Kiều Bích Ngọc cảm thấy mình giống như một con rối mà mặc cho người khác thao túng, đằng sau màn là những sợi dây điều khiển cuộc đời cô.
Cô ghét cảm giác này.
Không cần biết Lucy muốn cô tới đây để làm gì, bây giờ cô chỉ muốn rời di.
Bước nhanh về phía cổng câu lạc bộ Golden.A, cho dù mắt cô vẫn nhìn thẳng về phía trước, cô cũng có thể cảm thấy nhân viên ở đây đột nhiên tăng lên rất nhiều.
Các nhân viên nhìn cô một cách kỳ lạ, khiến Kiều Bích Ngọc càng ghét nơi này hơn.
Vừa đi qua sảnh, cô nhận ra người quản lý trước quầy mở miệng dường như muốn nói gì đó với cô, nhưng khi cô nhìn anh ta, người mặc đồng phục quản lý do dự rồi lập tức cúi đầu xuống.
Kiểu Bích Ngọc hơi cau mày, tâm tình trở nên căng thẳng.
Điều gì đã xảy ra với những người này?
Nghĩ tới lúc cô vừa vào đây, một nhân viên đã báo cáo với người phụ trách câu lạc bộ rằng màn hình bị trục trặc, hơn nữa đột nhiên không có tín hiệu ở khu vực này, Mạc Cảnh Sơn và những người khác liền vội vã chạy đi.
Câu lạc bộ Golden.A là tài sản của nhà họ Quách, cô không muốn Lucy tới phá hoại, cô nhìn quanh một lần, cũng không thấy người phụ trách câu lạc bộ đâu.
“Người phụ trách câu lạc bộ đâu rồi?” Cô chủ động bước đến quầy hỏi.
Khi quản lý mặc đồng phục màu xanh lam nhìn thấy cô đi tới, trên mặt dường như lộ ra một chút kiêng ky, không dám nhìn thẳng cô, ánh mắt né tránh cúi đầu, vội vàng chỉ tay ra ngoài cửa: “Ở, ở bên ngoài.”
Kiểu Bích Ngọc nghỉ ngờ nhìn anh ta một hồi, nhưng mặc kệ anh ta, người phục vụ ở hai bên cửa lập tức cúi người cung kính, mở cửa kính trước mặt cô, cô sải bước đi ra ngoài.
Tuy nhiên, vừa bước ra khỏi cổng câu lạc bộ, cô kinh ngạc đứng sững người tại chỗ, tầm mắt của cô bị một bóng dáng anh tuấn chiếm lấy.
Một chiếc Ferrari màu xám đen đậu ở đó, đèn pha chói mắt, Quách Cao Minh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, không thể khinh thường.
“Sao cô lại ở đây?”
Anh mở miệng trước, hỏi bằng giọng trầm trầm, rất quen thuộc, nhưng lộ rõ vẻ không hài lòng.
Khi Kiều Bích Ngọc nghe thấy giọng nói của anh, cô đột nhiên hoàn hồn lại, cảm thấy có chút phức tạp mà kinh ngạc nhìn anh.
Ánh mắt anh tối sầm mà sắc bén, anh tiến lên một bước lớn, dùng tay phải siết chặt cổ tay cô, lạnh lùng hỏi: “Kiều Bích Ngọc, đây là nơi mà phụ nữ nên đến à?”
“Anh muốn nói gì?”
Cô tức giận muốn đẩy anh ra, nhưng ngón tay anh đã siết chặt không thể tách được.
“Tôi muốn nói gì sao?”
Khuôn mặt anh âm u khó coi, ánh mắt rơi vào chiếc váy lụa màu xanh nước biển hở vai của cô, làn da trắng nõn nà lộ ra của cô, giọng nói càng ngày càng lạnh: “Tôi muốn hỏi cô, mợ chủ nhà họ Quách, tối nay mặc như vậy là muốn đi tiếp vị khách giàu có nào đây hả?”
“Tiếp khách cái gì? Quách Cao Minh, anh đừng có phát điên với tôi!”
Kiều Bích Ngọc biết mình mặc váy dạ hội đến câu lạc bộ là không phù hợp, nhưng nghe những lời của anh, cô rất khó chịu.
“Anh lấy tư cách gì ở đây gây sự với tôi? Anh có làm tròn trách nhiệm của người chồng chưa?”
Cô khó chịu lao tới cắn vào cánh tay phải Quách Cao Minh, anh cũng không ngờ rằng cô sẽ cắn nên đau đớn thả cô ra.
“Tôi không có hứng thú với cuộc sống riêng tư của cô.”
Anh rút tay về, vẻ mặt thờ ơ, từng chữ cảnh cáo cô: “Kiều Bích Ngọc, đừng quên, cô đã từ chối ký đơn ly hôn.”
Lời nói của anh làm cho Kiều Bích Ngọc vốn đang tức giận bỗng chốc đơ người, sau đó toàn thân căng thẳng cứng đờ, ngoài mơ hồ không cảm thấy gì, cũng không thể phản bác.
Người phụ trách ở bên cổng câu lạc bộ do dự không dám bước tới, ở đây đã có rất nhiều người đang chờ, bọn họ đều nghe rõ mấy lời lăng nhục của anh.
Từ đầu đến cuối, cô là người duy nhất chịu đựng tất cả.
