Lúc ba giờ chiều, Châu Mỹ Duy đang rửa bát ở nhà họ Bùi thì nhận được một cuộc gọi.
Là Cung Nhã Yến gọi điện thoại tới, bà ấy nói rằng bà ấy đã gọi cho Kiều Bích Ngọc nhưng không có ai trả lời điện thoại.
“Hôm nay Kiều Bích Ngọc ở nhà một mình, cháu đang ở bên ngoài.” Châu Mỹ Duy nghe bà ấy như vậy, trong lòng cũng có chút lo lắng: “Một lát nữa cháu sẽ gọi cho cậu ấy thử xem sao.”
“Gần đây trạng thái tinh thần của Kiều Bích Ngọc cũng không tệ lắm.”
Châu Mỹ Duy trò chuyện với bà ấy vài câu, thật ra cô ấy đã không gặp Cung Nhã Yến nhiều ngày rồi. Vì thế cô ấy bèn chủ động hẹn bà ấy tối nay đến ăn tối trong căn hộ, Cung Nhã Yến đã vui vẻ đồng ý.
Sau khi Châu Mỹ Duy cúp điện thoại, cô ấy lập tức gọi vào điện thoại di động của Kiều Bích Ngọc.
Nhưng chỉ có tiếng tút tút máy bận.
Trong lòng sinh ra một cảm giác lo lắng bất an, cô ấy vội vàng nói vài câu với Bùi Hưng Nam rồi thu dọn đồ đạc và vội vã về nhà.
Thật ra, ở căn hộ không có chuyện gì xảy ra với Kiều Bích Ngọc. Cô chỉ vừa vào phòng khách tìm thuốc, điện thoại di động thì bị cô ném lên tủ tỉ vi trong phòng khách.
Cô tìm thấy một lọ thuốc điều trị trầm cảm do bệnh viện kê cho mình, Kiều Bích Ngọc mở nắp và lấy ra hai viên, trực tiếp nuốt chửng mà không uống nước, biểu cảm khi cô uống thuốc vô cùng máy móc.
Cô không muốn bị bệnh trở lại, cô cũng không muốn làm những người xung quanh mình phải lo lắng.
Cô không thể bị bệnh nữa. … Phải nhanh khỏe lại hơn một chút.
Cô co người trên sô pha một lúc lâu, đưa ánh mắt mê mang nhìn căn hộ trống trải. Cảm xúc tiêu cực u ám tràn ngập trong lồng ngực giống như cả thế giới chỉ còn một mình cô,
không biết phải tin tưởng ai nữa.
Màn hình điện thoại di động ở tủ tỉ vi nhấp nháy báo hiệu có hai cuộc gọi nhỡ.
Cô đặt lọ thuốc xuống rồi bước tới, đang định nhìn vào điện thoại thì có tiếng vặn chìa
khoá vang lên từ ngoài cửa.
Cô tưởng rằng đó là Châu Mỹ Duy hoặc Đường Tuấn Nghĩa trở về, nhưng không phải vậy.
Đối phương vừa bước vào cửa đã bắt đầu chửi bới: “Nghe nói cô đang chiếm nhà của con gái tôi, hơn nữa còn không chịu trả tiền thuê nhà?”
“Nhìn cô cũng có dáng vẻ của một con người mà sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ.”
Bà ta là một bà cô trạc sáu mươi tuổi, mặc một chiếc váy lụa voan hoa màu đen khá giống một phụ nữ thời thượng ở thành phố nhưng trên khuôn mặt lại thoa phấn son thấp kém nên cả người như không có gì nổi bật.
Kiều Bích Ngọc không biết bà ta, vì vậy cô suy nghĩ một lúc rồi mới mở miệng nói: “Mẹ của Châu Mỹ Duy?”
“Ngay cả một tiếng dì còn không gọi! Loại người như cô, con gái tôi đối xử với cô tốt như
vậy, cô có lương tâm hay không? Có phải cô thấy Mỹ Duy dễ tính nên bắt nạt con bé không?”
“Nói với cô ta nhiều như thế làm gì, cứ trực tiếp đuổi cô ta ra ngoài là được rồi.”
Một bóng người khác bước vào từ phía sau, là Mai Thế Công, anh trai của Châu Mỹ Duy, là
con trai của cha dượng cô ấy.
