Lục Khánh Nam cuối cùng cũng tìm thấy đội bảo trì.
“Các anh có phải bị tai nạn khi mất liên lạc với khách sạn không?”
“Cùng ngày hôm đó, chúng tôi bất ngờ nhận được thông báo, tín hiệu có vấn đề nên phải đi bảo dưỡng. Người phụ trách mới Anta có tính cách rất khó chịu. Lúc đó gió và tuyết quá lớn, chạy xe được một đoạn thì bị cây đổ chắn ngang, không có hoa tiêu dẫn đường, chúng tôi đi lạc vài vòng đến khi ngọn núi phủ đầy tuyết. Một trong ba chiếc xe bị mắc kẹt, bọn tôi vô cùng hoảng sợ…”
Một vài người kể lại, một vài người khác trông rất mệt mỏi, yếu ớt, cứng đờ. Động cơ xe bị hỏng, họ chỉ có thể bật đèn pha và mong có người phát hiện ra.
Trưởng nhóm bảo trì chậm rãi nói: “Chúng tôi cố gắng sử dụng điện thoại vệ tinh để kêu gọi
sự giúp đỡ từ bên ngoài nhưng không có hiệu quả. Xuống núi không phải là phương pháp khả thi. Đường phố, phương tiện liên lạc trong thị trấn bị hư hỏng nghiêm trọng do thời tiết quá lạnh. Do có quá nhiều nơi cần cứu nạn, nên đường truyền lúc nào cũng tắc nghẽn.” Nói đến đây, gương mặt trưởng nhóm lộ ra vẻ tuyệt vọng.
“Đưa điện thoại vệ tỉnh cho tôi.” Bùi Hưng Nam thúc giục.
Đội trưởng bỗng kích động, “Tôi đã nói là vô dụng mà, tôi đã gọi cả trăm lần rồi, đều báo máy bận!”
Bùi Hưng Nam căng thẳng, mặc kệ trưởng nhóm, anh leo lên xe và tìm kiếm.
Cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại vệ tỉnh màu đen, anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng điện thoại chỉ còn một vạch pin, anh nhanh chóng bấm số quen thuộc.
Bùi Hưng Nam lo lắng, nắm chặt điện thoại vệ tỉnh, và chờ đợi.
Điện thoại reo liên tục, nhưng không ai trả
lời.
“Đáng ghét!”
“Quách Cao Minh, anh đang làm gì thế?” Bùi
Hưng Nam bực bội chửi rủa.
Thấy điện thoại không liên lạc được, đội trưởng cười nói: “Bão tuyết quá đột ngột, đến Cục khí tượng cũng không lường được nhiệt độ lại hạ thấp đến vậy. Mọi người đang xuống núi bận đối phó với tình hình giao thông hỗn loạn… Họ sẽ cử người đến, nhưng phải đợi ít nhất ba ngày nữa.”
“Chúng tôi không đợi được ba ngày!”
Lục Khánh Nam nghiến răng và hét vào mặt anh ta.
Trước đây anh vẫn cố trấn tĩnh bản thân, nhưng bây giờ thì thực sự lo lắng, chạy đến trước mặt Bùi Hưng Nam thúc giục, “Tiếp tục gọi, cho đến khi Quách Cao Minh trả lời cuộc gọi mới thôi.”
Đội trưởng mệt mỏi, ngả lưng vào chỗ đậu xe, “Thời tiết này sẽ không có ai đến đâu…
“Đây là âm thanh gì?”
Đột nhiên tất cả đều kinh hãi nhìn, cả ngọn núi đột nhiên rung chuyển.
Đội trưởng đội bảo trì vời nhiều kinh nghiệm sống ở đây, nhìn về ngọn núi phía Đông, trầm giọng nói: “Là tuyết lở.”
Lục Khánh Nam nhìn ngọn núi phía đông, đây là khu trượt tuyết, không hiểu sao anh lại thấy lo lắng.
“May mắn thay trong thời tiết ma quái như vậy, sẽ không có ai đến các sườn núi trượt tuyết vào ban đêm… mỗi năm, sau một trận bão tuyết, luôn có vài trận tuyết lở lớn. Các ngọn núi phía đông dốc và bị ảnh hưởng nhiều hơn, có vẻ như sẽ có nhiều thiết bị bị phá hủy.”
Đội trưởng bảo trì lấy từ trong xe ra một cặp ống nhòm, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn dãy núi phía đông bị tuyết lở. Cây cối và thiết bị lớn đều bị tuyết vùi lấp.
Cả một màu trắng lóa mắt. Thật tĩnh lặng, trống trải đến vô tận.
“Không, còn có âm thanh khác…“ Lục Khánh Nam cao hứng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm.
Đó là âm thanh của máy bay trực thăng!
Mọi người lập tức nhảy ra khỏi xe, cùng nhau nhìn lên. Tiếng động cơ trực thăng càng lúc càng gần, tiếng máy móc gầm rú khiến bọn họ đồng loạt ngây ngẩn cả người.
“Đó là một chiếc trực thăng!”
