Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 303: Chương 303: Giấc mơ này rất ngọt ngào




Một bóng đen cao lớn xẹt qua. Kiều Bích Ngọc đứng lên, liều mạng đuổi theo, nhưng vẫn không kịp.

Những chuyện kỳ quái chính là bắt gặp Hà Thủy Tiên vào giữa trưa hôm nay, sau đó bỗng nhiên xuất hiện rồi lại đột ngột biến mất hai chiếc xe đẩy trẻ em và cả một chiếc bóng đen bỏ chạy ngay trước mặt cô. Hôm nay thật sự không bình thường.

Sắc mặt Kiều Bích Ngọc thật sự rất tệ, vô cùng phiền muộn. Sau khi lang thang bên ngoài quảng trường hai giờ đồng hồ, gương mặt Kiều Bích Ngọc đông cứng lại vì gió lạnh, những ngón tay mảnh khảnh của cô cũng đỏ bừng lên.

Cô quyết định về nhà, quả nhiên là đêm Giáng Sinh không thể ra ngoài chịu ngược, người người đều vui vẻ hạnh phúc bên gia đình, càng nhìn càng cảm thấy bản thân mình thật thê lương.

“Chị gái, chị có muốn mua một bông hoa hồng không?”

Kiều Bích Ngọc đen mặt giậm chân rời đi, vừa mới đi đến đài phun nước ở giữa quảng trường, một bé gái chừng bảy tám tuổi cũng giống như những đứa trẻ bán hoa khác, xách một giỏ hoa hồng đỏ hớn hở chạy đến, ngoan ngoãn lễ phép hỏi cô.

Kiều Bích Ngọc thoáng sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn cô bé đang đứng bên chân mình.

Cô bé này đang mặc một chiếc áo khoác dày hơi cũ màu đỏ, buộc tóc hai bên trông vô cùng đáng yêu. Trên chân cô bé đi một đôi bốt ngắn có tua, song đôi giày này nhìn có vẻ không thích hợp với cô, mẫu mã của đôi giày dường như đã có từ rất lâu và cũng đã cũ nát, con ngươi trong suốt nhìn cô với vẻ lấy lòng.

Kiều Bích Ngọc thừa nhận lúc này phản ứng của bản thân có chút chậm chạp, cô chính là cảm thấy tò mò mà chăm chú nhìn cô bé vài lần. Nhưng đứa trẻ này dường như chỉ tập trung vào công việc của nó, thấy cô không có phản ứng lại liền nghĩ đến việc thất bại.

Ngay khi Kiểu Bích Ngọc muốn tìm tiền lẻ ở trong ví, cô bé đó liền bỏ chạy.

“Hoa hồng phải bán cho con trai, con trai sẽ tặng hoa cho con gái, em ngốc quá, mau lại đây.”

Một cậu bé chừng mười tuổi chạy tới, sau đó hai bóng dáng nhỏ bé rời đi. Một lần nữa tỉnh thần Kiều Bích Ngọc lại trở nên sa sút, cô cảm thấy bản thân không phải là một người mẹ tốt, ngay cả đứa nhỏ này cũng ghét bỏ mình. Tâm trạng vẫn không khá hơn, cô liền bắt một chiếc xe taxi trở về phòng trọ của mình.

Những người khác đều cùng gia đình của họ mở tiệc lớn quây quần bên nhau trong đêm Giáng Sinh, cô lại chỉ có thể về nhà làm bạn với cô đơn.

Thậm chí cô còn không có tâm trạng gọi đồ ăn ngoài, Kiều Bích Ngọc tự mình vào bếp nấu mì, mặt không biểu cảm mà ăn hết, sau đó ngồi trên sô pha ngoài phòng khách, một mình thất thần.

Những người hàng xóm trong tiểu khu của cô cũng làm một bữa tiệc nhỏ cho đêm Giáng Sinh, dưới lầu cha mẹ, con cháu, ông bà đều cùng nhau vui đùa, giống như đang cùng nhau chơi một trò chơi nhỏ.

