Nhà họ Đường là một biệt thự độc lập rộng 5000 mét vuông mang phong cách phương Tây xa hoa, đã nhiều năm rồi cô không tới đây.
Nhà họ Đường vẫn giống như trong trí nhớ, từng mảnh ngói viên gạch vẫn khiến cô chán ghét như trước.
Kiều Bích Ngọc đứng ở trung tâm sảnh tiệc của nhà họ Đường, ánh đèn pha lê lấp lánh trong phòng chiếu vào gương mặt xinh đẹp của cô, nhưng cô lại cau mày, vẻ mặt nghiêm túc quan sát dòng người ra vào, khách mời ăn mặc lộng lẫy, cười nói nâng ly, các nhân vật trong giới kinh doanh đều nhao nhao chạy tới chúc thọ bà Đường.
“Nhà, nhà họ Quách… Chào cậu Quách…”
Kiều Bích Ngọc khoác tay người đàn ông bên cạnh, từng bước tiến vào trong sảnh bữa tiệc, trên đường luôn nghe thấy vài giọng nói lắp bắp nịnh nọt: “Thật vui vì được gặp cậu ở đây, thật sự rất vinh hạnh.”
Quách Cao Minh không để ý tới mấy người này lắm, mặt anh không cảm xúc, khẽ gật đầu.
“Mấy năm nay ông cụ Quách vẫn khỏe chứ, lúc Tết tôi còn đích thân tới nhà họ Quách thăm hỏi, còn tiếc vì đã không gặp được cậu Quách, vài năm không gặp, e rằng cậu cũng đã quên lão già này rồi.”
Lục Khánh Nam mang theo gương mặt tươi cười quen thuộc của mình, tùy tiện nói: “Bác trai, đám con cháu bọn cháu làm sao quên bác được chứ, bây giờ bác đang tuổi tráng niên, cháu ở nhà xem tivi, đổi kênh một cái lại nghe thấy tiếng bác, muốn quên cũng không quên được.”
“Khánh Nam đúng là biết chọc vui người khác, tính tình đúng là giống ông nội của cháu ha ha ha.”
Lục Khánh Nam và người đàn ông chừng sáu mươi tuổi trò chuyện với nhau, tụ hội như Vậy, gặp mặt xã giao là khó tránh khỏi.
Kiều Bích Ngọc rất kinh ngạc, hôm qua cô mới nhìn thấy ông lão này vẻ mặt nghiêm túc phát biểu trên đài tin tức, cô lén giật giật cánh tay của Quách Cao Minh, thấp giọng hỏi: “Chẳng phải ông lão này là…”
“Vị này chính là..”
Động tác lén lút này rất mất lịch sự, đối phương lên tiếng hỏi trước.
“Vợ của tôi, Kiều Bích Ngọc.”
Quách Cao Minh ngẩng đầu, lúc này mới nhìn đối phương, trực tiếp trả lời một câu.
Lần đầu tiên Kiều Bích Ngọc đối mặt với nhân vật lớn trên tivi như vậy, có chút căng thẳng, lập tức thẳng người dậy, ngoan ngoãn gọi: “Chào bác Lê.”
Đối phương nghe thấy cô gọi câu “Bác Lê”
này thì đờ ra một giây, sau đó lập tức mặt mày vui vẻ, cảm giác như cả gương mặt đều phát ra ánh sáng, cười đến híp mắt: “Cháu chính là người vợ mới cưới của cậu Quách đấy à, thật xinh đẹp, phong phạm tiểu thư khuê các, dịu dàng động lòng người, dịu dàng động lòng người.”
Lục Khánh Nam đứng bên cạnh vừa lấy một ly cocktail từ khay của phục vụ, mới uống được một ngụm nhỏ, nghe thấy câu “Dịu dàng động lòng người”
thì trợn tròn mắt, suýt chút nữa phun ngụm rượu ra.
Kiều Bích Ngọc mà dịu dàng, trên thế giới này không còn phụ nữ nữa! Trong hội trường ai mà không biết cô vợ cưng của Quách Cao Minh, tính tình tùy hứng của Kiều Bích Ngọc đã sớm được lan truyền rồi, cô rất nguy hiểm, cả người lẫn vật chớ tới gần.
