Một bàn thức ăn phong phú được bày lên để chúc mừng cho thắng lợi ngày hôm nay.
Nhưng đại thủ lĩnh của bọn họ lại chỉ nhìn chằm chằm vào hai mươi tám món ăn cao lương mỹ vị trước mắt, gương mặt ông ta không có chút vui mừng nào, ngược lại, lại có vẻ nghiêm trọng. Ông ta nhíu chặt lông mày, tay phải đang nảm chặt quyền trượng hoàng kim là biểu tượng cho thân phận tối cao của một đảo chủ, bên người cũng không có phu nhân hầu hạ dùng cơm.
“Thủ lĩnh, phu nhân đang ở ngoài cửa, ngài có muốn để cho phu nhân vào ăn cơm cùng với ngài không?” Một thị vệ cung kính tiến lên, nhỏ giọng hỏi thăm.
Nơi được dùng làm phòng ăn này là một gian phòng dựng tạm đơn sơ bằng cỏ.
Mặc dù vậy, thì dạng nhà dựng bằng cỏ như thế này cũng rất hiếm có. Dù sao thì bọn họ cũng là dân du mục, sẽ di chuyển bất cứ lúc nào, đồ dùng bằng gỗ trong nhà cỏ đều được làm luôn ngay khi dựng nhà, rồi đào mấy cái hang núi để các phu nhân và các trưởng lão có chỗ ở tạm, cất chứa vật tư quan trọng.
Còn những người còn lại thì chỉ có thể ngủ ngoài trời.
“Phu nhân?” Trong mắt thủ lĩnh là vẻ lạnh lùng: “Bà ta cũng rất thông minh, ta còn chưa tìm đến bà ta, thì ba ta đã tìm đến cửa rồi”
“Để cho bà ta vào”
Giọng nói của thủ lĩnh rất bình thản, không nghe ra cảm xúc.
Thị vệ gật đầu bước nhanh ra ngoài. Mọi người đều biết, thủ lĩnh yêu chiều người phụ nữ Cung Nhã Trang này hơn hẳn những phu nhân khác. Nếu là một phu nhân khác tự tiện đến quấy rầy vào thời điểm ông ta dùng cơm, thì thị vệ cũng không dám đi vào thông báo.
Cung Nhã Trang thật sự thông minh. Bà ta ăn mặc rất đoan trang xinh đẹp, nở nụ cười tươi tắn đi đến bên cạnh đại thủ lĩnh, nhẹ nhàng gọi ông ta một tiếng, đợi đến khi ông ta ra hiệu cho bà ta ngồi xuống rồi, bà ta mới nghe lời ngồi xuống, có thể thấy bà ta ngoan ngoãn tới mức nào.
Chuyện của đứa bé kia, em thật sự không biết cái gì cả”
Cung Nhã Trang vừa ngồi xuống, nước mắt đã rơi ra. Bà ta dùng khăn tay làm bằng vải quý tao nhã nhẹ nhàng lau đi nước mắt, khóc lóc kể lể, vừa mở miệng đã phủi sạch quan hệ giữa mình và Kiều Bích Ngọc.
“Sao con bé lại có thể đối địch với cha của nó như thế được chứ… Năm đó em muốn mang theo con bé cùng đi vào đảo, nhưng em là một người phụ nữ yếu đuối, bọn họ không chấp nhận, em thực sự không còn cách nào khác. Lần này con bé bị Rafael lừa đi vào đảo, còn làm chuyện sai trái, mặc dù em là mẹ của con bé, nhưng giờ con bé thành ra như thế này, em đã không còn cách nào giáo dục nó cho thật hẳn hoi nữa rồi”
Thủ lĩnh nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang khóc thút thít ở bên cạnh, thế mà ông ta cũng có chậm rãi hỏi lại: “Ý là, tôi muốn đối phó nó như thế nào thì bà cũng sẽ không nhúng tay vào đúng không?”
Cung Nhã Trang khóc nấc lên: “… Đứa bé đó thân thiết với mẹ kế của nó hơn, chuyện dạy dỗ nó em làm gì có phần. Bây giờ nó thành ra như thế này, lại còn cướp cả đồ vật vốn thuộc về đảo của chúng ta nữa, nó là đứa có tội mà”
Cung Nhã Trang đang diễn, thủ lĩnh cũng không hề vạch trần bà ta, trong mắt ông ta lộ ra vẻ hài lòng nhìn bà ta diễn kịch, “ỪÈm” một tiếng coi như đáp lời. Sau đó ông ta đưa tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt rơi trên gò má bà ta Đối với thủ lĩnh, như thế này chẳng khác gì đang chơi đùa với khi.
