Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 420: Chương 420: Kiều Bảo Nhi phỏng vấn không được thuận lợi




Mặc dù nói qua đợt tết thì tìm việc sẽ đễ dàng hơn, nhưng những bản lý lịch sơ lược mà Châu Mỹ Duy gửi đi lại như đá chìm đáy biển, không có bất cứ sự phản hồi nào.

Bồng nhiên sáng nay nhận được cuộc điện thoại mời tới phỏng vấn vậy nên cô ấy đã dậy thật sớm, trang điểm sương sương chút, mang thêm chút trang sức và một bộ đồ phù hợp cho buổi phóng vấn cùng với một tỉnh thần thép để chuẩn bị lao vào “cuộc chiến”. Đáng tiếc là vừa tới nơi, đến nhà tuyển dụng còn chưa còn chưa thấy mặt đã bị đội hình hùng hậu cúa những người đến phỏng vấn dọa sợ không nhẹ.

“Sao lại nhiều người như vậy chứ?”

Kiều Bích Ngọc đi cùng Châu Mỹ Duy để “nhìn ngắm thế giới” như yêu cầu của ai đó, cô ngẩng đầu nhìn hàng người dài thòng như chơi rồng rằn lên mây thế này thì cũng không khỏi sợ. hãi thán phục: “Thế này thì phải xếp hàng tới lúc nào?”

“Vòng phóng vấn đầu tiên đều đông như kiến vậy, muốn vào công ty lớn làm việc cũng không dễ dàng”

Châu Mỹ Duy cảm thán lộ ra cảm giác của người từng trải.

Thế nên trước đây khi Châu Mỹ Duy vừa mới tốt nghiệp đã được nhận vào tập đoàn IP&G làm việc trong khi những người xung quanh cũng vừa. mới tốt nghiệp lại thất nghiệp thành đàn, quả thật nhận được một đống những lời hâm mộ, ước ao, thậm chí cả những ánh nhìn ghen ghét. Thế nhưng không ngờ lại đắc tội với Hà Thủy Tiên nên bát cơm không giữ lại được, mặc dù cô ấy hào phóng tỏ vẻ không ngại nhưng thật ra trong lòng cũng rất xót, tức đến nghiến răng nghiến lợi Kiều Bích Ngọc nhìn cô một cái, hỏi thăm

*Cậu có muốn quay lại IP&G làm việc…”

Mỹ Duy vừa nghe cô hỏi vậy đã lập tức từ chối luôn: ‘Không cần đâu, mình sẽ dựa vào chính thực lực của mình để tìm việc”

Nếu Kiều Bích Ngọc lên tiếng thì tìm một công việc cũng không phải khó khăn gì. Văn phòng thư ký của tống giám đốc cô chắc chắn có thế chen được vào hướng thụ đãi ngộ, nhưng đi cửa sau không phải phong cách của cô.

“Trước kia cậu đang làm việc ở IP&G rất tốt mà, cũng chỉ vì do mình mà Hà Thủy Tiên mới gây. phiền toái khiến cậu phải từ chức:” Kiều Bích Ngọc nhớ tới những chuyện trước đây, sắc mặt không khỏi hiện trên một chút tức giận: “Bây giờ cậu quay lại IP&G, ngay cả Hà Thủy Tiên cô ta cũng không dám nói gì nữa”

Châu Mỹ Duy cùng Kiều Bích Ngọc đứng xếp. hàng, từ từ tiến lên từng bước một, bên cạnh nói chuyện phiếm cùng Kiều Bích Ngọc: “Chuyện lở tuyết ở Thụy Sĩ lần trước, dù gì cậu cũng tính là ân nhân cứu mạng của Hà Thủy Tiên, gần đây cô ta không giở trò gì nữa chứ, cô ta còn âm thầm làm phiền cậu không?”

