Bên ngoài hang động còn đang đổ mưa.
Loại nước mưa này nếu da dẻ con người chạm vào sẽ có tính axit hóa, Kiều Bích Ngọc cởi đôi giày thể thao cũ của cô ra, làn da giữa các ngón chân của cô đã rách ra chảy máu rồi.
Cô chỉ có thể dùng nước sạch rửa vết thương, không có thuốc trị thương, dần dần chắc sẽ hồi phục lại thôi, có thể sẽ lưu lại sẹo, không thành vấn đề gì, lúc này ai quan tâm xấu đẹp chứ, cái mạng nhỏ quan trọng hơn nhiều
“.. Tôi còn có một chai bột thuốc trắng Vân Thành” Hầu Tử đưa ra đồ cá nhân của anh ta, Kiều Bích Ngọc ngồi lên trên lớp đất đen bẩn của hang động, ngẩng đầu nhìn về hướng anh ta, xua tay, trực tiếp nói: “Không cần đưa cho tôi” Nói xong, cô nhìn sang hướng người đàn ông ở bên cạnh Quách Cao Minh: “Mấy vết thương của bọn họ nghiêm trọng hơn, đưa cho bọn họ dùng đi”
“Mấy người đại lão gia chúng tôi không có gì đáng kể đâu”
Kiều Bích Ngọc duỗi thẳng đôi chân dài, hoạt động mấy chỗ kẽ chân của mình: “Chỉ là bị chút đau nhức thôi, hẳn là vẫn sống qua được đêm nay, cái thuốc tiêm cầm máu của cậu, cứ giữ lại đi, sau này còn không biết được sẽ gặp phải chuyện gì nữa đâu”
Kiều Bích Ngọc lẩm bẩm nói, cũng không có ngẩng đầu nhìn Hầu Tử, Hầu Tử có chút do dự cầm lọ thuốc nhỏ, thực ra đoàn người chiếu cố Kiều Bích Ngọc vì lo sợ Quách Cao Minh, không thể không đóng góp mấy đồ tốt ra, không ngờ tới người ta lại không thèm.
Kiều Bích Ngọc không có cậy mạnh mà đòi hỏi, vì tình trạng vết thương của cô thực sự là không nghiêm trọng nhất trong số những người ở đây, Ngụy Bắc bọn họ cánh tay, bàn tay đã xuất hiện lên những vết sưng tấy, thối nát, bọn họ cần thuốc hơn cô nhiều.
Trận mưa này làm hạn chế điều kiện sống sót của bọn họ.
Nếu như trước đây bọn họ bị thương còn có thể đi tìm kiếm một số loại thảo dược giảm đau, hiện tại thực vật nguồn nước bên ngoài đều bị ô nhiễm rồi, ngay cả lương khô dự trữ của bọn họ phỏng chừng cũng không trụ được vài ngày nữa.
Hang động này hình như trước đây là hang ổ của một vài loại dã thú, không có củi khô như bọn họ mong đợi, ngược lại lại có không ít xác con mồi và xương sópt lại.
Đến khi chập choạng tối, cơn mưa bên ngoài vẫn chưa chịu dừng lại, bên trong hang động trở thành một mảng tối đen, cơn mưa bên ngoài không ngừng thổi gió lạnh vào, bọn họ đành dùng tạm xác chết của những con mồi để đốt cháy, gộp thành một mồi lửa nho nhỏ.
Mồi lửa này cháy lách tách, mùi có chút khó ngửi.
Mọi người vây xung quanh ngọn lửa, vừa nhai thịt khô, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi Tộc trưởng của người hoang dã hai tay vẫn ôm chặt quyền trượng như cũ, bà ngồi trong góc sâu nhất của hang động, mệnh lệnh cho Tang Ba ngồi bên cạnh chăm sóc bà.
Nếu như thực sự nhất định muốn cướp, Quách Cao Minh bọn họ có vũ khí súng ống hạng nặng hiện đại, Tang Ba chỉ là một người hoang dã, thực sự đánh không lại Nhưng mà chuyện bắt nạt người già này, Quách Cao Minh bọn họ có chút khinh bỉ, hơn nữa bây giờ mọi người trận mưa này nhốt ở trong hang động, ai cũng không chạy đi được, tạm thời không cần thiết phải xung đột.
Ngược lại với dáng vẻ an nhàn của Quách Cao Minh bọn họ, Rafael lại có vẻ rất cáu kinh, anh ta cố ý nói: “Cơn mưa này sẽ đổ trong bảy ngày bảy đêm, vùng lân cận lại có dã thú, cũng có rất nhiều trái cây có thể ăn được, sức khỏe của người hoang dã vốn không sợ gì cái trận mưa này”
Ý tứ là Tang Ba có thể hành động tự do ở giữa mưa, không có ảnh hưởng gì lớn đối với anh ta, “Anh sao lại có thể đảm bảo được, Tang Ba ở trầm mình trong mưa lâu da dẻ anh ta cũng sẽ thối nát” Kiều Bích Ngọc quay đầu tức giận nói với anh ta một câu.