Chỉ cần ở trên hòn đảo này, ông ta có được quyền lực tối cao, ông ta có thể muốn làm gì thì làm. Còn những người như Cung Nhã Trang thì phải cố gắng biểu diễn vì ông ta, làm cho ông ta vui lòng Cảm giác hư vinh mà quyền lực này mang tới cho ông ta khiến ông †a cực kì hài lòng.
Nhưng mà, con người là một loài động vật phức tạp. Khi tất cả mọi người đã phải ngh: theo lời ông ta, thì ông ta lại bắt đầu hoài niệm người phụ nữ đã từng chống đối, cãi lời ông ta mọi lúc mọi nơi.
Đầu Cung Nhã Trang tựa vào lồng ngực rắn chắc của thủ lĩnh, bà ta rất hưởng thụ sự dịu dàng của người đàn ông cao quý này.
Đây là vinh hạnh đặc biệt, bởi vì đám phụ nữ ở bên ngoài kia đang nhìn bà ta với ánh mắt ghen tị, mà càng như vậy, thì bà ta lại càng vui vẻ.
Một người phụ nữ mảnh mai xinh đẹp đang ở trong lòng mình, không có một người đàn ông nào lại đi từ chối Đại thủ lĩnh cúi đầu nhìn vẻ đắc ý trên mặt bà ta, ông ta vô cùng vui lòng nhìn đám phụ nữ tranh giành nhau người tình là ông ta.
“Muốn không?”
Thủ lĩnh ghé vào tai bà ta thổi nhẹ một hơi ấm nóng, tay phải cầm quyền trượng hơi nghiêng xuống trước mặt bà ta.
Cung Nhã Trang nghe xong, trên gương mặt bà ta chỉ còn lại vẻ vui mừng đến điên cưồng, câu nói này dường như có ý rằng, người đàn ông này nguyện ý chia sẻ địa vị cao quý này của mình với bà ta.
Bà ta hơi ngước đôi mắt xinh đẹp lên, nở một nụ cười quyến rũ mê người với thủ lĩnh, vô thức duỗi tay ra nhẹ nhàng cẩn thận chạm vào quyền trượng: “August” Bà ta lấm bẩm tên của thủ lĩnh trong miệng.
Trên hòn đảo này, đại thủ lĩnh là người có quyền lực tuyệt đối, các phu nhân không thể gọi thẳng tên của thủ lĩnh ra, nhưng Cung Nhã Trang cảm thấy mình là người đặc biệt.
Đối với việc bà ta gọi thắng cả tên của mình ra thủ lĩnh cũng không tức giận, ông ta thậm chí còn hơi tưởng nhớ đến người phụ nữ đã từng cãi lộn không biết mệt với ông ta, thậm chí còn chẳng hề biết trên biết dưới mà gọi thẳng tên đầy đủ của ông ta ra.
Ngón tay của Cung Nhã Trang còn chưa chạm được tới cây quyền trượng, mới cảm thấy có một lưồng khí nóng rực đang tỏa ra từ trên thân nó thì thủ lĩnh đã lập tức lấy quyền trượng đi.
Trên gương mặt ông ta vẫn là vẻ dịu dàng như nước, ánh mắt chan chứa tình cảm, thế nhưng giọng điệu lại lạnh lẽo như băng: “Đừng nhớ thương những thứ không thuộc về bài”
Ngay sau đó, ông ta cúi đầu xuống, hung hăng hôn lên đôi môi đỏ tươi của bà ta, sau đó căn nát ra, khiến mùi máu tươi tràn ngập cả khoang miệng.
Đại thủ lĩnh thích mùi vị của máu tươi, ông †a càng hôn càng hung hăng, giống như đang trút ra toàn bộ cảm xúc phải kiềm chế của bản thân.
Sau đó, ông ta dùng bàn tay trái dò vào trong quần áo của bà ta, thô bạo xoa nắn bộ ngực của bà ta, hoàn toàn coi bà ta như một món đồ chơi Cung Nhã Trang nhịn đau, yên lặng phối hợp, bà ta đã quen với việc người đàn ông này có tính cách trái gió trở trời như thế này rồi.