Đã lâu rồi cô không dùng thuốc an thần. Đêm nay, cô cảm thấy nhịp tim của bản thân

không được bình thường, tim đập mạnh và trở nên loạn nhịp, khiến cho cô cảm thấy không thoải mái.

Tìm một hồi trong ngăn kéo mới thấy được lọ thuốc mà bản thân cần, sau đó liền uống hai viên. Cô thầm nghĩ không biết những người khác làm thế nào để vượt qua đêm nay, suy nghĩ đó cứ thế quẩn quanh trong đầu cô, chỉ cần bản thân có thể đơn giản ngủ một giấc, không mơ thấy ác mộng thì tốt rồi.

Tất cả cửa sổ đều được đóng lại, hệ thống sưởi bên trong cũng được bật lên. Mới chín giờ tối, nhưng cô đã muốn nằm xuống ngủ một giấc.

Cũng có thể là do thuốc, Kiều Bích Ngọc nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cô thầm mong bản thân không gặp phải ác mộng nhưng mọi chuyện lại không như những gì cô mong muốn.

Trên thực tế, cũng không thể coi là mơ thấy ác mộng, chính cô cũng không thể thấy rõ giấc mơ này.

Cả đêm cô ngủ rất sâu, nhưng Kiểu Bích Ngọc vẫn có thể cảm nhận được có người xốc chăn lên, sau đó một thân hình cao lớn nằm nghiêng bên cạnh cô. Nếu như là một người nào đó xa lạ tới gần mình, chắc chắn cô sẽ cảm thấy

khó chịu, nhưng chính trong giấc mơ, cô có thể cảm thấy nhiệt độ của cơ thể ấy, độ ấm này khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, thậm chí có chút lưu luyến.

Lòng bàn tay to dày đặt lên eo cô, cả người Kiều Bích Ngọc khẽ run lên, bàn tay nóng bỏng lướt trên da thịt mềm mại của cô, sau đó dừng lại trước phần ngực mềm mại, nhanh chóng kéo cô lại gần hơn.

Kiều Bích Ngọc nằm nghiêng người, lưng cô kề sát lồng ngực người đó, giống như đang được bảo vệ. Loại tư thế này, rất quen thuộc.

Kiều Bích Ngọc không hề phản kháng, cũng không cảm thấy sợ hãi, thậm chí cô còn cử động thân người tìm một tư thế thoải mái.

Sau đó một tiếng cười nhẹ vang lên bên tai cô. Kiều Bích Ngọc là người vô cùng nhạy cảm, cho dù là đang ngủ, nhưng cả người cô vẫn có phản ứng, vươn tay muốn bắt lấy người phía sau lưng.

Nhưng ngay khi tay trái của cô vừa duỗi ra đã nhanh chóng bị người phía sau đè xuống, sau đó cảm thấy cổ mình có chút lành lạnh, giống như ai đó vén mái tóc dài của cô ra, hôn xuống cổ và vành tai, không ngừng cắn mút.

“Ngứa.” Cô có chút bất mãn mà nỉ non.

Hai tay theo bản năng lập tức muốn đẩy ra, nhưng người đàn ông phía trên lại vô cùng cố chấp, đè cô rất nặng, không chút động đậy khiến tâm tình Kiều Bích Ngọc có chút khó chịu, ngay cả lông mày cũng bắt đầu nhăn lại.

Tiếng cười lại một lần nữa vang lên, giống như đang trêu chọc, nhưng tiếng cười trầm thấp đó rất tự nhiên, dường như tâm tình của đối phương vô cùng tốt.

Đầu ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng vuốt ve giữa hai hàng lông mày của cô, hết lần này tới lần khác, như để xoa dịu tâm trạng khó chịu cáu kỉnh của cô, động tác rất nhẹ, đồng thời mang theo sự nuông chiều. Cuối cùng, cô cái gì cũng không nhớ rõ.

