“Dì út, chuyện dì làm phẫu thuật là chuyện lớn như thế, sao lại không nói cho cháu biết?”
Kiểu Bích Ngọc có chút oán trách, chẳng qua càng nhiều hơn chính là giật mình.
Cung Nhã Yến giống như rất tin tưởng người bác sĩ mới đến kia, anh ta là ai? Từ trước đến nay, tính cách của dì út rất lạnh lùng xa cách, không dễ dàng tin tưởng vào người ngoài.
“Lần trước chuyện cháu ly hôn, chẳng phải cháu cũng không nói cho dì biết đấy à, mãi sau này dì nhìn thấy trên TV mới biết được.”
Người ở đầu dây bên kia điện thoại lạnh nhạt phản bác một câu.
“Cháu sợ dì tức giận, ảnh hưởng đến bệnh tình của dì.”
Nhắc đến chuyện trước kia, Kiều Bích Ngọc có chút chột dạ, ánh mắt vô thức nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngồi ở bên.
Vừa khéo Quách Cao Minh đang chăm chú nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Quách Cao Minh nhướng mày, dùng ánh mắt để cảnh cáo cô, để cho cô lập tức đem sự tình nói rõ.
Kiều Bích Ngọc bị anh nhìn đến mức có xíu không được tự nhiên, hơi nghiêng đầu né tránh.
Hỏng rồi… Còn có chuyện kết hôn cô chưa nói nữa.
Cô chần chờ, còn chưa đợi cô lên tiếng, đầu dây bên kia điện thoại, Cung Nhã Yến mang theo giọng điệu phức tạp, thở dài một tiếng: “Trải qua nhiều năm như thế, vẫn là ánh mắt của ông ngoại cháu tỉnh tường.”
Đột nhiên nghe dì út nhắc đến ông ngoại, Kiều Bích Ngọc có chút không kịp phản ứng.
Giọng nói của Cung Nhã Yến trầm xuống, mang theo chút bất đắc dĩ cùng bật cười: “Dì đang nói đến lúc cháu còn nhỏ, ông ngoại định thông gia từ bé cho cháu.”
Ông ngoại định thông gia từ bé.
Nghe thấy mấy chữ này, mắt Kiểu Bích Ngọc trợn to, cả người căng thẳng.
Quách Cao Minh nhíu mày, nhìn vẻ mặt kỳ quái của cô.
Anh đang muốn lên tiếng hỏi chút gì đó, đầu dây bên kia điện thoại Cung Nhã Yến tiếp tục thở dài: “Kiều Bích Ngọc, khi đó tuổi cháu còn nhỏ, cháu quá manh động rồi, lần đấy, cháu thật sự rất quá đáng, thật sự làm tổn thương đến tự trọng của cậu nhóc đấy.”
Tay trái của Kiều Bích Ngọc cầm chặt chiếc hộp gỗ nhỏ trong tay, đột nhiên tâm trạng của cô có phần kích động, cửa sổ thủy tỉnh màu đen phản chiếu mắt cô, vành mắt của cô có hơi ửng đỏ.
Thật ra nó chỉ giống như một cuộc cãi vã thông thường mà thôi, chỉ là lần đó tương đối lớn hơn, vốn dĩ cô cho rằng, nhất định anh ta sẽ mềm lòng, nhất định anh ta sẽ quay về tìm cô.
Thế nhưng không, sau đó đã nhiều năm như thế, anh ta giống như bốc hơi khỏi thế giới này.
Cô âm thầm hối hận, âm thầm muốn tìm lại anh ta, nhưng không thấy anh ta đâu.
Anh ta bị cô mắng cho chạy mất.
“Anh ấy cũng chẳng có gì tốt cả, anh ấy không tìm cháu, cháu cũng không tìm anh ấy.
Lời này vừa nói ra, nghe qua có chút bướng bỉnh, giống như từ rất lâu trước kia đã sớm bị nuông chiều ra thói quen này.
