Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 320: Chương 320: Không xứng để có được hạnh phúc




Đĩa thịt bò lớn trước mặt đã bị Bùi Hưng Nam giải quyết sạch sẽ, hương vị đúng là rất tuyệt và cũng khiến cho bản thân anh ta cảm

thấy hài lòng.

Ngẩng đầu nhìn, Châu Mỹ Duy ở phía đối diện vẻ mặt xanh xao, dường như không có cảm giác thèm ăn, chỉ ăn một chút, may mắn là không

cần phải dỗ dành cô ấy về việc uống thuốc. “Còn sốt không?”

Bùi Hưng Nam đứng dậy giúp cô ấy thu dọn bát đũa, nhìn thấy cô ấy mặt mày tái nhợt, liền tính toán có nên đưa tới bệnh viện hay không.

“Sau khi đo thì cơ thể đã trở lại bình thường nhưng đầu vẫn cảm thấy nặng, có thể là do bị cảm.”

Châu Mỹ Duy trả lời chậm chạp, nhìn người đàn ông trước mặt cầm bát đũa đi vào trong

phòng bếp chuẩn bị rửa, cô ấy theo bản năng liền đứng dậy: “Để tôi rửa”

Bùi Hưng Nam liền mặc tạp dể, quay đầu biểu tình có chút phức tạp mà nhìn cô ấy: “Không cần lo lắng, tôi sẽ không đập vỡ bát nhà cô đâu.”

“Tôi không phải có ý này, bây giờ đang là mùa đông mà trong vòi lại không có nước ấm, anh cũng không quen với đồ trong phòng bếp.”

Châu Mỹ Duy yếu ớt giải thích một câu, sao cô ấy có thể để cho một ông chủ lớn như anh ta làm những công việc như thế này.

“Tôi đường đường là một người đàn ông mà phải sợ nước lạnh sao?”

Bùi Hưng Nam xụ mặt, giống như cảm thấy không thoải mái khi cô ấy cứ nói như vậy: “Về giường nằm đi.”

“Việc rửa bát đơn giản như vậy, cô đứng ở trong này là để giám sát tôi, cô nghi ngờ tôi sao?”

“Tôi không có.”

Châu Mỹ Duy rầu rĩ trả lời, cô ấy nào dám nghỉ ngờ anh ta.

Nhìn bóng dáng anh ta mặc tạp dề, trông

vẫn rất ổn, nhưng mà cô ấy cảm thấy có chút buồn cười vì cái cách anh ta đổ nước rửa bát ra hơi nhiều.

Cô ấy đã quen với việc ở một mình, trước đây Đường Tuấn Nghĩa cũng đã từng nấu ăn trong bếp nhà cô ấy, nhìn động tác thái thức ăn hay rửa bát cũng đều lưu loát. Lần đó nhìn thấy anh ta ở trong bếp cô ấy liền cảm thấy rất đẹp trai, quả thực không thể so sánh Bùi Hưng Nam với anh ta được.

Hiện tại nhìn thấy Bùi Hưng Nam tay chân vụng về rửa bát như vậy càng khiến cô ấy có ấn tượng sâu đậm, nằm xuống giường, nhắm mắt lại nhưng vẫn không thể nào xóa đi được hình ảnh của anh ta ở trong đầu.

Có thể là bởi vì cô ấy thích anh ta nhưng lại không biết thích từ khi nào.

Sau khi uống thuốc, Châu Mỹ Duy cho rằng bản thân sẽ cảm thấy khá hơn khi tỉnh dậy.

Nhưng hiện tại đầu cô ấy lại đau nhói lên từng cơn, cô im lặng cố gắng chịu đựng.

Từ nhỏ cô ấy đã bị mẹ ruột ruồng bỏ, cha dượng ức hiếp, nên đã quen với việc bản thân phải trở nên kiên cường bởi vì sẽ không có ai dỗ dành hay quan tâm tới cô ấy.

Cố gắng chịu đựng những cơn đau ở hai bên huyệt Thái Dương, lại khiến cô nhớ tới bản thân khi còn nhỏ bị người khác bắt nạt, bất tri bất giác đi vào giấc ngủ.

