Kiều Bích Ngọc vừa mới ngủ chưa được mười phút đã bị một tiếng hổ gầm điếc tai đánh thức.
Đáy mắt cô mê mang, sợ hãi nhìn Hổ trắng vô cùng quen thuộc ở phía rừng cây, màu trắng của lông hổ thật sự rất dễ thấy ở giữa màu xanh của lá cây.
Hổ trắng uy phong lẫm liệt, cặp đồng tử của con dã thú nhìn chằm chằm bọn họ về phía bọn họ, tứ chỉ tráng kiện bước từng bước một về phía bọn họ, giống như rất căm tức mà gầm lên một tiếng.
Âm thanh hổ gầm chấn động rừng xanh, chim chóc xa xa bị dọa sợ bay đi rào rào.
Kiều Bích Ngọc thấy lông ở mông của con hổ này bị đốt cháy khét, xem ra có vẻ là đến để trả thù, động vật cũng ghi hận như thế sao.
Mặc dù mọi người cũng sợ con Hổ trắng to lớn đột nhiên xâm nhập này, nhưng thấy cái mông cháy khét của Hổ trắng, ai cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên “Không cần sợ nó, nó không nhìn thấy chúng ta đâu”
Kiều Bích Ngọc vừa nói xong câu này, “meo” – bá tước lập tức kêu một tiếng mèo bén nhọn, mèo đen lập tức nhảy lên cây, mà thân thể khổng lồ của Hổ trắng cũng hung mãnh chạy đến, hồ gầm rống to, một đường nhào thẳng lên cây cổ thụ, cây cũng lay động theo.
Kiều Bích Ngọc bị dọa đến mức muốn rớt tim, cô ở ngay phía sau cái cây to nay.
Hổ trắng bên này hình như không thấy bọn họ, nhưng vừa rồi quên bôi nước hoa quả cho Bá Tước, hai con mèo một lớn một nhỏ, một trắng một đen, phi nước đại truy đuổi giữa rừng cây, trên nhảy dưới tránh, trêu cho tất cả các loài động vật tỏng rừng đều không được an bình, nhảy lung tung bốn phía.
kiều Bích Ngọc phát ra một tiếng cảm thán ngạc nhiên, “hóa ra con hổ già biết trèo cây”
Quách Cao Minh ngồi cạnh cô, bắt đầu phổ cập kiến thức cho cô: “Động vật họ mèo đều sẽ biết leo cây” Nhưng con Hổ trắng này người quá lớn, không thể bò lên cao được.
Lục Khánh Nam vỗ vỗ cái bụng: “Bụng có chút đói”, hô lên: “Kiều Bích Ngọc cô còn gì để anh không”
“Tôi còn hai quả dừa, uống nước đi”
Hầu Tử ném hai quả dừa về phía Lục Khánh Nam, lập tức ngẩng đầu nhìn Rafael một chút, rất dứt khoát đề nghị: “Bảo mèo của anh đi xa ra một chút, tạm thời đừng trở về”
“Đúng rồi, bảo Bá Tước đừng quay về, bây giờ chúng tôi rất mệt mỏi, để chúng tôi nghỉ ngơi một chút.” . Google ngay trang -- TrumTruye n. NE T --
Sắc mặt Rafael y ám khó coi, đám người này thì ai cũng thanh thản, Hổ trắng và Bá Tước đang đùa giỡn đuổi nhau chém giết nhau giữa khu rừng, hoàn toàn là vẻ toàn bộ những việc này không liên quan gì đến mình.
Kiều Bích Ngọc vẫn có chút lương tâm, vì Bá Tước suy nghĩ một chút: “Hản là không chết được, ăn hết nó còn chưa đủ nhét kẽ răng của Hổ trắng, chờ Hố trắng chạy mệt rồi mình sẽ đi”
“Hổ trắng kia là do cô trêu chọc cho nó đến sao?” Rafael nheo mắt lại nhìn cô.
Kiều Bích Ngọc mặt mũi vô tội nhìn về phía anh ta: “Không liên quan đến tôi”
Rafael suy nghĩ định hỏi thêm vài câu, Quách Cao Minh đã gọi cô đi nghỉ ngơi: “Ngủ một lúc đi, có việc anh sẽ gọi em”
Một nửa số người nhầm mắt nghỉ ngơi, nửa còn lại cố gắng chống đỡ thay phiên nhau phòng thủ.
