“Đây không phải là mèo của tôi” Đường Tuấn Nghĩa lên tiếng một cách lười nhác, chậm rãi nói từng câu.
Giọng nói khàn khàn của anh ta phá vỡ bầu không khí kỳ lạ. Con mèo đó quay đầu nhìn anh ta, lập tức ve vẩy cái đuôi như vô cùng kiêu ngạo.
Cô phục vụ nghiêng đầu nhìn, đúng lúc đó chạm mặt với Đường Tuấn Nghĩa. Cô ấy nhìn vào.
đôi mắt sâu lắng của anh, lập tức như bị mê hoặc mà ngơ ngác đứng đó Tâm tư của thiếu nữ khiến gương mặt của cô ấy trở nên đỏ ửng Cô ấy từ từ thụ tay lại và cũng không nghĩ đến con mèo đen kỳ lạ này nữa, trong đầu mơ mơ hồ hồ giống như hoa xuân đang nở rộ vậy.
Dường như con mèo đã bị đói rất lâu rồi, nó không quan sát Đường Tuấn Nghĩa nữa mà cúi cái đầu nhỏ của mình xuống, liếm từng miếng bánh gato ngọt ngào.
Dường như Đường Tuấn Nghĩa cũng không để ý lắm về việc đồ ăn của mình bị con mèo cướp mất.
Đôi mắt xanh của anh ta đang suy nghĩ, kiên nhẫn nhìn con mèo đang ăn bánh gato ở trước mắt.
Giống như trong lòng anh ta đang quan sát suy nghĩ điều gì đó, anh ta đột nhiên giơ tay ra lấy cái bánh gato ở trên bãi cỏ lên.
Dường như đang trêu đùa và cũng như đang thử xem.
Khi con mèo đang hưởng thụ, Đường Tuấn Nghĩa lại lấy mất đồ ăn ngon trong miệng nó Có vẻ con mèo rất ghét có người quấy nhiễu khi mình đang ăn. Nó đột nhiên trở nên giận giữ mà giơ nanh vuốt ra, lông quanh người dựng thẳng đứng, kêu một tiếng “meo” to với Đường Tuấn Nghĩa. Sau đó nó nhào đến cào lên người anh ta.
Móng vuốt của con mèo này rất sắc nhọn đã cào rách chiếc áo sơ mi trắng của Đường Tuấn Nghĩa, hơn nữa qua chiếc áo ấy còn rỉ vết máu mờ mờ.
Cô phục vụ ở bên cạnh bị dọa sợ mà hét lên một tiếng.
Cô ấy sợ đến mức lập tức ngã nhào ra đẳng sau rồi lui về phía sau. Trong lòng cô ấy vô cùng sợ hãi, cảm thấy con mèo đen này thật đáng sợ, móng vuốt của nó cào khiến người ta chảy máu.
Đường Tuấn Nghĩa có tính cách chậm chạp.
nhưng động tác của anh ta lại vô cùng nhanh chóng Một giây sau, anh ta đã túm được gáy của con mèo. Con mèo đen bỗng nhiên không còn uy phong dữ tợn như lúc trước nữa mà đã trở nên ngoan ngoãn, yếu ớt bị Đường Tuấn Nghĩa nhấc lên giữa không trung.
Nó quay đầu, con ngươi màu vàng giống như có linh tính. Nó vô cùng tức giận mà trừng mắt nhìn Đường Tuấn Nghĩa, tiếng kêu “meo meo” vừa to vừa sắc bén giống như thần linh phẫn nộ đang nổi giận.
Đôi tay thon dài trắng trẻo của Đường Tuấn Nghĩa tóm chặt lấy cổ của nó, nằm chặt nó trong.
tay, Trên gương mặt Đường Tuấn Nghĩa không hề có bất kỳ biểu cảm nào, ánh nắng chiếu xuống khiến người ta vẫn có thể nhìn thấy từng đường nét trắng trẻo, rõ ràng trên gương mặt anh ta. Trong đôi mắt xanh xinh đẹp của anh ngập tràn sự dịu dàng và hiền lành, vô cùng đẹp trai.
Nhưng tay anh ta dùng lực bóp chặt lại đủ để khiến con mèo điên cuồng kêu gào rồi gục xuống như đã chết.
