Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 289: Chương 289: Không có tiền và điện thoại, ngay cả áo lót cũng không có




Mấy ngày nay cực kỳ mệt mỏi.

Đoạn quảng cáo của IP&G ba ngày sau mới có kết quả nên Kiều Bích Ngọc chỉ có thể đợi chờ trong lo lắng. Sau khi bắt kịp chuyến bay từ Hồ Chí Minh trở về căn hộ 402 cô chạm giường là ngủ ngay, đầu óc rất hỗn loạn và nảy sinh tâm lý muốn trốn tránh.

Lucy là ai?

Phải làm sao nếu như không giành được quảng cáo IP&G này?

Tại sao cô phải tham gia cuộc tuyển chọn người cho quảng cáo này? Tại sao phải cách Lục Khánh Nam xa một chút.

Rất nhiều tin tức và câu hỏi vẫn luôn cuốn lấy đầu óc cô và biến thành những cơn ác mộng, mà những cơn ác mộng này giống như một mê

cung mãi mãi không có kết quả.

“Kiều Bích Ngọc, đừng làm tôi tức giận.”

“Đừng làm những việc mà cô không nên làm và cách người đàn ông đó xa một chút bởi vì tôi không thích.”

Cô chợt tỉnh giấc và nằm bẹp trên giường

ngơ ngác nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.

Cả người đều uể oải giọng nói trầm thấp và hơi khó chịu của Quách Cao Minh vẫn luôn lặp đi lặp lại trong đầu giống như trước kia anh xấu xa thường hay nổi giận với cô.

Mơ thấy cuộc sống trước đây ở nhà họ

Quách vậy mà lại có chút nhớ nhung.

Cô quay đầu nhìn về phía ô cửa sổ, bầu trời xám xịt tạm thời không thể phán đoán được là sáng sớm hay chiều tối.

“Hắt xì!”

Cơn gió lạnh thổi tới cơ thể run rẩy rồi nhanh chóng bò dậy lấy chiếc áo khoác ngoài khoác lên trên người, Kiều Bích Ngọc đoán chắc cô bị lạnh nên mới tỉnh lại.

Cô vội vàng đóng chặt cửa sổ lại và nhìn một hàng đèn đường đã được thắp sáng dưới lầu của chung cư thì ra đã xế chiều rồi.

Một đoàn người bọn họ sáng sớm đã phải

vội vàng bay về nên hơn tám giờ sáng đã về tới thành phố Bắc An. Cô thật sự mệt đến mức quên không bật hệ thống sưởi ấm. Kiều Bích ngọc rút mấy tờ khăn giấy lên che lại mũi, cô lại bị cảm rồi.

“Kiểu Bích Ngọc cậu lại bị cảm rồi à?”

Màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi lúc trưa của Châu Mỹ Duy gọi cho cô. Cô gọi lại cho cô ấy nhưng vừa mới alo một tiếng thì đầu bên kia đã vội vã lên tiếng hỏi trước.

“Cậu có bị sốt không? Trong nhà còn thuốc không?”

Kiểu Bích Ngọc ôm đầu choáng váng lắng nghe từng câu hỏi dồn dập của đầu bên kia mà trong lòng vô cùng khâm phục phản ứng nhanh nhẹn của Châu Mỹ Duy. Xem ra cô ấy đi trông trẻ mấy tháng cho nhà họ Bùi nên bây giờ đã có khí thế rồi.

Tay trái cô nắm lấy nhiệt kế điện tử, nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị con số 38.2 độ.

Cô ngập ngừng hai giây: “Mình không có bị sốt.”

“Đừng tưởng rằng mình không biết cậu

đang nói dối.”

Châu Mỹ Duy nổi giận chặn lại lời cô: “Nếu bị sốt nhẹ thì cậu tự mình hạ sốt bằng phương pháp vật lý đi, uống nhiều nước nóng và nghỉ ngơi nếu như vượt quá 39 độ thì cậu phải đến bệnh viện ngay lập tức đó.”

Cách điện thoại mà Kiều Bích Ngọc cũng cảm thấy rất ngạc nhiên nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ không chịu thừa nhận: “Mình không sao mà.”

“Kiểu Bích Ngọc có thể cậu không biết mỗi lần cậu nói dối thì giọng điệu của cậu đều cực kỳ chột dạ, thật sự không hiểu làm thế nào cậu có thể sống sót được đến bây giờ giống y như tên nhóc Bùi Thanh Tùng kia.”

Châu Mỹ Duy phàn nàn một lúc lâu còn Kiều Bích Ngọc lại yên tĩnh lắng nghe chỉ bảo, cô cảm thấy Châu Mỹ Duy đã thay đổi rồi dường như càng trưởng thành hơn.

