Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 287: Chương 287: Lòng người ở giữa chốn phồn hoa lại càng trở nên trống rỗng




Thân thủ Lục Khánh Nam nhanh chóng túm lấy tay cô sau đó đoạt lấy túi xách.

“Rốt cuộc gần đây ai là người gửi tin nhắn cho cô?” Trên mặt anh ta đã không còn nụ cười cợt nhả trước đây nữa mà nghiêm túc chất vấn.

“Trả lại túi xách cho tôi.”

Kiều Bích Ngọc khó khăn hét lên, nhưng hiện tại không biết bởi vì gió đêm quá lạnh hay là tin nhắn kia kích thích đại não của cô, khiến cô hoàn toàn tỉnh táo.

Lục Khánh Nam không để ý tới cô, trực tiếp đứng dậy, cầm lấy điện thoại, lùi từng bước về Sau.

Kiều Bích Ngọc lập tức trở nên nóng nảy, nhanh chóng tiến lên đoạt lấy. “Mật khẩu là bao nhiêu?”

Lục Khánh Nam giơ cao tay, cô với không tới, nhưng điện thoại cài mật mã, cho nên anh ta cũng không thể mở ra được.

Cô nhìn thấy màn hình vẫn khóa, thoáng yên tâm.

Lục Khánh Nam tiếp tục truy hỏi: “Có phải có người bắt cô tham gia lần quảng cáo này, đối

phương là ai?”

Câu hỏi của anh ta, khiến cho cô cảm thấy chấn động.

Anh ta cũng không phải người chỉ biết sống phóng túng ăn chơi trác táng. Lần trước ở đài phun nước Lục Khánh Nam thấy phản ứng của cô khi nhận được một tin nhắn, tò mò đã nhanh chóng cho người điều tra.

Kết quả thật là khiến cho người ta giật mình: “Tôi đã cho người điều tra ghi chép thông tỉn. Gần cô đúng là có liên lạc với một dãy số lạ, trùng hợp thời gian trước quảng cáo lần này. Đối phương là ai? Vì sao lại không để lại danh tính?”

“Anh dựa vào cái gì mà âm thầm điều tra chuyện riêng tư của tôi?”

Nghe thấy anh ta bỗng nhiên nói nhiều như vậy, trong lòng Kiều Bích Ngọc thật sự cảm thấy bối rối, nhất là ánh mắt nóng rực tràn đầy nghỉ ngờ của anh ta: “Kiều Bích Ngọc, tôi đang hỏi cô, rốt cuộc ai là người yêu cầu cô tham gia quảng cáo lần này?”

Cô cố gắng ép căng thần kinh của bản thân, không nói chuyện.

Bị Lục Khánh Nam nhìn đến chột dạ, nhất là khi trong đầu vẫn còn hiện lên nội dung của tin nhắn ban nãy.

Chỉ đơn giản vài chữ “Cách xa Lục Khánh Nam ra một chút.”

Bình thường chính là số của Lucy.

Nhưng hiện tại cô không thể chắc chắn được người gửi có phải Lucy không. Giờ khắc này, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng theo gió đêm thổi tới, khiến cô hoảng sợ vô thức xoay người nhìn bốn phía xung quanh. Cô cảm giác như có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.

Ngực nảy lên một cảm giác gấp gáp bất an, dường như có người đang dõi theo từng nhất cử nhất động của cô.

Giống như một con rối gỗ, khiến cho cô cảm thấy căm giận, bất lực.

Lục Khánh Nam không ngừng truy hỏi: “Rốt

cuộc là ai bắt cô tham gia quảng cáo lần này?”

Kiều Bích Ngọc nhìn về phía anh ta, ánh mắt vừa chột dạ vừa hoảng sợ. Cô đứng ở nơi ngã tư đường náo nhiệt phồn hoa, nhìn bốn phía xung quanh, sau đó khàn giọng hô to: “Rốt cuộc các người muốn như thế nào?”

“Rốt cuộc các người muốn làm cái gì?“ Hốc

mắt nhanh chóng phiếm hồng.