Cha của cục cưng là một tổng tài full “Không, nghe nói

chân cô ta bị thương nên xin nghỉ một tháng rồi, còn tự mình

xin điều chuyển về chi nhánh bên Mỹ”

Châu Mỹ Duy nghe vậy thì cười ha hả: “Hà. ‘Thủy Tiên gặp gỡ tình địch như cậu quả thật đen đủi cho cô ta, đúng là bí kịch, ha ha. Nhưng tính ra cô ta cũng không phải đại gian ác, hay độc xà gì,

bây giờ cô ta hẳn cam chịu số phận rồi”

Xếp hàng từ 9 giờ sáng, một hàng dài người từ từ tiến lên, Kiều Bích Ngọc chịu đựng tới 11 giờ trưa thì rốt cuộc cũng đến lượt.

Một nhóm người gồm cả cô và Châu Mỹ Duy cùng tiến vào phòng chờ, không ngờ rằng lúc này lại có một chị gái “dịu dàng” đến thông báo: “Buổi phỏng vấn sáng nay kết thúc ở đây, những người còn lại có thể sang mai lại tới”

Chị nhân viên kia vừa nói xong trong phòng toàn bộ đều trở nên ủ rũ, có người còn nhỏ giọng mắng.

Mặt Kiều Bích Ngọc cũng dần đen xi, cô lập tức tiến đến muốn níu người nhân viên kia lại, dựa vào cái gì mà bắt cô chờ lâu như vậy rồi cuối cùng lại đuối về, như vậy chẳng phải một buổi sáng đứng đợi đều uổng công sao?

“Các công ty lớn đều như vậy, đừng nóng” Châu Mỹ Duy lập tức đứng dậy ngăn cản cô, cô ấy thờ dài: “Kinh tế không ốn định, những công ty lớn lại có danh tiếng vang dội như vậy đều được người ta săn đón nhiều lắm”

Một người phụ nữ cũng đến phỏng vấn đứng. cạnh đó cũng thớ dài nói: “Họ để chúng ta đi đi lại lại mấy lần như vậy đãkhó chịu nhất là những kẻ dựa vào quan hệ chen ngang kia, thực ghê tởm”

Có một người phụ nữ trông khác trưởng thành khác nghe vậy hừ một cái: “Cũng chẳng có. cái gì gọi là ghê tổm hay không ghê tởm cả, cũng chẳng phải con nít mới ra ngoài xã hội đau, người ta có quen biết đây là bản lĩnh của người ta, ngưỡng mộ còn không hết. Nói thẳng ra, nếu gặp được những người quen thân với công ty lớn cũng chỉ phải vội chạy đến njnh nọt thôi”

Một đám người thảo luận, người một câu, ta một câu.

Kiều Bích Ngọc quay đầu lại nhìn một hàng

người còn dài thườn thượt, trong đó có rất nhiều gương mặt trẻ tuổi thất vọng ủ rũ, cũng có người lấy lại tỉnh thần rời đi, quyết tâm cho ngày mai lại tới

Kiều Bích Ngọc lần đầu tiên được chứng kiến một đội ngũ đông như vậy tới cùng một nơi phóng vấn, nhìn những người này trong lòng cô. không khỏi hơi hơi rung động, nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại quay sang nói chuyện với Châu Mỹ Duy: “Vậy bây giờ chúng ta đi ăn cơm

chứ?” Dù sao cũng sắp giữa trưa rồi

Châu Mỹ Duy ký vào tờ giấy báo ở quầy xong rồi đi tới, nghe vậy oô bỗng ngó nhìn đồng hồ rồi do dự nhìn Kiều Bích Ngọc và nói: “Hay cậu cứ tìm một tiệm cơm nào ăn trước đi, mình vẫn còn

một lời mời phỏng vấn của công ty khác nữa…”

Hôm nay Kiều Bích Ngọc đột nhiên đến hào hứng nói muốn đi phỏng vấn cùng cô,

Không ngờ đến lại phải uống công đợi chờ mấy tiếng đồng hồ không nói, bây giờ lại còn để ©ô ấy phải chịu đựng cái bụng đói nữa thì thật có lỗi. Lúc trước khi đi bác Nhàn còn dặn dò kĩ phải

chăm sóc Kiều Bích Ngọc cẩn thận.

Châu Mỹ Duy và Kiều Bích Ngọc vốn rất thân thiết, nhưng nhà họ Bùi nhắc quá nhiều lần, đại ý như kiểu gần vua như gần cọp nhất định phải cẩn thân, dù sao thân phận của Kiều Bích Ngọc như vậy, cô ấy giờ chẳng khác nào một nhân vật chạm vào là bỏng.