Kiều Bích Ngọc buộc mình phải ngẩng đầu lên, để dù có nước mắt cũng không để chúng dễ dàng rơi xuống.
Trước cổng câu lạc bộ tĩnh lặng, gió đêm hiu
hiu lạnh, màn đêm ngưng trọng.
“Cậu Cao Minh, màn hình bị trục trặc, chúng tôi đã tra ra được…” Người phụ trách câu lạc bộ cẩn thận bước tới, thấp giọng nói..
Cuối cùng cũng có người dám lên tiếng, đám người phía sau lập tức tiến lên, giả bộ vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, sắc mặt ra vẻ bình thường báo cáo.
“Chúng tôi tìm thấy tám thiết bị gây nhiễu xung quanh câu lạc bộ. Loại thiết bị gây nhiễu này không thể tìm thấy trên thị trường.”
Bọn họ bận cứ rộn làm việc như vậy, Kiều Bích Ngọc cúi đầu, xoay người, cố gắng để cho mình không tồn tại, bước nhẹ nhàng, hèn mọn đi ra khỏi tầm mắt của họ.
Cô đi đến một góc khuất xa ánh đèn đường, cúi đầu không ngừng lục tìm son môi, khăn giấy, phấn nước, điện thoại di động trong túi, làm chúng lộn xôn cả lên.
Vốn dĩ cô cũng không muốn tìm cái gì, chẳng qua vì rất khó chịu nên muốn giấu đi sự hốt hoảng trong lòng.
“Vô liêm sỉ.” Cô nhỏ giọng mắng.
Lúc trước cô thu hết dũng khí quyết định đến câu lạc bộ Golden.A tìm anh, nhưng bây giờ thật sự gặp được. Thật sự không cần nói với anh gì cả, anh đã như vậy, cô cũng không cần đợi nữa.
“Tôi đang cố chấp vì cái gì đây?“ Đôi mắt cô đỏ bừng.
Gió đêm đầu đông lạnh thấu xương, mặc bộ lễ phục này, đứng ở một vùng ngoại ô hẻo lánh như vậy, đã hơn nửa đêm, thật chật vật.
“Cậu Cao Minh, gọi xe ở đây không dễ đâu” Người phụ trách ở câu lạc bộ thỉnh thoảng lại nhìn vào bóng cây bên phải cạnh lối vào chính
của câu lạc bộ, có ý tứ nói.
“Hơn nữa vào ban đêm, nhiệt độ ở ngoại ô thấp hơn trong thành phố, đứng ngoài này rất dễ bị cảm.”
Thấy ánh mắt người kia cũng nhìn về phía đó, người phụ trách cẩn thận nói thêm: “Có nên tìm xe đưa cô ấy về không?”
Khi Quách Cao Minh đến gần bóng cây, một chiếc Bentley màu trắng đã đợi sẵn gần đó, đôi mắt đen của anh nhìn thẳng, nhìn một người đàn ông đang mở cửa xe cho cô. Sau đó cô rất tự nhiên ngồi vào ghế phụ.
Người phụ trách câu lạc bộ phía sau anh ta có vẻ ngạc nhiên, chiếc Bentley màu trắng đón Kiều Bích Ngọc đã đi rất xa.
“Anh Cao Minh, có nên phái người đuổi theo không?” Người phụ trách nói chuyện có chút căng thẳng run rẩy.
Quách Cao Minh dường như không nghe thấy, toàn thân lạnh lẽo, xoay người đi vào câu lạc bộ.
“Nhóc Thanh, sao cậu lại ở chỗ này?”
Chiếc Bentley màu trắng chạy vững vàng chạy trên đường, Kiều Bích Ngọc trong xe hơi lúng túng nhìn người đàn ông đang lái xe, bởi vì cô đã nghe lỏm cuộc trò chuyện trước đó của bọn người Mạc Cảnh Sơn, lúc này, ánh mắt cô nhìn anh ta nhiều hơn mấy phần nghi ngờ.
Đường Vũ bình tĩnh nhìn cô, không để ts chút nào, tiếp tục nhìn về phía trước, bình tĩnh nói với cô: “Châu Mỹ Duy gọi điện cho tôi, cô ấy nói không thấy cậu đâu”
Kiều Bích Ngọc giật mình, lúc này mới nhớ đến Mỹ Duy đáng thương.
“Ở câu lạc bộ Golden.A không có tín hiệu.
Tôi quên mất.”
Cảm thấy xấu hổ, cô nhanh chóng gọi lại cho Châu Mỹ Duy, nhưng có thể là do cô ấy vẫn đang ở trong câu lạc bộ Gordon, bên kia ồn ào không nghe được tiếng chuông, cũng không có ai trả lời cuộc gọi.
“Nhóc Thanh, chúng ta tới khách sạn Gordon.” Thấy anh ta quay xe chạy về hướng căn hộ của cô, cô vội vàng nhắc nhở.
Đường Tuấn Nghĩa tiếp tục lái xe theo lộ trình ban đầu, có người từng nói cách người ta lái xe cũng như cách họ làm người, cách xe chạy cũng như cách người ta sống, thật sự rất có lý, giống như xe của Đường Tuấn Vũ, luôn có tốc độ
đều đều, êm ái và vững vàng.