ ngoan…Ông nội, ông nói với mẹ để mẹ trả Oreo lại cho con có được không?”
Cậu chủ nhỏ nhà họ Quách của bọn họ rất ít khi làm nũng, quản gia đứng ở một bên, hốc mắt đỏ lên.
Mà lúc này một con chó nhỏ vui sướng chạy tới: “Cậu chủ nhỏ, cậu nhìn xem, Oreo đến tìm cậu chơi cùng này…”
Quản gian cố nở nụ cười, khẽ dỗ cậu.
Nhưng cậu bé lại chẳng nhìn chó con bên cạnh, tay nhỏ dùng sức lung lay cánh tay của ông cụ, giọng nói ngây thơ của trẻ con vang lên rất buồn bã, phản bác một câu: “Nó không phải.”
Quản gia tỏ ra kinh ngạc.
“Nó chết rồi, ông cho người đem chôn nó rồi.”
Ông cụ Quách im lặng hồi lâu mới chậm rãi mở miệng.
Để đứa bé ba tuổi hiểu được ý nghĩa của từ ‘Chết’ thật quá nặng nề, nhưng đứa bé ở nhà họ Quách nhất định phải trưởng thành sớm, phải dần mất đi vẻ ngây thơ, phải học cách chấp nhận và gánh chịu.
Đôi mắt đen nhánh của cậu chủ nhỏ lóe sáng lên, gương mặt nhỏ nhắn khôi ngô hiện lên vẻ khó hiểu, hỏi một câu ngây thơ: “Có phải nó sẽ không trở về nữa không ạ?”
“Chết rồi thì sẽ không trở về được nữa.”
“Sao nó lại chết rồi?”
“Nó muốn chạy trốn đi chơi, nên bị kẹt trong lỗ hỏng của lưới sắt.”
Có lẽ ngay từ đầu không nên nói dối với trẻ con, bởi vì đứa bé nhà họ Quách rất nhạy cảm, thẳng bé sẽ biết vật thay thế không phải là thật.
Ngày hôm đó, ông cụ Quách cùng cậu chủ nhỏ ngồi một chỗ nhìn mặt trời dần ngả về phía tây, sau cùng chỉ còn lại ánh chiều tà, ông cụ nắm tay cậu chủ nhỏ đi về nhà chính.
“Ông nội, có phải con không nên dẫn Oreo về nhà, có thể nó thật sự không thích con…”
Ngày đó, cậu chủ nhỏ khẽ nói ra câu này làm ông cụ Quách vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
“Thế là từ đó về sau nhà họ Quách chúng ta không nuôi thú cưng nữa,”
Ông quản gia có vẻ hơi xúc động, cúi đầu nhìn về phía ông cụ Quách đang ở đình nghỉ mát: “Tính cách cậu Cao Minh lãnh lẽo, sau đó cậu ấy không thích thân cận với người khác nữa…”
Cho nên, Kiều Bích Ngọc này… Thật sự kỳ lạ.
“Phái người đi điều tra xem bọn họ quen nhau như thế nào.”
“Bắt đầu điều tra từ sáu năm trước, ở thành phố Hải Châu…”
Người cháu trai này của ông đã không phải là đứa bé ngây thơ khi xưa, điều anh muốn thì sẽ ra tay giành lấy.
Tại sao lại muốn đưa tay giành lấy mà nhất định phải chờ đến tận sáu năm, hao tổn tâm trí mà cướp người từ trên tay Doãn Thành Trung chứ.