“Bích Ngọc, bác nghe nói cháu là con gái một của nhà họ Kiều, bây giờ mang thai có thấy buồn chán hay không, mấy con nhóc nhà họ Lê bọn bác cũng trạc tuổi cháu, phụ nữ trời sinh thích đẹp, nếu bọn nó thấy cháu nhất định sẽ quấn quýt lấy cháu hỏi mấy vấn đề dưỡng da, cháu có chuyện gì phiền lòng cũng có thể đến làm phiền bọn họ.”
Ông lão ăn mặc trang trọng uy nghiêm trước mặt đột nhiên trở nên nói nhiều, gọi cô từng tiếng “Bích Ngọc”
cực kỳ thân thiết, nói liên tục không ngừng.
Kiều Bích Ngọc có chút ngạc nhiên, hình tượng cao lớn lạnh lùng nghiêm nghị của ông ta trên tivi lúc trước đã bị hủy sạch, giống như biến thành một người khác.
Trong lúc nhất thời cô không biết đáp lại thế nào, người đàn ông bên cạnh tự nhiên vén mấy sợi tóc lộn xộn trước ngực cô, thay cô trả lời một câu: “Bác Lê, cô ấy mệt rồi, để cô ấy sang bên cạnh nghỉ ngơi một lát đã.”
Vẻ mặt nhiệt tình của đối phương bị câu nói lạnh lùng kia của Quách Cao Minh đánh trở về, bỗng dưng có chút mất tự nhiên, ông ta lập tức đổi lời: “Vậy… Vậy cũng được, chú ý cơ thể, mang thai quả thực mệt mỏi, đúng là phải chú ý nhiều hơn.”
Nét mặt của Kiều Bích Ngọc cứng đờ, khẽ gật đầu với đối phương: “Em sang bên cạnh nghỉ ngơi, hai người tiếp tục trò chuyện đi.
Cô nhớ lúc Tết vị “nhân vật lớn”
này có đến nhà họ Quách tìm ông cụ, hình như có việc muốn nhờ vả, nhưng nhà họ Quách không nhận lời, xem ra đây là nịnh nọt lấy lòng có mục đích riêng.
Quách Cao Minh không muốn Kiểu Bích Ngọc dính dáng đến những chuyện phức tạp này, theo thói quen dặn dò một câu: “Sang bên cạnh ngồi, đừng có chạy lung tung.”
“Em biết rồi”
Hôm nay cô rất ngoan.
Nhà họ Đường cũng xuất thân từ buôn bán, nhưng nội tình kém xa nhà họ Quách từng buôn vũ khí, Kiều Bích Ngọc tùy tiện tìm một góc ngồi xuống, ánh mắt phức tạp nhìn quanh đại sảnh lộng lẫy rực rỡ của nhà họ Đường, trước kia cô cảm thấy căn nhà này rất sang trọng và bắt mắt, nhưng nửa năm nay cô sống ở nhà họ Quách, đã không còn chấn động giống như năm đó nữa.
Nhà họ Đường vẫn là nhà họ Đường lúc trước, thế nhưng, anh ta ở đâu? Kiều Bích Ngọc nhướn cổ, luôn tìm kiếm bóng dáng mà cô muốn tìm xung quanh.
Đường Tuấn Nghĩa, hôm nay anh ta không có mặt ư? Cô đỡ cái bụng to chạy lung tung khắp nơi cũng không lễ phép lắm, bữa tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu, Kiều Bích Ngọc kiên nhẫn ngồi chờ, cô nghĩ rằng lát nữa có thể nhìn thấy anh ta trên bục phát biểu.
Ít nhiều gì Đường Tuấn Nghĩa cũng là cháu trai duy nhất của nhà họ Đường… Cho dù anh ta là con riêng.
