Trong lúc Kiều Bích Ngọc bước lên bè gỗ không bao lâu, tổ hợp quyền trượng dài một mét rưỡi ở trong cái ba lô khoác trên lưng của cô giống như là cảm ứng được cái gì đó, quyền trượng đột nhiên lắc lư kịch liệt.
Cô trơ mắt nhìn quyền trượng vèo một cái bay vọt vào trong dòng sông.
Quyền trượng màu vàng ở trong dòng sông trong suốt lại vô cùng nổi bật, Kiều Bích Ngọc gần như là phản ứng theo bản năng của cơ thể, cô tung người nhảy lên một cái, nhảy thẳng vào trong lòng sông, vươn hai tay ra bắt lấy quyền trượng.
May mắn là tổ hợp hai đoạn quyền trượng này dài, ngón tay của Kiều Bích Ngọc bắt được phần đuôi, nhưng quyền trượng giống như là một vật sống vậy, sức mạnh kinh người, giống như là cá chuồn ở trong nước, kéo cả người Kiều Bích Ngọc bay về phía trước..
“Aaa”
“… Quyền, quyền trượng lại chạy” Kiều Bích Ngọc bị nước sông sặc vào miệng, sợ hãi kêu to: ‘Aaa.’ Quách Cao Minh và mấy người Rafael cũng cực kỳ khiếp sợ, lúc lấy lại được tinh thần thì lại chỉ có thể nhìn thấy Kiều Bích Ngọc bị thứ gì đó ở trong nước kéo đi lôi về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Tốc độ bây giờ quá nhanh, bọn họ ở trên bè gỗ, cũng chỉ có thể nghe thấy được tiếng kêu sợ hãi của Kiều Bích Ngọc, cùng với tóc đen lơ lửng lay động theo dòng nước của cô, dần dần không còn nhìn thấy bóng dáng của cô nữa.
“Lập tức, lập tức buông tay.’ Quách Cao Minh nhớ lại lần đầu tiên sức mạnh của một đoạn quyền trượng cũng đủ để kéo Kiều Bích Ngọc bay lên trời, sức mạnh như vậy không phải là thứ mà người bình thường có thể chống đỡ được.
Lúc này ở trong lòng sông Kiều Bích Ngọc giống như là bị người buộc vào phía sau một cái phi thuyền vậy, bị kéo bay với tốc độ cao, ngay cả khi bị sặc vài ngụm nước sông, bị luồng sức mạnh này lắc lư đến mức hoa mắt chóng mặt, hai tay của cô vẫn nẳm chặt lấy quyền trượng theo bản năng của cơ thể.
“Kiều Bích Ngọc, buông tay, mau buông quyền trượng ral”
Giọng nói vội vã kia của Quách Cao Minh mơ hồ truyền đến, đầu óc của Kiều Bích Ngọc lập tức hiểu ra, đúng vậy nha, cô làm gì mà ngốc như vậy, cố nắm chặt lấy cái quyền trượng này rồi tự mình chịu tội đây.
Lúc cô buông cả hai tay ra, bàn tay lập tức bị mài rách da chảy máu, có thể tưởng tượng được tốc độ này nhanh tới mức nào, Kiều Bích Ngọc chịu đựng sự đâu đớn truyền đến từ lòng bàn tay, nhìn quyền trượng màu vàng quý giá bay đi theo hướng dọc theo con sông.
Phía sau lưng, mấy người Quách Cao Minh lập tức tăng tốc độ của bè gỗ đi về phía của cô, Rafael mang vẻ mặt tức giận nói: “Cô buông tay? Cô mau đi tìm quyền trượng về đây cho tôi!”
Rafael quan tâm đến cái quyền trượng đã bị mất hơn.
Anh ta thật vất vả mới có thể thu được hai đoạn quyền trượng, bây giờ lại cùng lúc mất hết Kiều Bích Ngọc bị anh ta trách mắng có chút không chịu được, dòng nước trong sông chảy xiết, cô bơi ngược dòng về phía bọn họ đã có chút cố hết sức.
Ngay phía trước mặt cô bơi tới là chỗ của Rafael ở trên bè gỗ, Rafael giống như là một con mèo bị chọc cho xù lông, hoàn toàn không còn khí chất cao quý lạnh nhạt của mình nữa, tức giận tới mức không kiềm chế được: “Quyền trượng của tôi đâu rồi hả?!”
Kiều Bích Ngọc vừa mới muốn mở miệng phản bác, Ngụy Bắc ở trên bè gỗ lập tức chú ý tới trong nước có bóng dáng màu đen, vội vàng hét lên: “Kiều Bích Ngọc, trong nước có cái gì đó… Cô, cô lập tức leo lên bè gỗ đi, mau lên!”
Mọi người lập tức liên tưởng đến con cá lớn gặp phải ở trong đầm lầy kia, bình thường cá chép nặng khoảng hơn một trăm cân, hàm răng bén nhọn, khiến cho người khác phải rùng mình.
“Mau, mau bò lên!”
Mọi người thấy con cá lớn này đã chết, thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng.