Cả người cô trở nên run rẩy, tầm mắt cuối cùng dừng lại ở góc đường hầm nơi có ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, một chiếc Ferrari màu đen. Dường như có giác quan thứ sáu, cảm

thấy nơi đó đang có người nhìn về phía cô.

Oán hận, dường như chính là mê cung vĩnh viễn không có được giải thoát.

Vẻ mặt Lục Khánh Nam trở nên kinh ngạc, di động nhanh chóng bị đoạt lấy, sau đó Kiều Bích Ngọc bỏ chạy càng lúc càng xa.

Anh ta cũng không đuổi theo, nhìn thẳng về phía Kiều Bích Ngọc đang chạy trốn. Anh ta không nhìn thấy nội dung tin nhắn trong điện thoại, nhưng bỗng nhiên lại có dự cảm sắp có chuyện gì đó không ổn.

Xung quanh mọi người đều tò mò nhìn về phía này, ông chủ quán ăn cũng thật sự bị giật mình. Nhưng sau khi cô gái uống rượu cãi nhau cùng người đàn ông kia liền nhanh chóng bỏ chạy, Lục Khánh Nam cũng nhanh chóng rời đi.

Đột nhiên anh ta nhớ tới điều gì, quay đầu nhìn về phía đường bên trái dừng lại nơi có ánh đèn đường.

Không biết cố ý hay vô tình, Kiều Bích Ngọc cũng nhìn về phía đó. Hiện tại bên kia đã trống không, dưới ánh đèn đường mờ nhạt cũng không có lấy một người qua đường.

Ánh mắt Lục Khánh Nam vẫn còn nhìn xung quanh, cũng chỉ nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đen chậm rãi rời đi, dường như không có gì khác thường.

Gió đêm lúc rạng sáng thổi tới đập vào mặt, quần áo Lục Khánh Nam mỏng manh, trên người chỉ là chiếc áo sơ mỉ màu lam cùng quần tây. Đi dọc theo ngã tư đường đi đến cuối hẻm đỗ xe, bóng dáng vẫn rất tuấn khí, nhưng lại nhịn không được rùng mình một cái, áo khoác đã bị lấy đi mất rồi.

“Ngớ ngẩn, trước bị cảm, bây giờ còn châm chọc, đúng là phiền toái.

Đi tới trước xe, vừa mới cầm chìa khóa mở cửa, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, cúi đầu mắng một tiếng, trên tay phải vẫn còn cầm theo một chiếc túi xách màu đỏ, cực kỳ không hợp với anh ta một chút nào.

Kiều Bích Ngọc đúng là rắc rối, cầm điện thoại là cứ thế chạy, ngay cả túi xách của mình cũng vứt lại.

“Cả ngày đều phải có người đi sau thu dọn cục diện rối rắm.”

Lục Khánh Nam tức giận ném túi xách sang bên ghế lái, nhanh chóng khởi động xe, thong thả hòa vào đường lớn, đánh mắt ra bên ngoài cửa sổ xe nhìn xung quanh để tìm kiếm thân ảnh của cô.

Năm nay Lục Khánh Nam cũng đã ba mươi, cả ngày mẹ anh ta đều nhắc tới chuyện cưới vợ. Nhưng mà cũng không cần phải lo lắng, trên anh ta vẫn còn một anh trai chưa cưới vợ. Bởi vì anh ta cũng bị mẹ dùng mạnh mẽ áp chế, anh ta và mấy người anh trai, từ nhỏ đã thề hoặc là không cưới, nếu như muốn kết hôn sẽ lấy người khôn khéo nghe lời, cho dù hung dữ giống hệt như mẹ anh ta.

Sắc mặt Lục Khánh Nam vô cùng khó coi, quả thực Kiều Bích Ngọc và mẹ anh ta giống nhau đều phiền muốn chết.

Lái xe một vòng vẫn không thấy bóng dáng Kiều Bích Ngọc, anh ta liền dừng xe lại ven đường, sau đó gọi điện cho trợ lý.

“Tổng giám đốc Lục, hiện tại anh bảo tôi gọi điện thoại cho cô Kiều thỏi xem cô ấy có sao không á?”