Nhân viên phục vụ đi khắp nơi trong phòng tiệc nhiệt tình đưa cô một ly nước trái cây và một phần bánh ngọt, Kiều Bích Ngọc ngồi một mình ở bàn tròn nhỏ, cầm nĩa ăn buồn bực chọc miếng bánh ngọt nhỏ.
Ở phía xa, Quách Cao Minh và Lục Khánh Nam đang nâng ly xã giao với mấy người lớn trong nghề, thỉnh thoảng Quách Cao Minh sẽ nhìn về phía cô.
Kiều Bích Ngọc nhìn người đàn ông của mình bị bọn họ vây quanh nịnh nọt như sao vây quanh trăng, lông mày anh hơi nhíu lại, tỏ vẻ hiện tại tâm trạng của cậu Quách không tốt lắm, đáng tiếc mấy người kia không có mắt, cũng có thể là gặp được Quách Cao Minh ở đây quá kích động, cả đám ra sức mà chào hỏi.
Kiều Bích Ngọc cầm nước trái cây nhấp một cái, buồn bực nhàm chán: “Tảng băng này quá không nể mặt người ta rồi, ít nhiều gì cũng phải cười một cái chứ.”
Xem ra Quách Cao Minh cũng không thích xã giao với đám người kia.
“Quan hệ của Quách Cao Minh và nhà họ Đường rất thân hả?”
Bỗng dưng Kiều Bích Ngọc nghĩ tới vấn đề này, đây là lần đầu tiên cô thấy Quách Cao Minh chủ động tham gia tiệc tùng như vậy, hơn nữa đây chỉ là tiệc sinh nhật của một người phụ nữ.
“Nghe bảo hôm nay tổng giám đốc Đường và bà Đường sẽ tuyên bố về hưu trong bữa tiệc, vậy người cầm quyền nhà họ Đường bọn họ…”
“Là ai thì tôi không dám cược, nhưng tuyệt đối không phải thằng ngốc kia”
Đột nhiên phía bên phải các Kiều Bích Ngọc không xa có mấy người phụ nữ châu đầu ghé tai tán gẫu, Kiểu Bích Ngọc không nghe rõ bọn họ đang nói gì, không khỏi có chút tò mò nhìn về phía bọn họ.
Bọn họ đang nói thằng ngốc nào? Rõ ràng mấy người phụ nữ cử chỉ đoan trang kia cũng chú ý tới Kiều Bích Ngọc.
“Không, không phải bạn gái của thằng ngốc đó… Là cháu dâu của nhà họ Quách.”
Đám phụ nữ kia nhanh chóng tản đi, chỉ nghe thấy loáng thoáng mấy chữ “Cháu dâu nhà họ Quách”
, Kiều Bích Ngọc không có hứng thú với đám phụ nữ này, vừa khéo nhớ tới Châu Mỹ Duy, so với những người phụ nữ này, cô thích tìm Châu Mỹ Duy chơi hơn.
“Mỹ Duy, cậu vẫn còn ở bệnh viện hả, bây giờ cậu cảm thấy thế nào?”
“Bà đây xuất viện rồi, mình khỏe mạnh hoạt bát lắm, Kiều Bích Ngọc, cậu không cần lo cho mình.”
Kiều Bích Ngọc nghe giọng nói của cô ấy rất giàu sức sống, xem ra tửu lượng đã hơi tăng lên.
“Bây giờ cậu ở đâu, về thành phố Bắc An chưa?”
“Hiếm khi tới thành phố Đà Lạt, mình định đi chơi khắp nơi.”
Hình như Châu Mỹ Duy đã nghĩ thoáng về việc “bị đuổi việc”
, tràn đầy phấn khởi muốn tới mấy trấn cổ chơi.
“Mỹ Duy, cậu đừng đến bên vùng giải phóng cũ, không có gì thú vị, còn cực kỳ lừa người.”
Châu Mỹ Duy cầm điện thoại nghe Kiều Bích Ngọc nói một đống phương án du lịch ở thành phố Đà Lạt, giật mình trong chốc lát: “Kiều Bích Ngọc, hình như cậu rất quen thuộc với thành phố Đà Lat thì phải?”