So với lần gặp trước, lúc này Mai Thế Công trông có khí chất hơn hẳn, mặc áo phông denim đen, đầu nhuộm đủ loại màu sắc, dáng người có chút cứng cáp nở nang giống như đang sa vào cuộc sống lộn xộn về đêm. Từ cái bụng lớn do ăn nhiều đồ chiên dầu mỡ cay nóng mà có thể thấy đây chính là tác phong của một tên xã hội đen.
“Này, tôi nói cô cút ngay lập tức cho tôi!”
Anh ta lại thô cuống họng chửi thề một câu.
“Không phải chồng của cô rất giàu sao? Vậy mà cô lại ở chỗ em gái tôi ăn không ngồi rồi như thế…”
Mai Thế Công đảo mắt một vòng đánh giá cô, trong lòng như có chút dò xét, do dự mở miệng nói: “Một là bây giờ lấy ra tầm một tỷ rưỡi, hai là cút ngay đi. Đừng tưởng rằng có đàn ông ra mặt thay thì tôi sẽ sợ cô. Đây là nhà của chúng tôi, cô mau ra ngoài ngay, ra ngoài ngay lập tức!”
Đối với thái độ tức giận nghiêm túc quát tháo mắng mỏ của anh ta, Kiều Bích Ngọc vẫn không nhúc nhích, chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm bọn họ.
“Đây là nhà của Châu Mỹ Duy.” Vẻ mặt cô không có cảm xúc, thấp giọng nói.
“Đây là nhà của con gái tôi!”
Bà Chu ở bên kia cất cao giọng, hét ầm lên, lời nói cũng vô cùng khó nghe: “Nhà của con gái tôi là nhà của tôi, bây giờ chúng tôi mới chuyển vào ở. Cô không phải chỉ là một đứa bạn của con gái tôi thôi sao? Đúng là cái đồ phiền phức, mặt dày mặt dạn ăn bám nhà chúng tôi. Tôi nói cho cô biết, ở đây không có chỗ cho cô đâu, cô mau thu dọn đồ đạc rồi dọn đi đi, đừng hòng lợi dụng chúng tôi nữa.”
Lúc bốn giờ lẻ năm phút chiều, Châu Mỹ Duy và Cung Nhã Yến tình cờ gặp nhau ở tầng dưới chung cư, hai người cùng nhau bước vào căn hộ.
Sau đó, mới vừa bước vào cửa đã nhìn thấy
mọi thứ lộn xộn trong căn hộ.
“Chuyện gì vậy mẹ, sao mẹ lại ở đây?”
Châu Mỹ Duy nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, lập tức vội vàng chạy tới, nhìn thấy mẹ cô đang di chuyển đồ dùng trong nhà ở phòng khách: “Mẹ, đừng di chuyển, đây là phòng của bạn con.”
“Bạn nào, có phải mày bị ngu hay không, phòng tốt như thế mà lại cho bạn mày ở à?” Bà Chu quay đầu lại, sắc mặt đen xì, hung hăng chửi rủa cô ấy một trận.
“Con ở đây cũng có nhiều phòng, bạn của con cần, con để cậu ấy đến ở thì sao chứ?”
“Mày là đồ ngu, nếu cho người khác thuê thêm một phòng thì tháng nào cũng có thể thu tiền nhà. Lúc nào mày cũng mở miệng kêu nghèo, hay là mày đang giấu tiền đi đâu rồi? Mỗi tháng chỉ biếu tao một tí, tại sao tao lại sinh ra một đứa con gái bất hiếu như mày chứ. Bây giờ mày xem, rốt cuộc mẹ của mày quan trọng hay là bạn của mày quan trọng?”
Châu Mỹ Duy rất tức giận, cô ấy đã hiểu rõ tính tình bất cần không nói đạo lý của mẹ mình.
Lúc này, giọng nói của Cung Nhã Yến vang lên từ ngoài cửa: “Mỹ Duy, Bích Ngọc đâu, sao lại không thấy con bé?”
Cung Nhã Yến đi một vòng quanh căn hộ mà
vẫn không thấy Kiều Bích Ngọc đâu, lập tức có chút lo lắng: “Có phải là Kiều Bích Ngọc đã ra ngoài rồi không?”
