Hòn đảo bị bao phủ bởi một căn bệnh không rõ nguồn gốc vô cùng đột ngột nên mọi người hoảng sợ tột độ.
Không có thuốc đặc trị, thậm chí là phương án điều trị khả thi cũng không có, bệnh nhân ôm bụng đau và lăn lộn, sùi bọt mép, khó thở, không ăn uống được, mặt và mất chuyển sang màu vàng, nội tạng suy mòn nặng.
“Nó hẳn là một loại vi-rút vi khuẩn gì đó trong đường ru “Hòn đảo này đặt phòng thí nghiệm ở đâu? Ai biết đó là vi khuẩn hay vi rút gì, chỉ có thể lấy bừa một số loại thuốc để thử nghiệm.”
“Chia thành nhiều nhóm thí nghiệm, bệnh nhân không đỡ sau khi uống thuốc. Bệnh nhân nhóm kháng sinh cao thì khá hơn một chút, nhưng thuốc rất hạn chế … Không, không, không thể dùng phương án này”
Người đại điện bận rộn đến mức đau đầu, làm phân tích thí nghiệm không ngừng, không thể đưa ra phương án tốt, ai nấy đều rất lo lắng điều trị khẩn cấp, có một số n bộ trong công tác nghiên Sau ba ngày đê tin bưồn và một số cứu “Cho đến nay, trong cung điện có 521 người bị nhiễm bệnh và 52 người đã chết. Còn về số người bên ngoài cung bị nhiễm bệnh là 3522 người và một người chết Ngụy Bắc mắt đỏ hoe vì thức khuya, sắp xếp dữ liệu các bên, trên hòn đảo nguyên sơ này không có máy tính, tốn nhiều thời gian và công sức.
“Những kẻ hoang dã thân thể tráng kiện, dù có bị bệnh cũng không nặng thêm. Những kẻ đó nhiễm bệnh là vì uống nước sông”
“Nguồn gốc của dịch bệnh trong hoàng cung được phỏng đoán là có liên quan đến nước sông.
Người mắc bệnh đầu tiên đã ăn cá dưới sông trước khi phát bệnh..”
Hết thảy đều bắt nguồn từ nước của sông Mấy người Ngụy Bắc cũng bất lực: “Nếu như lúc bình thường lấy mẫu nước phân ích, chúng ta đã sớm biết bệnh liên quan là cái gì, nhưng trên đảo này không có cái gì để thử nghiệm”
“Thuốc kháng sinh có hiệu quả, nhưng chỉ có hai lọ”
Bây giờ kế hoạch của họ chỉ có thể là thông báo cho mọi người không uống nước ở sông.
Nhưng đây không phải là giải pháp lâu dài, nếu mất nguồn nước, bọn họ, những kẻ hoang dã và tất cả các sinh vật trên hòn đảo này sẽ bị ảnh hưởng, chết khát cũng sẽ chết.
Biểu hiện của Cua Biển nghiêm trọng hơn: “Ngoài ra, chúng tôi cũng đã xác định rắng bệnh này thực sự có thể lây lan. Đợt bệnh nhân đầu tiên là do họ uống nước sông bị ô nhiễm. Các bệnh nhân có vấn đề về bụng, nôn mửa và chất nôn truyền trong không khí. Hầu hết bệnh nhân ở đây phát bệnh vì virút truyền trong không khí “
Lây truyền trong không khí?
Ở đây ai cũng thấy ớn lạnh, nếu không kịp thời cách ly các bệnh truyền nhiễm thì lục địa này sẽ sớm trở nên vô vọng.
Nhưng làm như thế nào? Làm thế nào để đối phó với những vấn đề này?
Mọi người ngồi vào chiếc bàn tròn lớn, dữ liệu viết tay được ghi lại, vẻ mặt bối rối.
“Em đi đâu vậy?” – Quách Cao Minh đột nhiên hét lên.
Mấy người Ngụy Bắc cũng sợ hãi, đồng loạt quay đầu nhìn một bóng người vừa bước vào ngoài cửa, chính là Kiều Bích Ngọc vừa từ bên ngoài trở về.
Do sự việc đột ngột xảy ra nên mọi người được đề nghị ở trong phòng đừng chạy lung tung, mấy người hoang dã cường tráng như thế còn không chống đỡ nổi. Bọn họ một khi đã nhiễm bệnh thì tỷ lệ tử vong lên tới 10%.
Kiều Bích Ngọc đi ra ngoài cung điện để tìm Tang Ba, lúc trở về tâm tình đang tốt không ngờ lại bị Quách Cao Minh khiển trách nghiêm khắc vô cớ, cô bị rất nhiều người nhìn chăm chäm, cảm thấy nhục nhã.
Cô tức giận không nói.
Sau khi hét lên những lời đó, Quách Cao Minh nhận ra rằng mình quá hung hăng, bất gặp ánh mắt cứng đầu và tức giận của cô, không biết phải tiếp tục như thế nào.
Lục Khánh Nam mở miệng làm dịu đi không khí: “Kiều Bích Ngọc, bệnh này không có thuốc chữa trị. Cô có thể dễ dàng bị nhiễm bệnh khi đi ra ngoài, nếu thật sự nhiễm bệnh sẽ vô cùng rắc rối”
Lục Khánh Nam chỉ nói những lời từ trái tim của Quách Cao Minh.
“Tôi không sao” – Kiều Bích Ngọc lúng túng nói ra ba chữ.
“Hiện tại cô may mắn mà thôi, những người hoang dã có cơ thể cường tráng và khả năng miễn dịch tốt. Chúng ta không thể so sánh với họ. . ngôn tình tổng tài
Cô vẫn không nên đi ra ngoài..”- Lục Khách Nam nghiêm túc nói với cô.
“Chúng tôi vừa kết luận rằng căn bệnh này có thể lây nhiễm trong không khí qua chất nôn của người bệnh…”
Kiều Bích Ngọc đột nhiên có chút hoảng loạn.
Quách Cao Minh. rất hiểu cô, nhận thấy biểu hiện của cô không ổn, lập tức đứng dậy khỏi ghế, vội vàng đi về phía cô hỏi han.
“Đừng tới!”
Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc rất không tốt, cô bước lùi về sau.”
“Quách Cao Minh, đừng đến đây. Em… hôm nay em không cẩn thận tiếp xúc với một tên hoang dã bệnh và tên đó đã nôn lên người em.”