Mà tiếng gầm gừ phẫn nộ của Hổ trắng trong khu rừng dần đi xa, xem ra Bá Tước bị đuổi chạy xa rồi.
Gặp gỡ con Hổ trắng này chỉ là tình cờ, Kiều Bích Ngọc chưa hề nghĩ đến chuyện một con hổ lại mang thù như vậy.
Lúc cô tỉnh ngủ đã là đêm khuya, Quách Cao Minh không gọi cô, cô đã rất lâu rồi không có ngủ thoải mái như thế, nhưng sau khi tỉnh dậy lại trông thấy một con Hổ trăng uy phong lắm liệt, nó ngồi chờ ở trong bụi cỏ bên cạnh hồ, ánh trăng sáng tỏ chiếu vào lông tơ màu trằng của nó tỏa ra vầng sáng trắng, chỉ là cái mông trụi lông của Hổ trắng có chút phá hủy vẻ đẹp của nó.
“Nó, nó ăn Bá Tước luôn rồi sao?” Kiều Bích Ngọc trong lòng vừa sợ hãi vừa có chút khổ sở.
“Không”
Quách Cao Minh nhỏ giọng nói với cô, tay chỉ Rafael bên trên một cái cây cổ thủ, đôi mät mèo màu vàng đồng của Bá Tước cho dù ở trong đêm tối cũng có thể làm cho người khác nhận ra được.
Hổ trắng mặc dù hung mãnh nhưng muốn bắt được kiểu động vật nhỏ gian xảo như Bá Tước cũng không phải dễ, ngược lại còn tiêu hao năng lượng của mình. Hổ trắng bay nhảy một phen, ý thức được mình không thể bắt được Bá Tước, lựa chọn từ bỏ.
“Vậy sao nó không đi?”
Rafael cố ý nói lớn: “Cô làm ra chuyện tốt gì rồi thì trong lòng cô tự biết, nhanh đến nhận lỗi với Hổ trằng đi, không thì có lẽ nó vẫn đi theo chúng ta… Động vật trên hòn đảo Thứ Ba này cực kỳ có linh tính, bọn chúng rất mang thù”
Thật ra Bá Tước cũng đến từ hòn đảo Thứ Ba.
Hổ träng nghe được giọng nói này, lập tức chấn động, hét lớn về phía Rafael một tiếng, nó rất cảnh giác, không nhào lên.
Bị một con Hổ trắng lớn ngồi chờ, đây thật sự là một cảm giác vô cùng kỳ lạ, Lục Khánh Nam đã sớm đói muốn chết, đã nghĩ đến chuyện nhóm lửa nấu nướng nhưng bây giờ anh ta cũng không dám làm gì.
Cứ như vậy hai bên giằng co với nhau, nhịn đến bình minh.
“Làm sao bây giờ đây?”
“Anh nói chúng ta đem con Hổ trắng này bao vậy lại, sau đó đồng loạt dùng thương thì khả năng thẳng là bao nhiêu?”
Loại thế giới mạnh tháng yếu thua này cũng không có bao nhiêu lòng thương hại.
“Trước tiên đừng làm nó nhúc nhích”
Rafael đối đầu quan sát con Hổ trắng này một đêm, phát hiện ra con hổ này và Bá Tước cũng có trí thông minh tương đương con người, mọi thứ ở hòn đảo Thứ Ba này đều kỳ diệu.
Ngẩng đầu nhìn lúc này đã thấy mặt trời mọc, toàn bộ đại dương được bao bọc bởi ánh sáng, tầm mắt rõ ràng, tiếp đó vội vàng nói: “..Ở giữa hồ hình như có cái gì đó, chúng ta phải vớt nó lên”
‘Vấn đề là ai đi bây giờ?
Một khi bọn họ đã rơi xuống nước, nước hoa quả trên người sẽ bị trôi hết, Hổ trắng ngay lập tức có thể trông thấy bọn họ, lại là một vòng tập kích nữa.
“Em gái, là cô làm mất quyền trượng của tôi rồi” Rafael thẳng thắn nói.
