Kiều Bích Ngọc không nói chuyện, cô nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mắt này, anh ta đã thay đổi rất nhiều.
“Kiểu Bích Ngọc, là người luôn sẽ thay đổi.” Anh ta ý tứ không rõ mà nhếch khóe miệng lên, anh ta cười cười, có chút tự giễu.
“Nếu anh và Quách Cao Minh chỉ là người xa lạ bình thường thì có lẽ anh sẽ kính nể anh ta. Nhưng mà bọn anh lại là họ hàng có cùng huyết thống, hai người con trai xấp xỉ tuổi nhau, cả ngày đều bị lấy ra so sánh với nhau. Anh ghét nhất là bị so sánh như vậy, vì anh làm cái gì cũng luôn kém hơn so với anh ta, từ nhỏ anh còn có một giấc mộng chính là phải vượt qua được anh ta.”
“Sau đó hiện thực dạy anh làm người. Anh ta là cháu trai duy nhất của nhà họ Quách, tập đoàn IP&G được anh ta nắm chắc, căn bản cũng không có người nào có thể làm lung lay địa vị
của anh ta, bất kể người khác cố gắng cỡ nào đi
chăng nữa thì cũng đều là uổng phí sức lực mà thôi.”
Doãn Thành Trung giống như nói rất hăng say, rất thành thật mà nói với cô.
“Thật ra trước kia anh và mẹ anh còn liên hợp với ba người bác cùng lôi kéo cổ đông trong công ty, lợi dụng lỗ hỏng của một hạng mục, tính gạt bỏ Quách Cao Minh ra. Khi đó tất cả mọi người đều cảm thấy chắc chắn sẽ thành công, vì anh ta vừa trở về từ nước Mỹ, hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với công việc ở tập đoàn.”
Anh ta vừa nhớ lại, vừa phá lên cười: “Kết quả buồn cười nhất là gì em biết không?”
“Kết quả là cuối cùng bọn họ lại phát hiện, thế lực của Quách Cao Minh ở nước ngoài thế mà lại đáng sợ hơn cả nhà họ Quách rất nhiều. Mười tám cổ đông lớn, tất cả tổng giám đốc khu vực, không ai dám nói một chữ”
Kiều Bích Ngọc im lặng lắng nghe, cô thấy lúc anh ta cười rộ lên, cười đến mức nhìn như rất ung dung rất trưởng thành, nhưng chung quy thì trong ánh mắt kia vẫn còn có chút không cam lòng.
“Khi đó anh chỉ biết, đời này anh cũng
không thể vượt qua được người anh họ này của anh.”
Lời nói của Doãn Thành Trung dừng một chút, ánh mắt nóng rực mà nhìn thẳng vào mặt của cô, giọng nói dần dần thấp xuống: “Chỉ có điều, việc đời khó đoán trước, ai biết được một ngày nào đó anh ta cũng sẽ gặp xúi quẩy thì sao.”
Kiều Bích Ngọc bị ánh mắt kỳ quái kia của anh ta nhìn mà có chút không được tự nhiên.
“Rốt cuộc anh tìm tôi là muốn nói cái gì?”
“Kiều Bích Ngọc, anh muốn nói anh hối hận rồi, anh rất hối hận. Anh đã cưới em trước, rõ
ràng anh có thể thắng được anh ta một trận, nhưng đến cuối cùng vẫn là bị anh ta tính kế.”
Đột nhiên cảm xúc của Doãn Thành Trung trở nên kích động, giọng nói bị nâng cao lên, anh ta gào to: “Là anh ta và Diệp Tuyết âm thầm liên thủ lừa anh, anh ta tính kế anh!”
Trong ngực anh ta tràn ra một cổ phẫn nộ cùng không cam lòng, nắm tay trái đập mạnh lên bàn: “Rõ ràng anh đã cưới em rồi, anh ta không
nên đưa Diệp Tuyết về gạt anh!”
Loảng xoảng một tiếng, nhân viên phục vụ bưng thức uống của bọn họ ở hành lang bị dọa
sợ tới mức làm chén đĩa rơi rớt trên mặt đất.
Tiếng vang đột ngột vang lên kéo lý trí của anh ta về.