Đầu bên kia, trợ lý có chút không hiểu: “Không phải anh đi cùng cô Kiều sao? Tôi nhớ rõ

anh có lái xe đi ra ngoài.”

“Cậu hỏi nhiều như vậy để làm gì? Muốn tôi trừ tiền lương hả?”

Lục Khánh Nam có chút tức giận: “Bảo cậu gọi thì cậu cứ gọi. Gọi điện hỏi cô ấy đang ở đâu,

sau đó lập tức đón cô ấy về khách sạn.” “ĐƯỢC..

Trợ lý bị mắng có chút khó hiểu, nhưng đã là ông chủ thì không ai dám phản bác, lập tức đồng ý.

Nói đi cũng phải nói lại, vốn dĩ Tổng giám đốc Lục cao cao tại thượng của bọn họ trải qua lần quảng cáo này, hình tượng không còn sót lại

chút gì. Cậu ta thở dài: “Cảm giác bọn họ không giống như quan hệ bao dưỡng giống bên ngoài hay đồn đại.”

Ông chủ nhà mình ở trước mặt cô Kiều chẳng khác nào chó săn.

“Cao Minh, hiện tại anh đang ở đâu? Tôi có

việc tìm anh.”

Tay phải Lục Khánh nam gác bên ngoài cửa xe, ánh mắt phức tạp nhìn ra thành phồn hoa bên ngoài. Bỗng nhiên anh ta không muốn quay về khách sạn nhanh như vậy, lập tức lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số, giọng điệu lãnh đạm, chỉ muốn hẹn gặp mặt Quách Cao Minh.

“Lái xe quay về thành phố Bắc An.”

Đầu bên kia điện thoại, Quách Cao Minh

thản nhiên, lạnh lùng nói với anh ta.

“Cậu lái xe trở về sao?“ Sắc mặt Lục Khánh Nam thay đổi, có chút giật mình.

“Có việc gì gấp?”

“Không tính là việc gấp, chính là chuyện liên quan tới Kiều Bích Ngọc”

Lục Khánh Nam đang suy nghĩ nên nói như thế nào mới rõ ràng, thì người đàn ông ở đầu dây bên kia không còn giữ được kiên nhẫn, lạnh lùng ‘A’ một tiếng, có chút ý tứ sâu sa.

Nghe thái độ lạnh lùng của anh, không hiểu sao Lục Khánh Nam bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn bực, nhắc nhở một cậu: “Kiều Bích Ngọc chính là vợ của cậu.”

“Cậu quan tâm tới cô ấy vậy sao?”

Khác với cảm xúc buồn bực của Lục Khánh Nam, thanh âm trầm thấp của Quách Cao Minh

lại giống như chất vấn. “Tôi quan tâm tới cô ấy hả?”

Bản thân Lục Khánh Nam thoáng chút run sợ, chẳng qua chỉ là trong một giây, nhất thời anh ta cảm thấy có chút tức giận cứ cọ qua cọ lại trong lòng: “Chẳng lẽ là một người bạn, tôi quan tâm tới cô ấy không phải là chuyện bình thường.”

“Hy vọng cậu sẽ không vượt qua phạm vi quan tâm không bình thường ấy.” Giọng điệu ở đầu dây bên kia không lạnh không nhạt như trước.

Sắc mặt Lục Khánh Nam rất khó coi: “Quách Cao Minh, anh muốn cái gì?”

Dường như tức giận đã khiến anh ta mất di sự tôn trọng dành cho đối phương.

Người đàn ông bên kia trở nên trầm mặc, không nói chuyện.

Mà Lục Khánh Nam cảm thấy cực kỳ buồn bực cần phải giải tỏa, trực tiếp mắng to: “Tôi chính là quan tâm cô ấy đấy. Nếu Kiều Bích Ngọc không gặp phải chuyện đó, cô ấy cũng sẽ không sợ hãi mà bỏ chạy giống như vừa rồi.

Sau đó anh ta nhanh tay tắt máy, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, ánh đèn sáng ở tòa nhà phía đối diện, nơi này đúng là phồn hoa, ngay cả một mảnh đất cũng không thể níu giữa người lại, lòng người ở nơi phồn hoa càng trở nên trống rỗng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.