Bà ta hiểu được, như thế này nghĩa là ông †a đang tức giận, bà ta không nên đưa tay động vào quyền trượng.
“Đại trưởng lão Fusco vào đây!”
Sau khi đại thủ lĩnh ôm hôn Cung Nhã Trang nhiệt tình, trút hết cảm giác đè nén ra ngoài xong, khi ngồi thẳng lại một lần nữa, thì cái gọi là dịu dàng đã hoàn toàn biến mất, sắc mặt ông ta u ám, gầm lên truyền lệnh ra ngoài.
Lúc Cung Nhã Trang nghe được mấy chữ “Đại trưởng lão” trong lòng bà ta cảm thấy rất bối rối. Bà ta vừa chỉnh trang lại quần áo xốc xếch trên người mình, vừa cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể.
“Thủ lĩnh”
Sau khi đại trưởng lão Fusco đi vào, ông ta không nhịn được mà đưa mắt nhìn Cung Nhã Trang đầu tiên. Khi nhìn thấy đôi môi hơi sưng đỏ và gương mặt ửng hồng của bà ta, ông ta liền biết vừa nấy chắc chắn là bà ta và thủ lĩnh đã thân mật với nhau, trong mắt ông ta hiện ra chút đau lòng, nhìn bờ môi bị căn phá của bà ta nhiều hơn một chút.
Thủ lĩnh nhìn đại trưởng lão đang nóng.
ruột nhìn chãm chăm vào người phụ nữ của mình, cùng với việc Cung Nhã Trang ngồi bên cạnh ông ta có vẻ bất an, ông ta nhếch môi nở một nụ cười chế giễu, nhưng lại coi như không nhìn thấy cái gì cả, cũng không nhắc tới vấn đề này.
“Đại trưởng lão, khế ước bằng máu của quyền trượng phải làm thế nào thì mới phá giải được? Thủ lĩnh hỏi thẳng Đại trưởng lão là một người thông minh.
Từ nhỏ tới lớn ông ta đã trưởng thành với đại thủ lĩnh ở trên đảo, ở cùng với nhau hơn năm mươi năm, Fusco biết ông ta chẳng hề để ý đến phụ nữ, chỉ để ý đến thân phận và địa vị của bản thân.
Sức mạnh của quyền trượng không phải chỉ có mỗi thế, hôm nay thủ lĩnh của bọn họ dùng quyền trượng để điều khiến sức mạnh của nước, nhưng sức mạnh như vậy không đáng là bao so với truyền thuyết truyền lại.
Như vậy, rõ ràng là quyền trượng này đã có chủ nhân chính thức của nó. Nhỏ máu lên viên hồng ngọc được khảm lên đầu rằn, nếu như quyền trượng tình nguyện, thì người đó sẽ trở thành chủ nhân của cây quyền trượng.
Người phụ nữ đột nhiên xuất hiện kia lại là chủ nhân của cây quyền trượng Strozzi này khiến cho tất cả bọn họ phải bất ngờ.
“Trong kinh thư của chúng ta cũng không có ghi chép gì liên quan đến việc phá giải khế ước bằng máu của cây quyền trượng này cả”
Đại trưởng lão Fusco là người có kiến thức uyên bác nhất trong số tất cả các trưởng lão, ông ta nói thẳng: “Trừ phi, cô chủ của chúng ta chết”
Trước đó Cung Nhã Trang đã hỏi thăm rõ ràng hết tất cả mọi chuyện, con gái của bà ta là Kiều Bích Ngọc không ngờ lại trở thành chủ nhân của cây quyền trượng này. Nhưng khi nghe thấy Fusco nói muốn xử con bé, thì bà ta vẫn có hơi kinh ngạc.
Bà ta chỉ lộ ra vẻ ngạc nhiên trong một giây, sau đó thông minh lựa chọn việc tiếp tục giữ yên lặng, không muốn biện hộ cho đứa con gái này của mình một câu nào.
Đại thủ lĩnh đầu tiên là nhìn thoáng qua gương mặt xinh đẹp đoan trang của Cung Nhã Trang, sau đó lại nhìn về phía đại trưởng lão, dường như vấn đề đã được giải quyết xong rồi vậy, tâm trạng của ông ta rất vui vẻ. Ông ta nhẹ nhàng nói: “Vậy thì còn chần chờ gì nữa, phái người đi tới đó mang con bé đó ra xử lý đi”