Điều này khiến trong lòng cô gái phục vụ ở nhà hàng càng sợ hãi đến ngây người hơn. Các cô ấy luôn cảm thấy người nam thần đẹp trai này là người đàn ông vô cùng chậm chạp, ấm áp, trắng trẻo sạch sẽ và dịu dàng thì có lẽ sẽ không biết cách xử.
lý trong cuộc sống. Thậm chí họ còn cảm thấy anh ta giống như người chưa từng chịu những áp lực, khó khăn trong cuộc sống.
Nhưng hành động vừa nấy của anh ta, động tác vô cùng nhanh chóng gọn lẹ. Anh ta như vậy sao có thể là người đàn ông hiền lành vô hại được.
“Nó… Chết rồi sao?” Cô ấy run rẩy hỏi, ánh mắt không còn dám nhìn thẳng vào người đàn ông đẹp trai trước mặt nữa.
Con mèo đen đó bị bóp chặt bởi ngón tay thon đài trắng trèo của Đường Tuấn Nghĩa, nó rũ người xuống, cái đuôi cũng rũ xuống. Nó không còn cử động gì nữa, giống như đã tắt thở.
Anh ta không hề có lòng thương hại, chỉ trong chốc lát đã giết hại một sinh linh bé nhỏ.
Lúc này người đàn ông đẹp trai này giống như được bao trùm bởi làn khí nguy hiểm, quả nhiên thứ càng xinh đẹp thần bí thì càng nguy hiểm. Cô gái đó thầm hét lên trong lòng.
Có lẽ Đường Tuấn Nghĩa đột nhiên cảm thấy cơ thể mình hơi mệt mỏi và rất buồn ngủ, anh ta lười biếng nhăm mắt lại, khế thở dài một hơi. Copy của truyên.one
Anh ta thuận tay ném nó ra bên trái, giống như: không hề có hứng thú gì với con mèo đen vừa mới tấn công mình bất ngờ này.
Con mèo đen đó như lập tức được hồi sinh, nó nhảy lên không trung rồi đáp xuống đất một cách vững vàng.
Vừa nấy con mèo giả vờ chết sao? Cô gái phục vụ ngạc nhiên nhìn con mèo, sau đó lại nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt mình.
Con mèo và người này… thật kỳ lạ Đường Tuấn Nghĩa cảm thấy nơi này đã không thể khiến anh ta ngủ ngon được nữa. Anh ta cảm thấy hơi tiếc nuối một chút, dù sao mình cũng rất thích ngủ dưới gốc cây ở đây.
Anh ta đứng lên, không hề phủi bụi bẩn và cỏ trên quần mình, mái tóc cũng hơi rối, dáng vẻ rất ngây ngốc buồn ngủ. Anh ta tùy ý tìm một nơi, chuẩn bị đi tìm một chỗ không có ai làm phiên để ngủ.
“Thưa anh, tay của anh bị thương rồi” “Tay áo sơ mi ở bên trái của anh có máu chảy ra” Cô gái phục vụ không dám đuổi theo mà đứng trên bãi cỏ, nhưng nhìn thấy người đàn ông đẹp trai đó bị thương thì không nhịn được mà hét lớn nhắc.
nhị : “Anh bị mèo cào trầy đến chảy máu rồi, anh nhất định phải đi tiêm phòng vì có thể sẽ bị bệnh dại đấy ạ. Anh cần phải xử lý vết thương ngay, lẽ nào anh không thấy đau sao?” Đường Tuấn Nghĩa đang đi ở phía trước bỗng dừng bước chân lại.
Anh ta chậm rãi cúi đầu, từ từ nâng tay trái của mình lên. Chiếc áo sơ mi màu trắng của anh đúng là có một đường rách, móng vuốt của con mèo đen đó khá sắc bén khiến tay của anh bị nó cào rách lộ.
rõ một đường máu. Vết thương rất nhỏ, nhưng.
miệng vết thương lại rất sâu, không ngừng chảy dòng máu đỏ sắm.
‘Vết máu thấm đỏ tay áo sơ mi màu trắng của anh, mùi máu tanh cũng tỏa ra trong không khí, Yết thương sâu như vậy, màu máu đỏ sẫm có thể nói lên móng vuốt của con mèo này có độc, như.
vậy chắc hẳn anh ta sẽ cảm thấy rất đau.