Chu dù Kiều Bích Ngọc không ngại những thứ. này, nhưng nhân vật lớn của nhà họ Quách thế nào ai cũng biết, nếu dám động vào một ngón tay thì bọn họ nhất định sẽ dọn dẹp sạch sẽ đám

“phàm nhân ngu muội” này.

“Nhà tuyển dụng thứ hai của cậu là nhà nào, ở đâu? Dù sao mình cũng không quá đói, bây giờ chúng ta cùng nhau qua đó rồi đi ăn sau cũng không muộn.

Kiều Bích Ngọc cũng không phải người được. nuông chiều mà miềm yếu, chút khó khăn là không chịu nổi. Cô nhìn thấy thời gian hẹn trước là 2 giờ, còn những 3 tiếng nữa, nghe qua có vẻ rất thừa thời gian, nhưng hãy nghĩ đến nhỡ đâu phải xếp hàng tiếp thì tốt nhất là bây giờ phải hỏa tốc chạy qua bên đó. Nghĩ như vậy, Kiều Bích Ngọc lập tức kéo lấy tay Châu Mỹ Duy, hai người chạy.

Châu Mỹ Duy bị Kiều Bích Ngọc lôi kéo mà lao ra khỏi nơi phỏng vấn 1, tiện tay vấy một chiếc taxi xong hai người như bị ma đuổi mà chui vao trong xe, Kiều Bích Ngọc còn không quên giục lái xe: ‘Bác tài, nhanh hơn chút nữa”

Vào đọc tại trumtruyen.com nhé

Tài xế nhìn dáng vẻ nghiêm túc tựa như liên quan đến tính mạng của cô thì cũng không dám

chậm trễ hơn nữa, lập tức đạp chân ga nhanh

chóng phóng đến nơi phỏng vấn thứ 2.

Hai người chỉ có dùng 15 phút đồng hồ đế. chuyển địa điểm từ khu phỏng vấn một sang nơi phỏng vấn của nhà tuyển dụng số hai. Châu Tiểu Duy vừa xuống xe lập tức bật cười khanh khách: “Thật ra cũng không cần gấp gáp như vậy”

©ô nghĩ, nhà họ Bùi quá không hiểu Kiều Bích Ngọc, hơn nữa, người phụ nữ của Quách Cao. Minh sao có thế là một cô gái mềm yếu, nũng nịu được.

Quy mô phóng vấn của nhà tuyển dụng số hai này nhỏ hơn, cũng không cần phải xếp hàng như sự ám ảnh của Kiều Bích Ngọc. Mà bây giờ mới chỉ có 11 rưỡi, là giờ nghỉ của các công nhân, viên chức, vậy nên, hai người Kiều Bích Ngọc vội vội vàng vàng chạy tới đây là uống công.

“Thật ra quy mô công ty lớn hay nhỏ cũng

không quan trọng, có một vài công ty, nhân sự ít nên không có gì quá phức tạp, khi đi làm cũng vì thế mà nhẹ nhàng, đơn giản hơn. Đương nhiên còn có một vài công ty vẫn đang khởi nghiệp. hoặc cố mở rộng, những công ty này thì nhân viên chẳng khác nào những con trâu hì hục khai hoang”

Ở gần đó có một cửa hàng bình dân, trong đó ©ó bán nước khoáng và bánh mì, hai người đã ngôi tạm xuống một chỗ rồi gọi đồ ăn, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Kiều Bích Ngọc nghe cô nói vậy, cúi đầu khuấy khuấy ly nước khoáng, hỏi cô: “Vậy cậu định tới làm việc ở một công ty nhớ?”

Châu Mỹ Duy cười khổ, nói nửa đùa nửa thật *Thật ra mình không muốn đi làm đâu”

Khi ngẩng đầu lên lại thấy Kiều Bích Ngọc nhìn cô một cách đầy khó hiểu: ‘Nếu cậu không muốn đi làm thì lại sao phải chạy đôn chạy đáo đi phỏng vấn xin việc như vậy..”