“Hôm nay cậu ấy không nói muốn ra ngoài.” Châu Mỹ Duy vô thức đáp lại, trong đầu lóe lên một suy nghĩ. Cô ấy lập tức hét lên với mẹ mình: “Mẹ, bạn của con đâu rồi, lúc mẹ qua đây có nhìn thấy cậu ấy hay không?”
Vẻ mặt của bà Chu có chút lảng tránh, bà ta
mập mờ nói một câu: “Cô ta đi rồi.” “Mẹ đuổi cậu ấy đi?”
“Tao đuổi cô ta đi thì sao? Đây là nhà của tao, cứ để cô ta lợi dụng như vậy sao, mày bị ngốc à.” Bà Chu thản nhiên nói.
Sắc mặt Châu Mỹ Duy tái nhợt: “Cơ thể cậu ấy không được khỏe, sao mẹ lại có thể độc đoán mà đuổi câu ấy đi như vậy. Mẹ, mẹ thật quá đáng mà”
Bà Chu nghe Châu Mỹ Duy nói chuyện với mình bằng giọng điệu lớn như vậy thì lập tức không vui, chửi rủa một câu.
“Nếu cô ta bị bệnh thì đến bệnh viện đi,
đừng có ỷ lại trong nhà của tao.”
“Bà đang nói cái gì vậy!” Cung Nhã Yến không nghe nổi nữa: “Chỉ là gần đây cơ thể con bé không thoải mái, bà đừng có nói chuyện khó nghe như thế.”
Trong lúc nhất thời, căn hộ nhỏ này vô cùng ồn ào.
“Điện thoại di động của con bé không có ai bắt máy…”
“Đều tại cháu, cháu không nên để cậu ấy ở nhà một mình.” Châu Mỹ Duy lo lắng liên tục bấm lại dãy số.
Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của bọn họ, trong lòng bà Chu cũng cảm thấy có gì đó không ổn: “Có phải là người phụ nữ đó bị bệnh tâm thần không? Sao mày có thể đưa loại người như vậy về nhà chứ? Phải mau đưa đến bệnh viện
tâm thần nhốt lại.”
“Mẹ có thể đừng nói nữa hay không!” Châu Mỹ Duy tức giận đến nổ tung.
“Thái độ này của mày là gì đây? Tao làm nhiều chuyện như vậy không phải là vì mày sao? Vừa rồi anh trai của mày còn nhặt được mấy cái camera không dây thu nhỏ gì đó ở trong thùng rác, mày nghĩ rằng người đứng đắn sẽ sử dụng những thứ này sao? Từ nay về sau tao không
cho phép mày qua lại với cô ta nữa, toàn là cái loại vớ vẩn lộn xộn.”
Châu Mỹ Duy không biết mẹ mình đang nói về camera thu nhỏ gì đó nhưng cô ấy phát hiện ra chiếc bảng trắng trong nhà đã lâu không dùng đến của mình đã được lấy ra và đặt trên ghế sô pha, trên các góc của bảng trắng còn có một số vết nét vẽ.
Ai đã mang nó ra?
Chữ viết trên bảng trắng đã được xóa sạch sẽ, giống như viết ra cái gì nhưng lại không muốn người khác biết được.
“Dì đã liên lạc với Đường Tuấn Nghĩa, để cậu ta phái người đi tìm xung quanh rồi.” Cung Nhã Yến không thể chịu đựng được một người không có giáo dục như mẹ của Châu Mỹ Duy, bà ấy không muốn dành thêm thời gian cho loại người này nên bước thẳng ra ngoài.
Châu Mỹ Duy cũng vội vàng đuổi theo: “Vậy chúng ta cũng lái xe đi tìm gần đây đi.”
“Ài, cháu nói xem con bé có thể đi đâu chứ? Con bé bị đuổi ra ngoài, không còn nơi nào để đi cả.” Cung Nhã Yến đi bên cạnh cô ấy, trong lòng
lo lắng như lửa đốt.
Thang máy đang đi xuống, bọn họ đi thẳng đến nhà để xe.
Châu Mỹ Duy đang định lấy chìa khóa xe thì động tác trên tay dừng lại, giọng nói có chút ngập ngừng: “Cháu sẽ gọi điện thoại cho nhà họ Quách…”