Nhân viên phục vụ vội vàng dọn dẹp, khiếp sợ mà nói sẽ chuẩn bị lại một phần mới lại cho bọn họ.
Châu Mỹ Duy là người ngoài cuộc, cô ấy cũng bị bộ dạng vừa rồi kia của Doãn Thành Trung dọa sợ, tay phải lén lút tóm lấy Kiều Bích Ngọc, sợ lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó thì sẽ lập tức kéo cô bỏ chạy.
Trên mặt Kiều Bích Ngọc lại không có gì cảm xúc gì, đại khái là đối mặt với vẻ dửng dưng của cô, Doãn Thành Trung cảm thấy mình chính là một trò cười, anh ta rất nhanh lấy lại được tỉnh táo.
“Kiểu Bích Ngọc, trước kia là anh có lỗi với em, em sẽ tha thứ cho anh chứ?”
“Quên rồi.“ Giọng nói của cô bình tĩnh.
Doãn Thành Trung cũng rất bình tĩnh mà đáp lại một câu: “Hai chữ này của em thật sự là đả thương người.”
Ngữ khí giả vờ của anh ta dù có bình tĩnh thế nào đi nữa thì cỗ không cam lòng kia cũng
khó có thể bình ổn được.
Chỉ có điều, bỗng nhiên anh ta lại nở nụ cười, nụ cười lần này thật sự rất thản nhiên: “Nói thật, thật sự Quách Cao Minh rất không có mắt nhìn, nhiều phụ nữ như vậy mà cứ hết lần đến lần khác chọn em ha ha ha.”
“Lúc trước em gả cho anh, cũng không phải vì yêu thích gì anh. Sau này em gả cho anh ta, cũng không phải bởi vì thương anh ta.”
Kiều Bích Ngọc nghe đến đó, sắc mặt cô có chút khác thường.
Dường như Doãn Thành Trung thở phào một hơi, tâm tình cũng vui vẻ trở lại, anh ta nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cô, ý tứ không rõ mà hỏi cô.
“Kiểu Bích Ngọc, nếu Quách Cao Minh cũng làm ra một vài chuyện có lỗi với em giống như anh, em sẽ tha thứ cho anh ta chứ?”
Cô mím môi, không nói chuyện.
Nhân viên phục vụ của nhà hàng cẩn thận mang ca cao nóng và cà phê đen lên cho bọn cô, vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc không chút thay đổi mà cầm lấy ly ca cao nóng của mình uống một ngụm, trong lòng có thêm chút buồn phiền.
Doãn Thành Trung cảm thấy cảm xúc của cô thật dễ đoán, nhìn ánh mắt của cô là biết, cô để ý đến một người đàn ông khác.
“Kiều Bích Ngọc, em có từng nghĩ, căn bản em cũng không có để ý đến anh ta như em tưởng vậy.”
Lời nói của hắn giống như xúi bẩy: “Nhà họ Kiều, còn có Diệp Vân, Diệp Tuyết, em nói em hận bọn họ, nhưng anh biết em sẽ không mang thù, với phương thức suy nghĩ của em, em sẽ không điên cuồng đi yêu đi hận giống như những người phụ nữ khác vậy.”
“Nếu muốn giữ em ở lại, vậy phải có một chút thứ gì đó ràng buộc em lại. Ví dụ như em cho rằng anh có ơn cứu mạng với em, hoặc là trưởng bối chỉ hôn, hoặc là vì đứa nhỏ. Nếu ngay từ đầu cũng không có sự trói buộc này, vậy em sẽ rất dễ dàng quên đi đối phương đến không còn một mảnh, em cũng chỉ là chính bản thân em mà thôi.”
Bạn bè của Kiều Bích Ngọc không nhiều lắm, thật ra cũng không phải duyên phận bạn bè của cô không tốt, mà là vì cô vốn không đặt đối phương vào trong lòng, dửng dưng theo thói quen.
“Ông ngoại của em đúng thật là rất cưng chiều em, ông ấy dạy cho em cách sống cho mình như thế nào, nhưng lại không dạy em cách sống cho người khác thế nào.”
