Gần đây không khí trong nhà họ Bùi vô cùng áp lực.
Nguyên nhân chủ yếu là do cậu chủ nhỏ Bùi Thanh Tùng đang xích mích ẩm ï với cha của mình.
Bùi Thanh Tùng dùng giọng điệu trẻ con mắng cha mình một câu: “Tại sao cha lại bắt nạt cô Mỹ Duy chứ?”
Đứa nhỏ nói xong, đôi mắt cũng đỏ lên giống như một con thỏ nhỏ: “Con thấy cô ấy khóc rồi, con có đuổi theo gọi cô ấy lại nhưng cô ấy không có để ý đến con. Trước kia chưa bao giờ cô Mỹ Duy phớt lờ con cả. Nếu cha không nhanh giải thích với cô Mỹ Duy thì con… Con sẽ không quan tâm tới cha nữa, sẽ không nhận cha làm cha nữa!”
“Thanh Tùng, con đừng có ăn nói lung
tung.“ Nếu hôm nay không có hai ông bà nhà họ
Bùi ở nhà thì chắc chắn bọn họ sẽ ầm ï không yên.
Cuối cùng, Bùi Thanh Tùng ôm hộp đồ chơi Domiino to lớn nhào vào trong lòng bà nội, đường đường là cậu chủ nhỏ kiêu ngạo thế mà bây giờ lại khóc, hơn nữa còn khóc đến mức không thể ngừng được. Dù cho ông cụ có dỗ dành thế nào, nước mắt của cậu bé vẫn cứ rơi.
“Không thể nhìn ra được nhóc con cháu có kiên nhẫn như vậy đó.
“Chắc chắn rồi” Cậu bé trông có chút không được tự nhiên, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn âm thầm đỏ lên.
“Nếu cho cháu thêm nhiều nhiều cái nữa thì chắc chắn cháu không có kiên nhẫn xếp nó lại
cho tốt đâu.”
“Cháu nhất định có thể ghép lại cho nó hoàn chỉnh. Cậu bé chỉ biết cô Mỹ Duy ngu ngốc đang phát bực với cậu.
“Nhưng hai cha con các người cũng thật là khác thường, cho dù có thể xếp được mười ngàn quân domino, cuối cùng chắc chắn cũng sẽ búng tay một cái làm cho tất cả các quân cờ ngã xuống hết, trong lòng còn cảm thấy sảng khoái.” Châu Mỹ Duy đối với thú vui kỳ lạ của bọn họ có
thể nói là vô cùng hiểu biết.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Bùi ôm lấy quà tặng giống như đang ôm lấy người cậu bé yêu, càng nghĩ càng thấy đau lòng, vừa khóc nhè vừa lớn tiếng thể độc với cha của mình.
“Đây là quà của con, sao cha lại làm mất quà của con… Sau này cha không được phép đụng vào đồ của con nữa, đây là của con, của con hết.”
Thật ra ở điểm này Bùi Hưng Nam vô tội, anh ta cũng không muốn món quà này bị lạc mất.
Màn đêm dày đặc, lúc rạng sáng, ở trong quán bar tràn ngập âm thanh của tiếng nhạc sôi động, ầm ï và náo nhiệt.
“Tại sao cậu lại đắc tội với đứa con của mình vậy? ”
Lục Khánh Nam vừa nhận được điện thoại của bạn tốt là lập tức chạy tới quán bar, nhìn thấy Bùi Hưng Nam – một người lịch sự lại đang uống rượu giải sầu.
“Đứa nhóc Thanh Tùng kia không phải rất nghe lời cậu sao? Không phải nó bắt đầu đến thời kì phản nghịch rồi đấy chứ?“ Lục Khánh
Nam cũng ngoắc tay kêu phục vụ cho mình một
ly Whiskey có đá.
Bùi Hưng Nam nâng tay uống cạn sạch nửa ly rượu còn lại. Bình thường anh ta không hay uống chất có cồn, lúc này vì có hơi men trong người mà đầu óc có chút mơ hồ, lắc lắc đầu thì thào với giọng điệu phức tạp.
“Thằng nhóc quỷ đó, tôi yêu nó thương nó từ nhỏ như vậy mà bây giờ nó còn dám cãi lại tôi.”
“Cãi cái gì?” Lục Khánh Nam tò mò hỏi một câu.
Nhưng sắc mặt Bùi Hưng Nam bỗng nhiên tối sầm lại, cầm lấy ly rượu tiếp tục uống, bộ dạng hiển nhiên là không muốn nói đến vấn đề này.
Lục Khánh Nam cau mày nhìn biểu tình này của anh ta: “Này, cậu không uống được thì đừng cố nữa.”
Nhìn thấy gò má người kia đỏ bừng, sắc mặt cũng trắng bệch đi không ít, thật sự không biết trước đó cậu ta đã uống bao nhiêu nữa.