Bây giờ Kiều Bích Ngọc đã biết rõ, thì ra muốn tìm một công việc ổn định lại khó khăn đến vậy, Châu Mỹ Duy không muốn đi làm nhưng vẫn đi tìm việc để làm, chẳng lẽ Bùi Hưng Nam muốn cô ấy ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng nhà họ

Bùi cũng đâu túng quẫn đến vậy.

“Chỉ nói đùa thôi á” Châu Mỹ Duy cười gượng gạo, uống một hớp nước lớn rồi lại nói chuyện. như thường: “Chắng qua là gần đây nộp bản lý lịch đi đâu cũng không có hồi âm nên có hơi hụt hãng, Bùi Hưng Nam cũng nói mình nên ra ngoài, làm quen nhiều bạn mới thì mới là chuyện nên làm:

Kiều Bích Ngọc không hoài nghỉ gì, cũng bắt đầu thố lộ tiếng lòng: “Hôm trước Quách Cao Minh và ông eụ cũng muốn để mình ra ngoài làm việc”

“Nhà họ Quách để cậu ra ngoài tìm việc?” Châu Mỹ Duy nghe vậy không khỏi giật mình kinh ngạc.

“Ông lão kia nói, là một người phụ nữ nhật định phải có kinh tế tự chủ, chồng và con đều không đáng tin đế dựa vào, tự bản thân giàu có

mới là hạnh phúc chân chính” “Quách Cao Minh nghe vậy cũng tán thành?”

Kiều Bích Ngọc kế rõ từng chỉ tiết: “Lúc đó mặt anh ấy rất đen” Châu Mỹ Duy nghe xong thì cười khanh khách.

“Như vậy cũng tốt, chúng ta làm chung một công ty, trở thành đồng nghiệp, còn có thể cùng nhau tan làm, cuối tuần cùng nhau dạo phố, sống. như những mỹ nhân tri thức hướng thụ cuộc sống, dùng tiền mình làm ra, sau đó thí thoảng ra nước ngoài du lịch một chuyến.”

Ngăm lại thì một cuộc sống như thế quả thật tiêu sái, thoải mái.

Hai người phụ nữ vui vẻ tưởng tượng về: tương lai, nói cái gì mà lấy chồng xong thành bà nội trợ không vì chồng vì con không quan tâm đến ngoại hình chứ, ai muốn làm người như thế, nhất định phải yêu bản thân.

Càng nói càng hãng, trong lúc vô tình hai người đã có một niềm hi vọng, mong ngóng về một tương lai đẹp đế, cũng cảm thấy dù cho cùng nhau làm ở một công ty nhỏ như thế này cũng rất không tồi.

13: 30 chiều, công nhân viên trong công ty lần lượt trở lại công việc, trong công ty nhỏ chỉ có. mấy chục người nên tuyển dụng cũng không có. nhiều công đoạn, thủ tục như công ty lớn, cũng

không có quá nhiều ứng tuyến đế làm đến vài

vòng phỏng vấn, người phụ trách phỏng vấn cũng chính là bà chủ của công ty.

Châu Mỹ Duy trước khi đến đây đã nộp bản lý lịch cơ bản qua mạng rồi, thêm việc Châu Mỹ Duy nhiều lần cầm học bổng, cũng từng học tập tại nước ngoài, hơn nữa cô ấy còn từng có kinh nghiệm làm việc ở tập đoàn lớn như IP&G cho. nên bà chủ ở đây cũng chỉ hỏi thêm mấy câu rồi lập tức chọn cô ấy.

Vi công ty nhỏ này còn cần tuyến thêm nhiều người nữa nên Kiều Bích Ngọc cũng ứng tuyển luôn tại đây, Châu Mỹ Duy chờ cô ở bên ngoài.

Hiện tại hai người các cô tìm một công việc

chỉ để giết thời gian, một công ty nhỏ như vậy cũng tốt, dù tiền lương không cao lắm nhưng

phúc lợi khá tốt, hơn nữa công việc và các vị cùng đơn giản. Hơn nữa, nhìn tình hình này Kiều Bích Ngọc khả và nhà họ Quách chỉ đột nhiên nổi

hứng muốn đi làm thôi nên nếu các cô đột nhiên. nghỉ việc cũng không có ánh hưởng nhiều, cũng tiên hơn ở các công ty lớn.