“Tôi không có cảm giác” Đường Tuấn Nghĩa hiếm lắm mới quay đầu nhìn về cô phục vụ xa lạ vừa nấy, khẽ nói với cô ấy một câu.
Câu nói này của anh giống như đang tự lẩm bẩm nói một mình, con ngươi cũng bình tĩnh không hề sợ hãi Gần đây anh ta không hề cảm thấy bất kỳ cơn đau nào cả.
Cô gái ấy hình như chưa từng nghĩ rằng anh ta sẽ muốn quay đầu nói chuyện với mình nên lập tức.
ngẩn người ra, vội vàng muốn mở miệng nói gì đó.
Nhưng Đường Tuấn Nghĩa đã quay đầu, cất bước rời đi, Chỉ còn lại con mèo đen vẫn đi theo anh ta.
Đường Tuấn Nghĩa đi đến cửa nhà trọ của mình, cúi đầu nhìn con mèo đen đang ngồi trước cửa nhà mình. “Mày đi đi” anh ta đuổi con mèo với giọng nói lười biếng, giống như người thiếu ngủ vậy.
Nói rồi Đường Tuấn Nghĩa định đóng cửa lại.
Có thế vì tối hôm qua con mèo đen này được.
huấn luyện nên lần này có phản ứng rất nhanh.
Trong khoảnh khắc Đường Tuấn Nghĩa đóng cửa, nó đã nhanh như chớp mà nhảy vào trong nhà trọ của anh.
Đường Tuấn Nghĩa ngẩn người đứng trước lối vào nhà mình.
Có lẽ anh ta chưa từng giải quyết vấn đề này.
Anh ta cảm thấy vừa nấy mình đã thương lượng với con mèo rồi mà, anh ta đã để con mèo đi nhưng tại sao nó vẫn muốn chạy vào đây? Đường Tuấn Nghĩa bắt đầu tìm con mèo khắp phòng, nhưng dường như con mèo đen ấy hiểu được tính cách của con người. Nó biết Đường Tuấn Nghĩa không thích nó nên trốn rất kỹ.
Mười phút sau Đường Tuấn Nghĩa đứng giữa phòng khách, gương mặt đẹp trai trắng trẻo của anh toát lên sự phiền não hiếm có. Copy của truyên.one
Anh ta nhớ từ trước đến nay mình cũng chỉ chơi trò trốn tìm với Kiều Bích Ngọc chứ chưa từng chơi với người nào khác. Nhưng bây giờ anh ta lại phải †ìm con mèo đó.
“Ra ngoài đi” Anh ta nhíu mày, một mình hét lên.
Mà lúc này đang có một đôi mắt màu vàng ở trong góc phòng đang cẩn thận quan sát từng cử động của anh ta Đường Tuấn Nghĩa lại nhắm mắt lại, anh ta rất mệt mỏi và buồn ngủ.
Đường Tuấn Nghĩa nghĩ một chút rồi ra quyết định, đợi anh ta tỉnh lại sẽ bắt con mèo tiếp.
“Mày tự nhảy ra ngoài cửa sổ đi, nếu không để †a bắt được mày, tao sẽ ném thẳng mày xuống đó.
đó” Đường Tuấn Nghĩa tự nói với không khí, giọng nói mệt mỏi không hề có sức uy hiếp gì, nhưng anh †a thật sự không nói đùa.
Đường Tuấn Nghĩa bước chân đi một cách mơ hồ, anh ta đi vào trong phòng ngủ của mình. Dường như anh ta rất mệt mỏi nên vừa nằm xuống giường đã chìm sâu vào giấc ngủ rồi.
Anh ta vô cùng đẹp trai, cơ thể dài nằm nghiêng hít thớ nhịp nhàng. Đôi mắt anh ta nhắm lại, hàng lông mi rất dài. Hình ảnh này thật sự rất đẹp và độc.
nhất.
Chắng ai ngờ rằng vừa nấy người đàn ông này còn nhanh nhẹn, tóm lấy cổ con mèo chỉ trong vài giây, còn suýt chút nữa khiến nó mất mạng.
Con mèo đen vẫn năm trong góc nhà, khế đung đưa cái đuôi.