Xuất phát từ sự lo lắng cho an toàn thân thể của bạn thân mình, Lục Khánh Nam nhanh tay giật lấy ly rượu của anh ta, bình thường Bùi Hưng
Nam là người rất biết giữ lý trí, cho dù có là đi xã
giao cũng sẽ không mê rượu như vậy.
Nhưng hiện tại Bùi Hưng Nam có chút khó chịu giằng ra khỏi tay người kia, dường như thấy không vừa ý sự nhiều chuyện của Khánh Nam: “Lục Khánh Nam, tôi gọi cậu ra là để cậu uống cùng với tôi, cậu lo lắng nhiều như vậy làm gì, cậu thật sự đã trở thành quản gia giống như lời Kiều Bích Ngọc nói rồi đó.”
Nhắc tới Kiều Bích Ngọc, Lục Khánh Nam lập tức nổi giận.
Anh ta phản bác: “Hưng Nam, cậu nhớ cho rõ, lúc đó không có anh cậu ở đó, cậu liều mạng uống nhiều như vậy, uống đến mức đau dạ dày… Bác sĩ cũng nói rồi không phải sao? Nếu mà cậu còn uống kiểu thế nữa thì sẽ chuyển sang bệnh ung thư dạ dày.”
“Lục Khánh Nam, cậu im miệng cho tôi.”
Bùi Hưng Nam giống như bị mấy câu này kích thích, toàn thân chấn động, nghiến răng
nghiến lợi rống to, lại như đang trốn tránh.
Lục Khánh Nam cũng ý thức được tự mình nói sai, không dám đề cập đến hai chữ “Anh cậu” nữa, mỗi người đều có quá khứ không thể nhắc tới của mình, miệng vết thương này rất đau,
một lần rạch là một lần máu chảy.
Lễ Giáng Sinh là một ngày lễ rất vui vẻ, nhưng dường như tâm tình của tất cả mọi người trong ngày này đều không tốt.
Lục Khánh Nam chán nản lắc lắc viên đá trong ly, mở miệng hỏi một câu đánh tan bầu không khí: “Cậu có biết dạo này Cao Minh bận rộn việc gì không?”
Lần trước lúc ở Hồ Chí Minh, sau khi anh ta và Quách Cao Minh có tranh luận ầm ï mấy câu qua điện thoại, Lục Khánh Nam cũng không tìm anh lần nào nữa. Đã làm bạn bè với nhau nhiều năm tính ra đây cũng là lần đầu tiên bọn họ bất hòa như vậy.
Tính khí của Lục Khánh Nam cũng hơi thất thường, dù sao anh ta cũng có nhiều bạn bè như Vậy nào, cái người họ Quách kia thì có gì đặc biệt hơn người chứ.
Mấy ngày hôm trước ông cụ nhà họ Quách vậy mà lại gọi điện thoại cho anh ta, tính tình của ông nội Quách cũng rất ương ngạnh. Rõ ràng là quan tâm đến cháu đích tôn của nhà ông ta nhưng lại không chịu nói thẳng mà cứ quanh co lòng vòng thật lâu, cuối cùng chỉ muốn hỏi thăm anh ta gần đây Cao Minh có bận rộn cái gì không.
“Ông nội nói một thời gian rồi Cao Minh không về nhà họ Quách, bây giờ anh ta đang ở đâu?”
“Không biết.” Bùi Hưng Nam ăn ngay nói thật.
Dạ dày anh ta có chút nóng, đây là điểm báo bệnh đau bao tử của anh phát tác, không biết vì sao lại đột nhiên nghĩ tới Châu Mỹ Duy ngu ngốc kia. Có lẽ là vì trước kia Mỹ Duy luôn ghé sát vào lỗ tai anh ta, giống như ong mật vo ve nhắc anh ta nhớ phải uống thuốc, còn không cho anh ta uống cà phê hay uống rượu.
Bùi Hưng Nam nắm chặt ly rượu, sắc mặt càng lúc càng phức tạp.
Cuối cùng, anh ta nặng nề đặt ly rượu
xuống, cũng không đụng chạm gì tới nó nữa.
“Cao Minh có vẻ như đang giận dỗi với ông nội, xem ra ngày lễ Giáng Sinh, anh ta cũng không tính quay về nhà họ Quách, không biết là đang trải qua đêm bình an cùng với ai..” Lục Khánh Nam tự lẩm nhẩm với chính mình.
Nhớ tới mấy ngày lễ Giáng Sinh trước kia, cậu Lục phong lưu, một tay ôm cô bạn gái xinh đẹp nhất, một tay quẹt thẻ hết mua trang sức rồi
mua xe sang, còn cùng bạn bè du ngoạn vui chơi
thỏa thích trên du thuyền ba ngày ba đêm.