“Mỹ Duy cậu ngày càng giống mẹ già đấy” Kiều Bích Ngọc thở dài với giọng mũi khàn khàn.

Cô nhớ tới sự thay đổi của cô ấy hình như bắt đầu từ khi đến làm ở nhà họ Bùi nên quan tâm một chút cô bạn thân thiết của mình: “Mỹ

Duy lần trước cậu nói muốn nghỉ việc không làm nữa bây giờ sao rồi?” Đầu điện thoại bên kia hơi ồn ào.

“Cô Mỹ Duy cháu đói bụng rồi.” Là giọng nói của cậu nhóc Bùi Thanh Tùng kia.

Sau đó truyền đến giọng nói nghiến răng nghiến lợi lên tiếng hỏi của Châu Mỹ Duy: “Vừa nãy đôi mắt cô đã nhìn thấy rõ ràng cháu đã ăn ba miếng bánh pizza bây giờ cháu còn không biết xấu hổ mà kêu đói à? Nếu ăn no rồi thì đi ra chỗ khác chơi đi.”

Trẻ con cũng có quyền lên tiếng nên giải thích với cô ấy bằng giọng nói ngây thơ: “Nhưng bụng của cháu thật sự đói mà nó kêu ùng ục đây này không tin cô nghe thử xem nó đang đói đó.”

Châu Mỹ Duy nhìn chiếc bụng tròn vo của cậu bé mà tức không được: “Đây là do cháu ăn quá no rồi.

“Kiều Bích Ngọc vừa nãy cậu nói gì với mình vậy?”

Kiều Bích Ngọc: “…”

Cô im lặng cúp điện thoại thì ra cậu nhóc Bùi Thành Tùng đó đang quấn lấy Châu Mỹ Duy làm nũng, có vẻ như Mỹ Duy muốn xin nghỉ việc cũng rất khó.

Tính tình của Châu Mỹ Duy rất hay quan tâm đến người khác: “Mỹ Duy chắc chắn sẽ là một người mẹ tốt.”

Không hiểu sao cô bỗng cảm thấy có chút phiền muộn.

Nếu như là cô, cô thật sự không có tự tin

làm một người mẹ tốt.

Chỉ có cô một người trong căn phòng chung

cư chật chội này nên càng thêm lạnh lẽo hơn.

Cô đặt một suất cháo thịt nạc qua phần mềm trên điện thoại rồi ngồi uống cháo ở bàn trà nhỏ trước mặt mà không hề tập trung, TV phía trước đang phát sóng một số tin tức giải trí khiến cho cô chợt nhớ tới một người bạn khác của mình.

“Hình như Lục Khánh Nam lâu rồi không có lên đầu đề tin tức giải trí nữa.“ Gần đây không thấy bóng dáng phong lưu của Khánh Nam xuất hiện những tin tức nóng hổi khiến cô có chút không quen.

Bạn bè của cô không nhiều và Lục Khánh Nam được coi là một trong số đó.

Hôm đó cô không có ý đuổi anh ta đi: “Không biết liệu anh ta có tức giận hay không?”

Chắc là không có, anh ta là người vô tâm nên chắc hẳn sẽ nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cô không dám nói chuyện của Lucy với anh ta nhỡ đâu Lucy làm gì với anh ta thì sao?

Nếu như Lục Khánh Nam biết được thì chắc hẳn Quách Cao Minh cũng sẽ nhanh chóng biết được.

“Quách Cao Minh.”

Cô thả lại chiếc thìa vào trong bát, trong miệng nhắc đi nhắc lại cái tên này và có chút lơ đãng.

“Cô Bích Ngọc nếu tôi nói đứa trẻ đang ở trong tay tôi thì cô có tin không?”

“Cô không cần quan tâm tôi là ai, tốt nhất cô nên hợp tác và đừng hỏi tại sao tôi chỉ có nghĩa vụ thông báo cho cô biết.

“Tổng giám đốc Quách tự mình lái chiếc xe Ferrari màu đen.”

Một chuỗi tiếng chuông điện thoại vang lên kéo những suy nghĩ của cô trở về hiện thực. Kiểu Bích Ngọc nhìn màn hình chiếc điện thoại đang đặt trên bàn rồi mím môi trong lòng cảm thấy hơi thất vọng.

Cô nghĩ tới anh và còn tưởng rằng đó là anh.

Nhưng không phải. “Dì út.“ Là Cung Nhã Yên gọi tới. “Dì nghe Mỹ Duy nói khoảng thời gian trước

công việc của cháu rất bận bây giờ đã quen

chưa, đừng làm cho bản thân quá mệt mỏi đó.”