Bỗng nhiên sắc mặt của Kiều Bích Ngọc trở nên có chút phức tạp, cô mở miệng muốn phản bác cái gì đó, nhưng lại không thể phản bác được gì.
Chuông cửa nhà hàng vang lên một tiếng đing, có một vị khách mới tiến vào.
“Tổng giám đốc Doãn, anh nói nhiều đạo lý lớn với cô ấy như vậy, cái não heo kia của Kiều Bích Ngọc phỏng chừng không hiểu được đâu.”
Lục Khánh Nam mặc một thân âu phục màu xám đắt tiền được đặt may riêng, bước từng bước đến gần bọn họ, một bộ dáng cậu ấm cực kỳ tiêu sái.
Kiều Bích Ngọc và Châu Mỹ Duy thấy anh ta đột nhiên xuất hiện ở đây, hai người liếc mắt nhìn nhau đều có chút giật mình, tên hàng này đến đây làm gì thế.
Khi Doãn Thành Trung nhìn thấy Lục Khánh Nam, sắc mặt bình thản, lễ phép mà gật đầu với anh ta.
Nhà họ Lục cũng không dễ chọc vào, mấy
người bọn họ đã quen biết nhau từ nhỏ, tính cách của Lục Khánh Nam cũng khá là hiền hoà thuận lợi, thật ra ngay từ đầu Doãn Thành Trung cũng khá thích chơi chung với anh ta.
Nhưng sau này Lục Khánh Nam luôn đi theo Quách Cao Minh, mọi người đều nói sau lưng anh ta rằng anh ta nịnh bợ nhà họ Quách, đủ loại lời nói khó nghe gì cũng đều có. Nhưng Lục Khánh Nam vẫn luôn trước sau như một, Doãn Thành Trung rất xem thường việc anh ta cứ cam tâm tình nguyện làm việc cho Quách Cao Minh như vậy, cảm thấy anh ta chỉ là vì lợi ích mà thôi.
Mà Lục Khánh Nam cũng không phải cực kỳ chán ghét anh ta, chỉ là cái vòng luẩn quẩn khác nhau, dục vọng muốn thể hiện của Doãn Thành Trung rất mạnh, rất hiếu thắng, thương xót cho anh ta có một người anh họ cường hãn như vậy. Lục Khánh Nam hơi đồng tình với anh ta.
Thoạt nhìn Doãn Thành Trung thành thục hơn rất nhiều, đáng tiếc, ánh mặt vẫn thiển cận như vậy, bản tính khó sửa. Trong mắt của Lục Khánh Nam thì bây giờ anh ta giống như một con thú bị vây đuổi vào trong góc, có chút cam chịu, đây không gọi là trưởng thành.
Lục Khánh Nam không có gì hay ho để nói
với anh ta, trực tiếp muốn đưa Kiều Bích Ngọc rời đi.
Kiều Bích Ngọc cũng rất tự giác mà đứng dậy đi theo sau anh ta, khách khí nói một câu với Doãn Thành Trung: “Tạm biệt.”
Ngay cả đầu cũng không quay lại mà rời di.
Sắc mặt của Doãn Thành Trung rất bình tĩnh, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mấy người bọn họ cứ như vậy mà rời đi, rất muốn nói một câu ngăn lại, nhưng lại không có cớ gì, cũng không có cơ hội để nói.
Căm hận, không cam lòng.
“Tớ cảm thấy Doãn Thành Trung giống như rất ghen tị với Quách Cao Minh.” Sau khi bọn họ đi ra khỏi nhà hàng, bỗng nhiên Châu Mỹ Duy vẫn luôn trầm mặc lên tiếng.
Lục Khánh Nam không chút để ý mà trêu chọc: “Bất kể là ai, có một người anh trai như vậy thì tâm lý cũng sẽ trở nên biến thái.”
“Vài người bác kia của Cao Minh chắc chắn cực kỳ muốn để con trai nhà mình có biển hiện xuất sắc trước mặt ông nội. Mấy đứa nhỏ tuổi tác tầm tầm nhau mà áp lực đều rất lớn, hơn nữa nhà họ Doãn là dựa vào nhà họ Quách mà di lên.”