Càng gần tới ngày Chúa sinh ra đời, đám bạn heo bạn chó này lại làm phiền anh ta cả ngày, hỏi anh sẽ đi đâu.
Lục Khánh Nam có chút phiền muộn: “Không biết có phải tôi đã già rồi hay không nữa, tôi cảm thấy bọn họ thật phiền phức.”
Tâm tình Bùi Hưng Nam vốn đang vô cùng u ám, bỗng nhiên bị câu nói này của Lục Khánh Nam làm cho tức cười.
“Nếu cảm thấy mình già rồi thì nhanh chạy tìm một người vợ để yên bề gia thất, chạy theo trào lưu kết hôn đi.
Lục Khánh Nam nghiêm túc lắc đầu: “Khó mà làm được, tôi có kết hôn thì nhất định phải kết hôn vì tình yêu đích thực.”
“Tình yêu đích thực của cậu rốt cuộc là cái mớ lộn xộn gì, không phải là đang nói đến dạng eo thon ngực khủng à?” Tâm tình Bùi Hưng Nam không tồi, còn mở miệng trêu đùa ác ý với người kia.
Lục Khánh Nam buồn bực trừng mắt nhìn anh ta: “Hưng Nam, cái bản tính ăn nói độc ác của cậu không biết đã có ai biết chưa. Bình
thường cứ là một bộ dạng lưu manh có văn hóa,
nếu không phải tôi quen thân với cậu thì chậc, có lẽ tôi cũng không nhìn ra đâu, lừa gạt một cô gái nhỏ không biết gì.
Biểu tình trêu chọc của Hưng Nam thoáng
chốc trầm mặc.
Mà ánh mắt mang ý tứ sâu xa không rõ ràng của Khánh Nam đang đánh giá người anh em nhà mình: “Cậu đừng có nói với tôi là gần đây Thanh Tùng ầm ï với cậu là bởi vì người phụ nữ chanh chua Quan Liên kia nhá?”
Phụ nữ trên thế giới này nhiều như vậy, lấy đầu ngón tay ra đếm, người có thể làm cho Lục Khánh Nam chán ghét thật sự không có bao nhiêu. Mà Quan Liên lại cực kỳ vinh hạnh trở thành một trong số đó, bởi vì thủ đoạn của cô ta thật sự rất ghê tởm.
“Rốt cuộc là vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này?“ Lục Khánh Nam hỏi điều này không chỉ là vì tò mò mà càng nhiều hơn là sự quan tâm.
“Không có gì.” Giọng điệu của Bùi Hưng
Nam rất thản nhiên.
“Quan Liên lại làm chuyện quái quỷ gì sao, trước kia cô ta không biết xấu hổ nói muốn gả cho cậu vậy mà cậu cũng nhịn, hiện tại cô ta cũng hưởng thụ đủ rồi còn yêu cầu gì nữa. Thật
sự từ trước đến giờ tôi chưa thấy qua người phụ nữ nào khiến người ta chán ghét như vậy cả.” Lục Khánh Nam không nhịn được chửi rủa mấy câu.
“Không có chuyện gì lớn hết.”
Bùi Hưng Nam nhìn thấy người anh em còn muốn kích động hơn mình, thở dài một hơi: “Hôm trước Quan Liên đi đến cửa hàng đồ chơi mua cho quà Thanh Tùng, sau đó đụng mặt Kiều Bích Ngọc. Hai người ấy có xảy ra một số tranh chấp, thế là Kiều Bích Ngọc và cô ta đánh nhau.”
Lục Khánh Nam kinh sợ: “Quan Liên với Kiều Bích Ngọc đánh nhau?”
Bùi Hưng Nam nhớ lại cảm thấy vừa mất mặt vừa buồn cười: “Nghiêm túc mà nói là Kiều Bích Ngọc đơn phương đánh Quan Liên.”
Với thân thủ của Kiểu Bích Ngọc mà nói, bình thường người dám cùng cô đánh nhau đều là người tự đi tìm ngược.
Lục Khánh Nam gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng mà anh ta có hơi chẩn chừ: “Yêu nữ Kiều Bích Ngọc kia… sao cô ấy lại đánh Quan Liên?”
Mặc dù Kiều Bích Ngọc rất hung dữ, Lục
Khánh Nam cũng rất bất bình với cô nhưng cô cũng không phải là loại người sẽ vô duyên vô cớ động thử với người khác.
Bùi Hưng Nam không nói thêm gì nữa giống
như là cố ý xem nhẹ cái tên Châu Mỹ Duy.
Mà Lục Khánh Nam rất hào hứng kêu phục vụ rót rượu cho anh ta, uống một ngụm rồi thở dài cảm thán: “Cậu nói xem Kiều Bích Ngọc lấy chồng rồi còn đánh nhau, liệu Cao Minh có biết hay không?”