Khi Đường Tuấn Nghĩa tỉnh dậy thì mặt trời đã xuống núi rồi, anh cũng đang rất đói.
Đường Tuấn Nghĩa chậm rãi ngồi dậy, mơ màng mở mắt.
Tất cả động tác của anh đều vô cùng chậm chạp, nhưng câu đầu tiên anh mở miệng lẩm bẩm chính là miễn cưỡng nói: “Tao nói rồi mà, tao không thích mày ở trong phòng tao” Đầu óc anh ta đột nhiên rất tỉnh táo, vẫn còn nhớ có một sinh vật đang xâm lấn không gian của anh.
Lời nói này giống như lời nói mớ của người vừa mới tỉnh dậy, giọng nói miễn cưỡng không hề có sức uy hiếp gì. Nhưng lúc này con mèo đen đang ở, bên cạnh tủ lên bỗng nhiên dựng cả lông lên, móng vuốt dưới tấm đệm thịt dưới chân, Cơ thể của nó rất nhẹ nhàng uyển chuyển, thoät ẩn thoät hiện.
Đường Tuấn Nghĩa đi đến trước tủ lạnh, kéo cánh cửa tủ lạnh ra. Động tác của anh ta dừng lại một chút, anh chậm rãi cúi đầu nhìn về khe hở.
trong góc trước cánh cửa tủ lạnh. Dường như anh 1a đánh hơi thấy được hơi thở kỳ lạ nên lại nhíu mày lại.
Đường Tuấn Nghĩa tùy ý lấy một hộp bánh rán ngọt từ trong tú lạnh ra trước, dường như cái bánh này đã để ở trong đó lâu rồi nên túi bánh đã bị đóng.
băng thành một lớp sương mù.
Đường Tuấn Nghĩa cũng không kén chọn mà cầm chiếc bánh rán ngọt vừa khô vừa cứng lại vô cùng ngọt này ngồi trong phòng khách. Anh ta cũng không ngâm cốc trà và cũng không rót nửa cốc nước ấm, nhưng lại có thể cầm cái cốc lên mà không thay đối sắc mặt gì cả. Anh ta ăn từng miếng bánh một, động tác ăn rất cứng nhắc. Anh ta chỉ cần ăn no bụng là được rồi.
Sau khi Đường Tuấn Nghĩa cảm thấy dạ dày của mình không còn đau nữa thì cũng bắt đầu công.
việc của mình.
“Ra ngoài địi” Rõ ràng lần này giọng nói của anh ta đã toát lên sự bất mãn, logic suy nghĩ của anh ta rất đơn giản.
Anh ta đã cho con mèo kia thời gian và cơ hội rồi, nó không đi thì đừng trách anh ta tàn nhẫn.
Trong căn phòng trống không chỉ vọng lại giong nói khàn khàn của anh ta.
Đường Tuấn Nghĩa lại bắt đầu tìm con mèo ở khắp phòng.
Mỗi một ngóc ngách trong nhà anh ta đã tìm qua rồi, với một người suy nghĩ nhạy bén như anh ta lại không thể tìm thấy một con mèo. Điều đó cũng coi như con mèo này có chút bản lĩnh đấy Anh ta im lặng mà lập tức đứng trước kệ sách, nhảm mắt, đôi tay anh ta vô cùng nhạy bén dường như có thể nghe thấy bất kỳ tiếng âm thanh nhỏ nào ở xung quanh mình.
Đường Tuấn Nghĩa đột nhiên quay người nhìn về ban công phía sau mình, đôi mắt màu xanh da trời lóe lên sự sắc bén: “Đừng để tao nhìn thấy mày” Anh ta rất ít khi tức giận như vậy.
Rồi sau đó một tiếng “két” vang lên.
Cánh cửa kính ngoài ban công bị kéo vào bởi Đường Tuấn Nghĩa.
Con mèo đen rất bình tĩnh chứ không hề hoảng sợ chút nào. Nó ngồi trên vỏ bọc điều hòa ngoài ban công, ve vẩy cái đuôi, nhìn Đường Tuấn Thành qua tấm cửa kính thủy tinh. Đôi mắt màu vàng của.
nó giống như có suy nghĩ của riêng mình vậy.