Châu Mỹ Duy rất vui vẻ, đợi đến khi Kiều Bích. Ngọc đi ra thì chúc mừng, nhưng không ngờ khi Kiều Bích Ngọc mở cửa ra thì Châu Mỹ Duy chứng kiến gương mặt âm trầm của có, Kiều Bích Ngọc

lạnh giọng nói: “Bà ấy không tuyển mình” “Sao lại như vậy?”

Châu Mỹ Duy không tin tưởng trợn mắt nhìn cô, phải biết rằng, Kiều Bích Ngọc từ bé đã được tiếp thu nền giáo dục tiên tiến, những bãng cấp. của cô cũng rất xuất sắc, công ty nhỏ này điều kiện đâu có cao đâu.

Ngoài cửa có mấy nhân viên đứng thì thầm nói nhỏ cho các cô biết: ‘Bà chủ chỗ chúng tôi không thích mấy người quá xinh đẹp…”

Châu Mỹ Duy ngơ ngác một chút sau đó lập tức hiểu rõ, công ty nhỏ này có lẽ là của một cặp vợ chồng, mà người vợ lại khó tính, lo ông chồng trăng hoa gì đó nên sinh ra tình cảnh như vậy.

“Không sao cả, chắc chản sẽ tìm được một công việc khác tốt hơn, chúng ta là hàng quý họ không muốn là do họ quá không hiểu bị

Châu Mỹ Duy cũng dứt khoát từ chối phần công việc này.

“Mỹ Duy, cậu cứ ở chỗ này làm đi cũng được, không cần phải vì mình mà bỏ”

“Chỉ là một công ty nhỏ thôi, lúc ấy mình nộp. hồ sơ thì quăng bừa một đống chứ thực ra cũng không quá để ý đến nó”

Vào đọc tại trumtruyen.com nhé

Kiều Bích Ngọc nghỉ ngờ nhìn cô ấy: “Mình nhớ vừa nãy có mấy nhân viên nói chuyện với

nhau rằng năm nay có một số công nhân không

tổn định về kinh tế, nhiều công ty lớn còn cắt giảm biên chế, mấy sinh viên khóa này nếu không dựa vào quan hệ rất khó tìm được việc tốt mà. Còn nói phụ nữ chưa kết hôn, sinh con thì rất khó xin được việc mà, còn nói nghỉ sinh con sẽ làm gánh nặng” Nói xong cô bỗng nổi sung lên: “Còn nói là

bình đẳng giới tình, đây rõ ràng là kì thị”

Nghe đến đây, trong lòng Châu Mỹ duy đúng là có chút buồn buồn, đúng là những phụ nữ đã kết hôn mà chưa sinh con là khó tìm việc nhất. Mà những tập đoàn lớn kia đều nhận những sinh viên mới ra trường sau đó chậm rãi bồi dưỡng, những người nhảy dù ngang vào công ty nếu không phải năng lực vượt trội thì cũng là có bối cảnh đủ cứng.

“Không sao, dù sao chúng ta cũng không có gánh nặng phải nuôi gia định, cứ chậm rãi tìm rồi

sẽ thấy” Châu Mỹ Duy võ vai an ủi

Hai người tiêu tốn cả ngày kết quả chẳng nên cơm nên cháo gì, điều này khiến Kiều Bích Ngọc cảm thấy rất oải.

Cũng không biết bắt ngưồn từ suy nghĩ nào mà khi bắt taxi về nhà Kiều Bích Ngọc lại đột

nhiên lại đối ý nói muốn ghé qua tập đoàn IP&G.

Buối sáng nay ở nhà họ Quách, trước khi đi cô còn định ninh rằng sẽ tìm được công việc mà không dựa vào quan hệ, muốn tự mình cố gắng. tìm được công việc, kết quả tiêu tốn một ngày mà không được gì nên tâm trạng rất kém. Đột nhiên muốn gặp Quách Cao Minh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.