Hai chiếc trực thăng tiêu chuẩn của quân
đội xuất hiện trong đêm tối, chiếu ánh sáng cường độ cao lên tất cả.
Đội trưởng và những người khác vẫy tay lên bầu trời đêm, hét lớn, “Đây, có người ở đây, đây!”
“Đị xuống, xuống cứu chúng tôi!”
Trực thăng bay trên không trung, nhưng không có ý định hạ xuống.
Nhưng người bên dưới lo lắng, kêu trời: “Chúng tôi ở đây, xuống cứu chúng tôi.”
Tiếng động cơ trực thăng rất lớn, âm thanh của người dưới trở nên nhỏ bé, dễ dàng bị át đi.
Lục Khánh Nam tức giận nhìn chiếc trực thăng bay ngang trời, giật lấy ống nhòm của đội trưởng, phải nhớ nó là thuộc tổ chức nào mà không cứu bọn anh.
Khi Lục Khánh Nam nhìn ống nhòm, thấy logo quen thuộc trên thân trực thăng, khuôn mặt
tuấn tú thoáng giật mình.
Đúng lúc này, Bùi Hưng Nam duỗi tay đập vai anh, hét lớn, “Cuộc gọi kết nối được rồi!”
Anh hào hứng chỉ tay lên trời.
“Quách Cao Minh ở trên đó!”
Anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, thứ ánh sáng mạnh từ trực thăng làm anh khó chịu, nhưng Lục Khánh Nam vẫn có thể nhận ra, trong trực thăng có một người phụ nữ, Lucy!
Quách Cao Minh thực sự đến đây.
Lục Khánh Nam còn đang tuyệt vọng mất vài giây, đột nhiên thấy hi vọng, một suy nghĩ hiện lên trong đầu, anh lẩm bẩm nói: “Quách Cao Minh thực sự đã gọi đến người này…”
Người như Lucy không cần làm việc cho Tập đoàn IP&G, họ chỉ làm nhiệm vụ đặc biệt cho Quách Cao Minh.
Một chiếc trực thăng bắt đầu hạ xuống, gây ra gió mạnh, cỏ cây bị thổi sang một bên.
Lục Khánh Nam và những người khác đưa tay chặn gió, nheo mắt nhìn chiếc trực thăng từ từ hạ xuống. Khi trực thăng dừng lại, đội trưởng và những người khác vội vàng chạy tới.
Lucy ra khỏi máy bay với hành động dứt khoát, vẻ mặt cô không giống như đang chào đón họ, cô lạnh lùng hỏi: “Cô ấy đâu rồi?”
Đội trưởng và những người khác không nói, họ muốn lên trực thăng, rời khỏi đây ngay lập tức.
Lucy cứng rắn, vươn tay chặn trước cửa máy bay, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm những người trước mặt, lặp lại câu hỏi: “Tôi hỏi lần nữa, cô ấy đâu?”
Đội trưởng kiệt sức và không hiểu cô đang nói gì, “Cứu chúng tôi ra khỏi đây, chúng tôi đã không ăn gì một ngày một đêm…” Vừa nói người đàn ông liều lĩnh đẩy Lucy ra, muốn vào bên trong trực thăng.
Lucy không sử dụng vũ khí, cô nhanh chóng siết cổ người đàn ông bằng một tay. Khuôn mặt người đàn ông đau đớn, nghẹt thở và cầu xin sự thương xót.
Đội trưởng nhìn thấy vũ khí trang bị trên máy bay lập tức rút lui, không dám càn rỡ.
“Thả anh ra ra” Lục Khánh Nam thở hổn hển chạy tới.
Dù là con át chủ bài của Quách Cao Minh, người phụ nữ Lucy này không cần tàn nhẫn như vậy.
Lucy nhận ra Lục Khánh Nam, liền thẳng thắn “Lên máy bay đi!“ Đồng thời, cô buông đội trưởng ra, một tay đẩy anh ta xuống đất, không chút nương tay.
Bùi Hưng Nam cũng vào bên trong. “Cô không thể bỏ chúng tôi ở đây được?”
Đám đông trên mặt đất hét lên giận dữ nhìn trực thăng bay đi nhưng vô ích. Lucy thậm chí không nhìn họ, chỉ huy phi công, “Bắt kịp máy bay phía trước.”
Chiếc trực thăng cất cánh, chậm rãi bay về phía đỉnh núi.
“Quách Cao Minh, anh ấy có ở trực thăng phía trước không?”
Bùi Hưng Nam ngồi trong máy bay, bắn đầu trấn tĩnh lại.
Anh nhìn người phụ nữ trước mặt mình. Lucy, dáng người cao gầy, đường nét tỉnh tế và đẹp đậm chất phương Tây, nhưng tính cách thật sự có vấn đề.
Đôi mắt Lucy như băng tuyết nhìn màn đêm đen nguy hiểm, “Kiều Bích Ngọc ở đâu, anh ấy ở đó.”
Lục Khánh Nam trả lại, “Kiểu Bích Ngọc đang ở khách sạn.”
Lucy quay đầu nhìn anh, trên gương mặt mang theo ý cười không giải thích được, “Tốt nhất nên như thế”