Trong phòng bếp Bùi Hưng Nam đang rửa hai cái bát ba cái đĩa, vậy mà cũng mất hơn nửa tiếng đồng hồ.

Lại rửa lại bằng nước một lần nữa, trong đầu luôn hoài nghi bản thân rửa như vậy vẫn còn chưa đủ sạch, cuối cùng khiến nước bắn ra khắp nơi, liền muốn đi tìm cây lau nhà.

Bùi Gia Hưng làm xong, đi vào phòng khách uống một ngụm trà nóng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồng hồ bên cạnh TV mới phát hiện ra đã là 4 giờ sáng.

Nửa đêm, anh ta là đàn ông lại ở trong nhà

một người phụ nữ.

Tầm mắt nhìn về phía phòng ngủ, trầm mặc

một lúc, sau đó mới đứng dậy.

Anh ta biết Châu Mỹ Duy ngốc kia thích mình, nhưng lại sợ không thể khiến cho cô ấy được hạnh phúc. Nếu còn kéo dài như vậy sẽ làm hại đến cô, hơn nữa về sau với tính cách của

Quan Liên thì cô ta sẽ tìm đến cô ấy để gây

phiền phức.

Ngày đó anh ta cũng không muốn đuổi việc cô ấy nhưng vì không muốn khiến cho cuộc sống của cô ấy gặp phải những rắc rối không đáng có nên đành làm như thế.

Thuốc cảm của Châu Mỹ Duy đặt ở trên bàn trà, anh ta lại đứng lên đột ngột, khiến cho hộp thuốc cũng theo đó mà rơi xuống đất.

Bùi Hưng Nam nhặt lên, tùy tiện nhìn qua một chút, lập tức chú ý tới hộp thuốc đã quá hạn.

“Châu Mỹ Duy đúng là ngốc.”

Anh ta thở dài tiện tay ném hộp thuốc vào thùng rác: “Đã quá hạn nửa năm, vậy mà vẫn còn giữ.”

Không nghĩ nhiều mà trực tiếp đi vào trong phòng ngủ của cô, khẽ đặt tay lên trán, Bùi Hưng Nam liền phát hiện người phụ nữ ngốc này lại bắt đầu phát sốt.

Anh ta ghé sát lại gần tai cô gọi vài tiếng, cô gái trên giường khẽ xoay người nhưng vẫn không có ý định tỉnh lại.

Bùi Hưng Nam do dự đứng ở bên giường, nhìn cô gái đang ngủ say kia, cuối cùng vẫn là phải dùng đến biện pháp mạnh mới khiến cô ấy tỉnh?

Trên nhiệt kế chỉ 38 độ, nếu như cô ấy vẫn

còn phát sốt như vậy thì sẽ càng nguy hiểm mất.

Nhìn gương mặt đang nằm nghiêng kia bởi vì phát sốt mà có chút ửng đỏ, mắt nhắm chặt, vẻ mặt khi ngủ vô cũng yên tĩnh, anh ta không

nỡ đánh thức cô ấy dậy.

“Phụ nữ đều phiền toái như vậy.” Anh ta nhỏ

giọng oán giận một câu.

Từ trước đến nay Bùi Hưng Nam xử lý mọi chuyện đều rất bình tĩnh và gọn gàng, cho dù trước kia có quan hệ đặc biệt với Quan Liên, anh ta cũng có thể lập tức từ chối hoặc đồng ý, phải đắn đo suy nghĩ nhiều như vậy, thật không giống

với tính cách của anh.

Cuối cùng Bùi Hưng Nam quyết định ra ngoài tới một cửa hàng thuốc gần đó mua một ít thuốc hạ sốt cùng thuốc cảm.

Anh ta tới đây là ngồi xe của trợ lý, hiện tại cũng đã hơn 4 giờ sáng đi ra ngoài muốn tìm xe taxi cũng không dễ dáng, liền đi dạo một vòng gần đây, cửa hàng tiện lợi mở 24 giờ cũng không bán thuốc, đi bộ hơn nửa tiếng, rốt cuộc cũng tìm thấy một hiệu thuốc.

Đến khi anh trở về cũng đã là 5 giờ 20 phút.