Trong đêm Giáng Sinh, ở một chỗ khác, Châu Duy Mỹ lại không có tâm trạng tốt.

“Tại sao anh lại lừa dối tôi?”

Cô ấy bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, không hài lòng hỏi: “Bùi Hưng Nam, anh nói Bùi Thanh Tùng muốn gặp tôi, thằng nhóc đang ở đâu, tại sao anh lại tôi em đi xa như vậy chỉ để tới thành phố Hải Châu?”

Người đang bị lên án Bùi Hưng Nam ngược

lại không hề có biểu hiện hối lỗi, anh ta quay đầu, không thể nhìn rõ ý tứ trong ánh mắt đang chăm chú nhìn cô ấy.

“Cô Châu, tôi đề nghị cô tới thành phố Hải Châu, cô cứ như vậy bị tôi lừa tới đây, thật sự tôi rất lo lắng sau này cô có thể bị người ta lừa bán, còn giúp người ta đếm tiền đó.”

Châu Mỹ Duy vô cùng tức giận, sao lại có người không biết liêm sỉ như vậy?

Rõ ràng tâm trạng anh ta không tốt, sao lại biến thành cô làm sai chứ.

“Đúng vậy, đều là tôi sai. Cậu Bùi, tôi đảm bảo với anh, về sau tôi sẽ không tự mình đa tình như vậy nữa được chưa?” Châu Mỹ Duy bất mãn hừ một tiếng, quả thực không thể nhịn được nữa, lập tức xoay người, không chịu khuất phục mà bỏ đi.

“Chờ một chút! Châu Mỹ Duy, cô chờ tôi một chút.“ Âm thanh tao nhã ở phía sau không ngừng gọi tên cô.

Ai muốn để ý tới anh ta. Khi đi đến chỗ đỗ xe, cô vẫn không nhịn được mà quay đầu trộm nhìn về phía sau thì thấy một người đàn ông đang ngồi xổm ở ven đường.

Trong lòng chửi thầm một tiếng, sắc mặt

Châu Mỹ Duy lập tức biến sắc, cái gì gọi là tiết tháo hay khí phách cũng đều bay lên tận chín tầng mây.

Cô ấy nhanh chóng chạy tới, khẩn trương đỡ lấy anh ta: “Bùi Hưng Nam, không phải bệnh dạ dày của anh lại tái phát đấy chứ?”

Châu Mỹ Duy thật lòng lo lắng cho anh.

Nhưng Bùi Hưng Nam vẫn ngồi yên như cũ, chậm rãi giơ tay lên đầu, ánh mắt thâm thúy hiện

lên ý cười đáp lại cô một chữ: “Không.”

Bệnh của anh ta không hề tái phát. Đại khái chính là cô lại bị anh lừa, bản thân vẫn còn đang ngây người, đến khi lấy lại ý thức đã thấy tên bại hoại ấy đứng thẳng dậy, còn thản nhiên vuốt thẳng nếp nhăn trên quần áo.

“Anh, anh… Bùi Hưng Nam, anh đúng là quá đáng!”

Rốt cuộc, tính tình Châu Mỹ Duy có tốt thế nào cũng không thể chịu nổi người trước mặt này, quá vô sỉ rồi!

“Anh lại lừa tôi!”

Bùi Hưng Nam như cảm thấy được người phụ nữ trước mặt này lại muốn chuồn mất, lập tức túm lấy cô ấy.

“Này, thả ra.”

Bùi Hưng Nam hoàn toàn không để những lời cảnh cáo của cô ấy trong lòng, tự mình giải thích: “Nếu như một người đàn ông cao lớn như vậy mà lại đuổi theo một người phụ nữ thì đúng

là ngu ngốc.”

Anh ta chính là ám chỉ cô ngu ngốc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.