“Mà tôi thấy con Hổ trắng này cũng là tìm anh trả thù, không liên quan gì đến những người còn lại chúng tôi.” Quách Cao Minh kéo cô lại, bất kể thế nào cũng không có cô đi đến hồ lần nữa.
Kiều Bích Ngọc không cam lòng yếu thế, “Là anh hại chúng tôi đến nơi quái quỷ này đấy chứt”
“Muốn trách thì trách mẹ ruột Cung Nhã Trang của cô, bà ấy không bắt cóc cô thì tôi làm sao có cơ hội”
“Quyền trượng của anh tự mất mà, đâu có chuyện gì liên quan đến tôi!”
“Tôi để cô cầm, sao cô lại để rơi!”
Tôi một câu, anh một câu rùm beng lên.
Nguy Bắc và Hầu Tử bọn họ không yên tâm như hai anh em này, lúc nào cũng cảnh giác Hổ trắng to lớn trước mặt sợ nó sẽ nhào qua cản mình.
“. Quyền trượng Thứ Ba ở nơi nào, tộc trưởng cũng không biết Naga là gi, anh nói làm sao chúng tôi tìm được!”
Quách Cao Minh để ý đến lúc Kiều Bích Ngọc nói hai chữ “Naga”, Hổ trăng bên kia giống như có linh tính, lắc lắc đầu nhìn về phía bọn họ bên này rồi đi qua, giống như nhắc đến đồ vật mà nó biết.
Rafael mặc dù vẫn khuya môi múa mép với Kiều Bích Ngọc nhưng anh ta vẫn luôn chú ý đến con Hổ trắng: “Con Hổ trăng này chính là Naga chúng ta cần tìm sao?” Trong đầu hiện lên suy đoán này.
Kẻ thống trị hòn đảo Thứ Ba có được quyền trược một phần ba, nếu như nơi này chỉ có mãn thú hoành hành thì lão hổ sẽ xưng vương, Dựa theo logic này mọi người cũng cảm thấy hợp lý.
Cua Biển hiểu ra hô ro: “Con Hổ trắng này ở đây một đêm, tôi thấy xung quanh không có thêm con vật nào khác”
Lửa lớn trong rừng từ từ tắt vì thảm thực vật xung quanh tươi tốt, mọc rất nhanh, không dễ bị thiêu đốt, làm tăng độ ẩm cho mặt đất, cho nên cháy rừng cũng không lan quá rộng, những động vật lại lần nữa quay về chỗ cũ kiếm ăn.
Lão hộ có thể chấn nhiếp các loại động vật khác.
“Tộc trưởng, có phải chúng ta đến tìm ở nơi ở của lão hộ thì có thể tìm thấy đoạn quyền trượng thứ ba không?” Kiều Bích Ngọc dùng tiếng của người hoang dã hỏi thăm một câu.
Tộc trưởng giống như cũng không sợ hãi con Hổ trắng lớn này, đi đến trước mặt con mãnh thú hô một tiếng: “Naga.
Hổ trắng ngạc nhiên chấn động, bốn chân lập tức lùi lại một bước.
Rafael cau mày, Ngụy Bắc và Lục Khánh Nam nhìn mặt dò xét, rõ ràng là Hổ trắng sợ cái tên “Naga” này, đây hẳn là sinh vật còn đáng sợ hơn cả Hổ trắng.
“Tôi cảm thấy chúng ta trước tiên vẫn nên nghĩ cách vớt đồ vật phát sáng ở giữa hồ nước kia lên đã…”
“Ai đi vớt? Còn phải trông coi Hổ trắng nữa.
Quách Cao Minh bọn họ không phải là người tốt gì, kế hoạch của bọn họ là muốn biết chết Hố trắng này, Kiều Bích Ngọc cẩn thận quan sát Hổ trắng ở bên này, cảm thấy nó giống như không có ác ý gì.
Về phần Hổ trảng ngồi chờ cái gì, vì sao lại đi theo bọn họ, Kiều Bích Ngọc thật sự không nghĩ ra lý do, có lẽ nó mang thù, hoặc có lẽ là do nó chán.
“Đừng giết nó, có lẽ chỉ là nó chán thôi”
Ai nói động vật không có tư tưởng, nếu như nó chán thật thì sao, Bá Tước cũng có rất nhiều suy nghĩ, mỗi ngày nó đều rất buồn.