“Kiều Bích Ngọc, khi cháu còn nhỏ, cháu thường hay kiêu căng tùy hứng như thế, nói cháu là cô cả nhà họ Kiều, chẳng bằng nói những tật xấu này là do mấy người ông ngoại cháu dưỡng thành.”
Ở đầu dây bên kia, Cung Nhã Yến ôn hòa cười một tiếng: “Nhất là Đường Tuấn Nghĩa kia, chuyện nào thằng bé cũng nghe theo cháu, khi còn nhỏ, người ta mắc chứng tự kỷ, không thích nói chuyện, cháu lại bắt nạt thằng bé rất nhiều, từ nhỏ đã dưỡng thành tính tình xấu này của cháu, trong này phần lớn là công của Đường Tuấn Nghĩa.
Ngày đó ở trước mặt thằng bé, cháu từ chối hôn sự, còn nói không muốn gặp thằng bé.”
Kiều Bích Ngọc mím môi, trong mắt mang theo hổ thẹn, tâm trạng rối bời.
Ngày ấy, chính ông ngoại cô cũng nổi trận lôi đình.
“Anh ấy còn đang giận cháu, cháu không biết anh ấy đã đi đâu.”
Giọng nói này mang theo buồn rầu.
Cung Nhã Yến tức giận khẽ cười một tiếng, bà ấy biết tính tình của cô cháu gái này nhà mình, bướng bỉnh nhưng lại hay mềm lòng.
“Kiều Bích Ngọc, hai đứa từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, tính tình của thằng bé như thế nào, cháu là người hiểu rõ nhất, đã khi nào thằng bé thật sự giận cháu chưa, chỉ cần cháu nói xin lỗi là được… Những năm gần đây thằng bé gặp phải một số chuyện.”
Nói xong, bà ấy hơi dừng lại một lúc, khóe môi mang theo ý cười.
“Đường Tuấn Nghĩa đã trở về rồi.
“Đường Tuấn Nghĩa làm phẫu thuật cho dì, ca phẫu thuật rất thành công, hiện tại còn đang ở cùng dì, Kiều Bích Ngọc, cháu có muốn nói chuyện với thằng bé không?”
Trong đầu Kiều Bích Ngọc “ong”
một tiếng, sống lưng thẳng tắp, tay phải siết chặt điện thoại di động.
Phía sau đó, Cung Nhã Yến nói gì, cô không nghe rõ, nhưng cô có thể nghe rõ mấy câu trước đó.
Đường Tuấn Nghĩa trở về rồi, đúng là anh, trước đó người mà cô gặp thoáng qua, thật sự là anh.
Anh đã trở về.
“Xảy ra chuyện gì thế?“ Quách Cao Minh trầm giọng hỏi một câu.
Anh loáng thoáng nghe được ai đó đã trở về, hơn nữa cô còn rất để ý.
Ngay sau đó, Quách Cao Minh cau mày, lúc anh muốn đến gần cô, xe đột nhiên phanh lại.
Kiều Bích Ngọc không kịp đề phòng, cơ thể chúi về phía trước theo quán tính, Quách Cao Minh phản ứng rất nhanh, bảo vệ ở phía trước cô, xe nhiều lần lắc lư, rất nhanh vững vàng dừng lại.
Bọn họ ngẩng đầu lên, rất nhanh chú ý đến phía trước có một chiếc xe tải màu đen đột nhiên băng qua đường.
“Em có bị thương không?”
Quách Cao Minh hỏi cô một câu, Kiều Bích Ngọc có phần hoảng hốt lắc đầu, điện thoại di động của cô bị rơi xuống sàn xe, cô muốn cúi người nhặt lên.
“Kiều Bích Ngọc, xảy ra chuyện gì thế?“ Đầu dây bên kia điện thoại, Cung Nhã Yến cảm giác được tình hình không đúng.
Hơn nữa bà ấy còn nghe được giọng nói của một người đàn ông, giọng nói này… Bà ấy vội vàng hỏi một câu: “Kiểu Bích Ngoc, bên cạnh cháu là ai thế?”