Rafael trừng mắt tức giận, cô em gái hời này đầu óc không linh hoạt gì hết, có chút tức giận mà cất cao giọng: “Tôi là nói, cái người hoang dã có thể cầm quyền trượng bỏ chạy!”
Anh ta đang ẩn ý nhắc nhở Quách Cao Minh, tộc trưởng của người hoang dã là một củ gừng già.
Kiểu Bích Ngọc hừ một tiếng: “Tang Ba mới không cần quyền trượng của anh, ý định ban đầu của tộc trưởng người hoang dã cũng không muốn tranh với anh, bà ấy khăng khăng cầm cây quyền trượng thì cũng có dùng được việc gì khác đâu.”
Kiều Bích Ngọc biết được sự cố chấp đối với cây quyền trượng này của anh cô, quả thực là hành vi của một tên điên.
Kiều Bích Ngọc nhanh mồm nhanh miệng, lúc này tộc trưởng người hoang dã giữ khư: khư cây quyên trượng cũng chẳng qua là đang cầm trên tay một củ khoai nóng mà thôi, ba quyền trượng hợp thành một mới thực sự có được sức mạnh to lớn.
Một khi trận mưa này tạnh, tộc trưởng người hoang dã cầm cây quyền trượng nhất định phải trả lại, bà ấy căn bản không có quyền được quyết định.
Lời vừa nói ra, mọi người xác thực thở phào một hơi.
Đúng vậy, không cần tranh đoạt, không cần xung đột, đều là người mình cả, đều không nghĩ rằng sẽ lúng túng như vậy.
Tâm tình Cua Biển không tồi vỗ một cái lên vai của Ngụy Bắc, sau đó cười nói: “Té ra chị dâu của chúng ta là một người tẩm ngẩm tâm ngầm mà đấm chết voi đấy”
Quách Cao Minh ở phía bên kia nghe thấy, khóe môi khẽ nhếch, nhưng thật ra đã cười trước rồi Thiếu đi bầu không khí tranh giành, tâm tình mọi người đều trở nên thoải mái không ít, người cũng trở nên rảnh rỗi, suy nghĩ phải làm như thế nào để hưởng thụ.
Ví dụ như, thịt khô tối nay quá khó gặm rồi, vừa khô lại vừa cứng, không biết có phải là do để quá lâu rồi không mà lại có một chút vị mốc.
“.. Tang Ba, Tang Ba”
“Sáng mai trời sáng, cậu ra ngoài hái cho chúng ta ít hoa quả về đây” Lục Khánh Nam lập tức nên ra chủ ý xấu xa, sai khiến Tang Ba làm việc.
Mặc dù Tang Ba ngồi bên cạnh mẹ anh ta, tộc trưởng người hoang dã, nhưng thực ra anh ta vẫn đang nhìn vào vết thương nơi kẽ chân của Kiều Bích Ngọc, Tang Ba vẫn đang mải mê suy nghĩ trong đầu xem có thảo dược nào có thể đưa cho cô trị thương hay không.
Cũng không biết ở bên kia Lục Khánh Nam bọn họ đang nói cái gì, chỉ đến khi có người đang gọi anh ta, Tang Ba mới nhìn qua, mơ hồ mà gật đầu một cái Lục Khánh Nam kích động mà khen thưởng một câu: “Anh em tốt!”
Ngụy Bắc với Cua Biển cũng rất không biết xấu hổ mà làm thân: “Tang Ba, chúng ta đều là người của mình, anh em tốt!”
Tang Ba có thể nghe hiểu được ngôn ngữ mà bọn họ nói, có chút ngại ngùng, nặng nề gật gật đầu, nói thầm một câu, [Tôi sẽ không làm hại các người].
Bị bán đi cũng không biết được là chuyện gì xảy ra.
Sáng ngày hôm sau, mây tích tụ dày, mưa dần dần tạnh đi, sắc trời một mảng mờ mịt, không có mặt trời, mưa phùn vẫn rơi.
Tang Ba rất chủ động ra phía ngoài hang động mà tìm đồ ăn, tộc trưởng người hoang dã cũng không ngăn anh ta, con ngươi già nua đục ngầu của tộc trưởng bầu trời ngoài hang động, dường như tim đã như tro tàn, rõ ràng cho dù bà có cầm quyền trượng đi nữa cũng không cách nào ngăn cả được hành động của Rafael, cũng không thể nào ngăn cản được tai họa đến.