Anh ta rót một cốc nước ấm cùng với thuốc mới mua đi vào bên trong phòng ngủ, vừa mới đi tới bên cạnh giường, điện thoại di động màu hồng nhạt trên tủ đầu giường liền vang lên.

Ban đầu anh ta cho rằng đó là chuông đồng

hồ báo thức, liền muốn tiến đến tắt đi.

Nhưng khi nhìn vào màn hình, liền nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình là “mẹ” là mẹ của Châu Mỹ Duy sao?

Trong không gian yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, còn khiến cho

người ta cảm thấy có chút phiền chán.

Bùi Hưng Nam đem thuốc cùng cốc nước đặt xuống tủ đầu giường, sau đó cầm lấy điện thoại di động bước ra khỏi phòng, bắt đầu mở miệng, ngữ khí bình thản.

“Châu Mỹ Duy đang bị cảm mạo cần phải nghỉ ngơi, có chuyện gì, lát nữa đợi cô ấy tỉnh tôi sẽ nói với cô ấy.

Mẹ Châu nghe thấy giọng của đàn ông, cũng không quan tâm tới những lời Bùi Hưng Nam nói, lớn giọng hỏi lại: “Cậu là ai?”

“Mỹ Duy đâu, sao hơn nửa đêm rồi mà điện

thoại của nó lại ở trong tay cậu?”

Giọng của người ở đầu dây bên kia vang lên chói tai, Bùi Hưng Nam nhíu mày nghe bà ta truy hỏi.

“Hôm nay cô ấy bị cảm, tôi ở nhà cô ấy.

Anh ta cố gắng nhẫn nại chính là muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện. Nhưng ở bên kia, bà ta vừa nghe thấy có đàn ông ở trong nhà con gái bà

ta, lập tức kích động mà chửi rống lên.

“Hiện tại hơn nửa đêm rồi sao các người lại ở cùng nhau, chắc chắn là cậu muốn lợi dụng con gái tôi. Tôi nói cho cậu biết, tốt nhất là cậu nên lập tức cút đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Còn nữa con gái tôi đã có bạn trai, cậu là chó hay mèo gì cũng đều không xứng với nó, tôi yêu cầu cậu lập tức không được qua lại với nó, nếu không tôi sẽ không để yên cho cậu đâu!”

Két một tiếng, cửa ở phía sau có người mở ra.

Châu Mỹ Duy vẫn còn đang mơ màng, trong lúc ngủ mơ cô ấy loáng thoáng nghe được giọng nói của mẹ mình. Bùi Hưng Nam tay phải vẫn đang nắm điện thoại di động, xoay người nhìn về

phía cô.

Đầu bên kia điện thoại không ngừng vang lên thanh âm chửi rủa, ngón tay thon dài của Bùi Hưng Nam chạm xuống vài cái, liền lập tức ngắt máy, đồng thời anh ta cũng thản nhiên đứng trước mặt cô nói một câu: “Tôi đi đây.”

Cả người Châu Mỹ Duy có chút nóng, đầu óc vẫn còn đang mơ màng, ngay cả lúc này tầm mắt cũng có chút mơ hồ. Nhưng cô vẫn có thể nghe được câu nói lạnh lùng kia của anh “Tôi đi đây”.

Cả người lập tức hoảng sợ, theo bản năng liền chạy tới, cũng không biết vì lí do gì mà ôm chặt anh từ phía sau.

“Buông ra” Ngữ khí Bùi Hưng Nam bỗng

nhiên trở nên có chút rối rắm phức tạp.

Châu Mỹ Duy không buông anh ta ra, càng ôm chặt hơn, giống như cô ấy đang thực sự sợ hãi nếu anh ta rời đi thì về sau cũng sẽ không đến nữa.

Cơ thể nóng rực của cô ấy bởi vì kể sát mà truyền đến phía sau lưng anh ta, Bùi Hưng Nam có thể cảm nhận được cái ôm chấp nhất không chịu từ bỏ này của cô.

“Anh đừng đi.”

“Tôi biết tôi không có ưu điểm gì, cũng không xinh đẹp, không cá tính, tôi cũng cảm thấy chán ghét chính bản thân mình.” Cô ấy cất giọng khàn khàn lên thì thào, như đang cầu xin.