Kiều Bích Ngọc ở bên kia tục bơi ngược dòng, dùng sức lực toàn thân, bắt được gậy gỗ mà Ngụy Bắc giơ ra, bọn họ ở trên bè gỗ kéo, Kiều Bích Ngọc cũng dùng sức mà bơi.
Khi hai tay của Kiều Bích Ngọc vừa bám được vào bè gỗ của Ngụy Bắc, cô đột nhiên nhớ ra: “Cộng thêm tôi nữa thì có chút quá tải, tôi vẫn nên lên bè gỗ của Quách Cao Minh thôi”
Mới vừa rồi là tình huống khẩn cấp, quả thật là mấy người Ngụy Bắc đã quên mất chuyện này, bè gỗ là được tạm thời buộc lại, trọng lượng của tất cả mọi người đã được tính toán cả, cũng đã phân chia người rồi, nhất là bây giờ trên bè gỗ của bọn họ còn có Tang Ba 1o lớn này đang ngồi, mực nước so với bè gỗ đã bị ép tới mức thấp nhất rồi.
Bè gỗ của Quách Cao Minh ở sau lưng cũng rất nhanh sẽ đi tới chỗ của bọn họ, con cá lớn mới vừa rồi kia cũng đã chết, để cho.
Kiều Bích Ngọc leo lên bè gỗ ở phía sau kia thì cũng chỉ cần đợi thêm ba phút mà thôi.
Trong ba phút đồng hồ ngắn ngủi kia, đột nhiên có chuyện xảy ra, có lẽ là mùi máu tươi của con cá vừa chết kia quá nồng, lại có thể đưa tới thêm nhiều con cá hơn tạo thành bầy bơi về phía bên này.
Trong nháy mắt, trong dòng sông đều là màu đen lớn nhỏ, dày đặc bơi về phía của bọn họ.
Kiều Bích Ngọc vẫn còn đang ngâm mình ở trong dòng sông, cô hoảng sợ nhìn về phía trước, không đợi cô đưa ra lựa chọn, Tang Ba to lớn kia đột nhiên bịch một tiếng nhảy vào trong lòng sông, bớt đi sức nặng của Tang Ba, bè tức nổi lên trên mặt nước.
Mấy người Ngụy Bắc, Quách Cao Minh cũng không ngờ tới là Tang Ba lại đột nhiên tự lựa chọn nhảy xuống nước, không có chờ bọn họ mở miệng bảo anh ta hành động, Tang Ba dựa vào sức mạnh ưu thế của mình, một tay dễ dàng nhấc Kiều Bích Ngọc lên trên bè gỗ.
Tang Ba dùng tay không tóm lấy con cá đang lao tới, đánh từng quyền vào đầu của bọn chúng, nhưng loại cá này rất trơn, Tang Ba không bắt được, cánh tay và bàn tay thô ráp còn bị gai nhọn của con cá cờ làm bị thương chảy máu.
Kiều Bích Ngọc lập tức hô to: “Tang Ba, anh bơi sang phía bên cạnh mau, để cho bọn họ dùng súng…”
Phía sau Quách Cao Minh đã giơ súng lên đợi để giết những con cá lớn hung tàn này, lại ngại Tang Ba to lớn cản trở tâm mắt, Ngụy Bắc, con cua, ngay cả Lục Khánh Nam cũng cầm vũ khí lên liên tục bản về phía mặt nước.
Tang Ba lập tức hiểu được là mình đã làm trở ngại người khác, lập tức bơi sang phía bên cạnh.
Dưới hỏa lực liên tục của mấy người Quách Cao Minh, dường như bầy cá lớn này.
cũng biết nguy hiểm, càng ngày càng có nhiều xác cá chết trôi nổi trên mặt sông.
€ó lẽ là vạn vật đều có linh tính, đàn cá hung dữ này cũng không dám dễ dàng lao về phía bọn họ nữa.
“Tang Ba, anh lên đi.”
Lợi dụng khoảng trống, Kiều Bích Ngọc vẫy tay hét lên ra hiệu với anh ta.
Tang Ba không muốn làm trở ngại đến thao tác dùng súng bắn đàn cá của mấy người Quách Cao Minh, nên một mình anh bơi về bên phía bờ trái của đầm lầy, bên kia nước sông cạn, anh ta đứng thẳng lên, đưa tay kéo vài cây rong bèo bền chắc, nước sông lúc này cũng không vượt quá bả vai của Tang Ba.
Tang Ba lắc đầu với Kiều Bích Ngọc, anh biết cơ thể của mình nặng nề, nếu như anh ta mà leo lên bè gỗ thì có thể sẽ bị lật.
Kiều Bích Ngọc muốn khuyên anh trèo lên, dù sao ở trong nước vẫn sẽ luôn tồn tại sự nguy hiểm.
‘Vậy mà lúc này, tất cả mọi người chú ý đến một hiện tượng kỳ lạ, đàn cá lớn này đồng thời thay đổi phương hướng bơi, giống như là chạy trối chết tản ra bốn phía vậy.