Hầu Tử nói với Kiều Bích Ngọc, vị người nữ nhân tộc trưởng người hoang dã này định sẽ ở lại hòn đảo người hoang dã cùng tồn vong, không chịu đi theo bất cứ người nào, là Tang Ba dưới tình thế cấp thiết đã khiêng bà đi, nếu không thì vị lão tộc trưởng này chắc chắn sẽ chết trong trận sóng thần, động đất.
“Không nghĩ tới người hoang dã có loại tỉnh thần đại nghĩa hy sinh cao thượng này”
Lục Khánh Nam nghe xong, trực tiếp khen ngợi.
Cua Biển xì một tiếng với con người phàm tục này: “Xì, đấy là tìm chết”
Sống không tốt hay sao, cứ muốn tìm một cái hy sinh oanh liệt, đó gọi là ngu xuẩn.
Một đám người nhàn rồi ở trong hang động tán gẫu, bên ngoài mưa rơi không ngớt, bọn họ cũng không muốn đi ra ngoài, dù sao có kiểu người da thô thịt dày như Tang Ba, người đầu óc lại đần độn đồng ý đi ra ngoài chịu khổ thay cho bọn họ.
Lúc hai giờ chiều hơn, Tang Ba đội mưa, từ bên ngoài quay lại.
Hai tay hai vai Tang Ba, ngay cả trên lưng cũng buộc thêm mấy vòng trái cây, còn có, quả lớn la liệt, tròn trĩnh..
“Cái này hình như là quả dừa!”
Tên tham ăn Lục Khánh Nam này vừa nhìn qua liền nhận ra, niềm nở tiến lên dỡ hàng cho Tang Ba.
Ngụy Bắc, Cua Biển cùng mấy cùng mấy người khác cũng lập tức xông đến phân chia đồ ăn, Kiều Bích Ngọc nhìn cả người Tang Ba bị ướt sạch, anh ta đem đồ ăn phong phú quay lại, cô lại nhớ lại những ngày tháng cũng đã từng sống cùng với Tang Ba dưới tầng hầm ở vùng thiên thạch.
Ban đầu Kiều Bích Ngọc hiểu nhầm rất nghiêm trọng về Tang Ba, nhiều lần chạy trốn, nghĩ xấu rằng Tang Ba có mục đích không trong sạch, nhưng cho dù cô đấu tranh tư tưởng như thế nào đi nữa, Tang Ba vẫn chỉ làm một việc từ đầu đến cuối, anh ta rất cố gắng mà chăm sóc tốt cô.
Cho dù là tới giây phút này rồi, Tang Ba vẫn cảm thấy việc anh ta phải ra ngoài tìm đồ ăn về cũng là điều đương nhiên, Tang Ba sẽ không so đo tính toán thiệt hơn, hay là bị lợi dụng không.
Gần đây tâm tình Rafael cực kém cũng ngẩng đầu lên nhìn Tang Ba nhiều hơn một lát.
Nếu như trước đây sẽ dùng ánh mắt nhìn một tên ngốc mà nhìn Tang Ba, nhưng hiện tại trong đôi mắt xanh dương Rafael nhiều hơn một chút tự hỏi, dường như trí thông minh tuyệt đỉnh của anh ta gặp trúng việc gì đó khó có thể lý giải được.
Kiểu người hoang dã với bộ não chưa từng khai hóa qua như Tang Ba, Rafael gặp qua rất nhiều, nhưng Tang Ba này có chút đặc biệt Tính tình người dã nhân bình thường sẽ hấp tấp hơn, cư xử lỗ mãng, làm việc cẩu thả, nhưng lúc này người hoang dã Tang Ba này lại rất chu đáo, hái một lượng lớn thảo dược quay về, đưa cho Kiều Bích Ngọc để cô em gái hời đắp thảo dược để giảm nhiệt.
Não của người hoang dã bình thường rất đần độn, làm không được những chuyện cân nhắc kỹ càng, dễ bị lợi dụng, không tính toán thiệt hơn, không hiểu cách tìm tòi học hỏi. Còn người hoang dã Tang Ba đây, anh ta không hiểu thiệt hơn, hay là anh ta không so đo thiệt hơn?
Chẳng lẽ bị em gái nhỏ của mình thuần hóa rồi?” Rafael chế giêu lẩm bẩm một mình.
Anh ta không muốn thừa nhận cô em gái hời Kiều Bích Ngọc này, lại buột miệng lúc nào.
không biết Nghiên cứu người hoang dã là sinh vật sống thành bầy đàn, cùng nhau trải qua ngày tháng, sẽ vô tri vô giác mà bị cảm hóa, nếu không phải đã từng quá mức cô đơn, ai lại lạnh lùng vô tình như vậy.