“Đồng nghiệp cùng bạn bè đều cảm thấy tôi là một người rất vô dụng lại còn nghèo khó, rất ít người thật lòng tốt với tôi. Nếu như có một người đối tốt với tôi, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để lấy lòng đối phương, tôi cũng không nghĩ như vậy là hèn mọn, nhưng thật sự tôi không thể khống chế được. Tôi sợ rằng nếu như làm sai chuyện gì sẽ khiến người khác ghét bỏ thậm chí không quan tâm tới mình.”

“Mẹ tôi và anh trai lúc nào cũng đánh mắng tôi, tôi chỉ có thể nhẫn nhịn, nhưng anh có thể nói cho tôi biết tôi phải làm sao mới đúng.”

“Nên tôi xin anh đừng đi mà”

“Nếu như tôi là Kiều Bích Ngọc thì tốt rồi.

Cô ấy biết người phụ nữ giống như mình sẽ khiến anh cảm thấy chướng mắt nhưng cô thật sự không muốn anh rời đi.

Giờ phút này, cô giống như một con thú

cưng bị vứt bỏ, trong nội tâm tràn ngập sợ hãi

bất an, cô cảm thấy được dường như anh ta

cũng không để ý tới mình. Dán chặt mặt mình phía sau lưng anh, nói

xong cũng là lúc cô ấy bật khóc. Cô ấy thực sự đã bật khóc.

Bùi Hưng Nam cũng không hiểu rõ tâm trạng của mình lúc này, giật mình, sung sướng, nhưng nhiều hơn chính là cảm thấy chán ghét chính bản thân mình.

Anh ta không hề mơ hồ giống như cô ấy, ngay từ đầu anh ta đã biết người con gái mà mình thích là ai nhưng một người bình tĩnh và lý

trí như anh ta đáng lễ ra không nên trêu chọc cô.

Bùi Hưng Nam không thích những lời mà mẹ Châu Mỹ Duy nói, nhưng có một câu bà ta nói đúng, anh ta không xứng với cô.

Năm ấy là anh ta hại chết anh trai của mình, Quan Liên chính là vợ sắp cưới của anh trai anh ta. Bùi Thanh Tùng là con trai của anh trai anh ta, tất cả đều là lỗi của anh ta.

Người như anh ta không xứng để có được hạnh phúc.

“Trước đó cô dùng thuốc quá hạn sử dụng, đều giường có thuốc mới cùng nước ấm, cô…”

Anh ta cố gắng tách những ngón tay của cô

ra, ngữ khí cũng cố gắng trở nên lạnh băng, nhưng người con gái phía sau lưng tay chân lại càng trở nên luống cuống: “Không đi có được không?”

“Bùi Hưng Nam anh đừng không để ý tới tôi như vậy, anh có thể ở lại…”

Anh ta nhịn không được mà nghiêng đầu nhìn cô, cô gái này đúng là bị bệnh đến ngốc rồi, còn kiên trì bám lấy anh, hèn mọn mà cầu xin. Bùi Hưng Nam không thể tiếp tục nhìn cô ấy như vậy nữa, thật sự khiến anh ta không thể tàn nhẫn được.

Anh ta xoay người, giơ tay lên lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Châu Mỹ Duy, cô có biết giữ một người đàn ông ở lại là có ý gì không?”

Ngữ điệu của anh ta có chút lộn xộn, không thể nói rõ ràng.

“Châu Mỹ Duy, cô hãy nghe cho kỹ, tôi

không yêu cô.”

Anh ta cố gắng nói ra những câu khiến đối phương tổn thương, cũng giống như đang cảnh cáo chính mình, nhưng người con gái trước mặt này lại nói một câu: “Tôi có thể yêu anh, tôi có thể trộm thích anh là được rồi.”

Cả người Bùi Hưng Nam lập tức chấn động một chút. “Cô thật sự muốn tôi ở lại?”

Trong lòng anh ta khẽ dao động, rất nhẹ hỏi

một câu. “Phải.”

Châu Mỹ Duy, cô gái này quả nhiên rất ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.