Cung Nhã Yên nói rất dịu dàng thật ra trước đó bà ấy đã hỏi thăm kĩ càng rồi. Gần đây Kiều Bích Ngọc đi làm ở tập đoàn IP&G nhưng bà ấy đều tránh nói những từ nhạy cảm có liên quan đến nhà họ Quách không muốn làm cả hai phải xấu hổ.

Cung Nhã Yên là người phụ nữ rất chu đáo và thùy mị, điều này Kiều Bích Ngọc biết rất rõ.

Nếu là người khác chắc chắn sẽ mở miệng hỏi thẳng nhưng Cung Nhã Yên luôn sẵn lòng chờ người kia lên tiếng nếu không bà ấy cũng sẽ không miễn cưỡng.

Kiều Bích Ngọc rất thích dì út của mình chính vì sự ân cần và chu đáo của bà ấy.

Điều này khiến cô càng cảm thấy khó hiểu hơn vì sao Cung Nhã Yên lại ghét nhà họ Quách đến vậy.

Cô lễ phép đáp lại vài câu từ hôm xảy ra tai nạn ô tô và đứa bé xảy ra chuyện, nên có một

khoảng cách giữa họ mà không thể nào quay lại dáng vẻ thân thiết như trước kia được nữa, ai cũng đều cảnh giác với người khác.

Kiều Bích Ngọc không tìm được đề tài muốn nói nên cô muốn kết thúc cuộc trò chuyện khó xử này, còn về vụ tai nạn ngày hôm đó trong lòng cô đã không còn oán hận nữa rồi.

Cung Nhã Yên cũng không giỏi tìm đề tài nhưng hôm nay bà ấy có chuyện nghiêm túc cần nói: “Con có nhớ ông cụ Châu không? Ông ấy là chiến hữu của ông ngoại con lúc còn sống. Nhà họ Quách chúng ta có mối quan hệ rất tốt với họ, sau này cả nhà họ đều định cư ở nước ngoài nên rất ít liên lạc nhưng gần đây họ đã quay lại để tìm dì. Sau khi hỏi rõ tình hình họ muốn mời chúng ta cùng đến Iceland và nói rằng cuộc sống ở đó rất nhàn nhã và bình yên.”

“Bích Ngọc con có muốn di Iceland không?”

“Con tạm thời không muốn rời khỏi thành phố Bắc An”

Bản thân cô cũng không rõ tại sao mình phải thêm chữ “tạm thời” có lẽ có tận sâu trong đáy lòng cô đã quá chán ghét thành phố này rồi.

Cô cũng không chắc rằng sau này mình sẽ ở

lại đây hay không nhưng cũng không muốn rời đi. “Không sao, con cứ từ từ suy nghĩ đi.”

Cung Nhã Yến không ép buộc cô thậm chí còn nhẹ nhàng cúp điện thoại.

Kiểu Bích Ngọc đi vào phòng tắm để tắm rửa, có quá nhiều chuyện phiền toái nên cô cố gắng thả lỏng đầu óc không muốn nghĩ ngợi gì nữa. Dòng nước ấm từ trên đỉnh đầu dội xuống

khiến trong lòng cô dần trở nên bình tĩnh.

Cô chỉ đơn giản mặc một chiếc áo choàng tắm rồi đến phòng khách nhỏ bận rộn thu dọn hộp cơm ở trên bàn. Hơn nữa rác trong nhà bếp cũng đã đầy rồi nên dứt khoát quét dọn vệ sinh, ngay cả phòng ngủ cũng được dọn dẹp sạch sẽ

cuối cùng cô định xuống lầu đi vứt mấy bao rác. Một bao, hai bao rác.

Kiểu Bích Ngọc hiếm khi nghiêm túc làm việc nhà như vậy nhưng khi cô đứng trước cửa nhà mình và nhìn cánh cửa đã đóng chặt thì cô mới phát hiện mình quên không đem theo chìa khóa.

“Chết rồi.

Trên mặt cô lộ ra vẻ căng thẳng hiếm thấy lập tức lục lọi túi áo khoác ngoài nhưng tất cả đều trống rỗng.

Không có tiền và điện thoại ngay cả áo lót cũng không có.

Vì là nửa đêm mà cô lại ở một mình ở nhà nên định mặc thêm chiếc áo ngoài dài dày dặn đi vứt rác rồi lập tức quay về ngủ nên cũng lười mặc áo lót.

Cô cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng 402 như vậy và có cảm giác không nơi nương tựa.

Kiều Bích Ngọc đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô ngẩng đầu lên và nghĩ tới người chủ của căn hộ 502 trên lầu kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.